Trần Thanh Thúy
(lantuvien_ttt)
Ban biên tập
Yêu trong mùa gió
Đây là món quà tuyệt vời chị tặng cho tôi hôm sinh nhật. Bài hát gợi về một chút tình mỏng mảnh, một ngọn lửa mới nhóm lên. Đó có phải là sự bắt đầu của điều kỳ diệu mang tên tình yêu?
Soi vào hình ảnh ca từ, chỉ vài cơn gió thổi mây lang thang, chỉ cái nắm tay rụt rè đến nao lòng, mái tóc của người con gái như những sợi dây tình vướng víu mù khơi... Vài nét chấm phá cũng đủ phác thảo một câu chuyện duyên dáng mà bí ẩn, giản dị nhưng sâu sắc. Chuyện kể về người con của gió...
Lắng nghe giai điệu ca khúc, giọng hát Thủy Tiên cất lên chậm rãi như câu hỏi mơ hồ nhưng rất đỗi nghiêm túc của một cô gái mới lớn : "Ta đã yêu nhau chưa vậy?" để rồi tiếp đó là câu trả lời nhẹ như gió thoảng : "Ta đã yêu trong mùa gió". Trả lời đấy nhưng sao vẫn đầy hồ nghi, day dứt, sao vẫn mãi rụt rè bâng khuâng?
Không ai hiểu gió từ đâu thổi về, chỉ biết rằng bốn mùa gió nổi. Mỗi chiếc lá rơi là một bức thư tình gió thả vào cuộc đời. Chớm heo may xao xác giữa độ thu, niềm trăn trở của gió mùa đông bắc, hơi mát ẩm ướt lúc xuân về hay sự ấm áp cơn gió lành mùa hạ. Quanh năm gió thổi tới lòng người mọi cung bậc, mọi thăng trầm của cảm xúc; quanh năm gió vẽ lên bức tranh thời gian những gam màu nóng lạnh, những đường nét mỏng mảnh dữ dội. Gió mang đến những yêu thương rồi lại cuốn đi những thương yêu ấy. Gió ơi...
Ta đã yêu nhau chưa vậy?
Chiều qua rất êm như môi em
Mây đã trôi xuôi và gió lên
Tay trong bàn tay tóc em như cỏ
Ta đã yêu trong mùa gió...
Tình yêu sáng ngời giữ lại lại với
Đừng đi nhé tình, giữ ta lại thôi...
Chẳng giữ được đâu thứ tình yêu phù du của gió. Mọi nồng nàn, ngọt ngào cũng qua đi, còn lại chăng là chút hương thơm của hồi ức. Rồi gió cũng cuốn theo thôi!
***
Một ngày trời đổi gió... Ta về phố xưa mong nhặt lại cái tên cũ kỹ lâu rồi. Tavề để tìm những thao thức bâng khuâng một thuở. Mà sao tâm hồn chỉ thấy cồn lên những trận gió tơi bời quên lãng. Người xưa, tình xưa... đâu rồi?
Và ta sẽ lại về, lại về, dẫu phố xưa chỉ toàn xác lá, dẫu người xưa giờ xa hơn kẻ lạ. Thì vẫn còn trong ta nguyên vẹn thứ tình yêu phù du mới chớm, tình yêu trong mùa gió...