mẹ à..
mấy lần chat với mẹ rồi.. con mong chat với mẹ lắm.. vậy mà lần nào chat xong con cũng thấy bực mình..
con không thích mẹ cứ viết những câu dặn dò dài lênh thênh ấy.. con đã lớn lên trong những câu dặn dò đó thay cho lời ru rồi, mẹ nói nữa cũng bằng thừa, con không muốn nghe, tất cả những lời dặn dò đó đối với con chỉ là sáo rỗng hết..
tại sao mẹ không tin con, tại sao lần nào cũng phải lặp lại những câu nói đó.. con nghe rồi, một lần, hai lần, ba lần, con biết rồi, con hiểu rồi, con nhớ rồi.. mẹ không phải nhắc lại nữa đâu.. con cũng đã lớn, con hiểu con nên và không nên làm những gì.. con biết phải sống cho con!!
mẹ ơi.. con chán nghe nhưng câu nói ấy qua điện thoại, con chán nhìn những dòng chữ ấy trên màn hình máy tính.. mẹ có biết không?
con chỉ muốn được nói chuyện với mẹ, nói chuyện như khi con nằm cạnh mẹ lúc ở nhà í, con muốn nói chuyện vui với mẹ, muốn kể cho mẹ những gì xảy ra ở đây, những điều khiến con vui, nhưng điều khiến con cười, và cả những điều làm con buồn mà chẳng có mẹ ở bên để con khóc.. con muốn nghe mẹ kể những việc mẹ làm ở nhà, con muốn biết sáng nay mẹ ăn gì, mẹ đi đâu , đã làm gì, chuyện hàng xóm láng giềng ra sao.. con muốn nghe những câu chuyện thường nhật, muốn biết thêm thông tin về đời sống hằng ngày của mẹ, để con biết mẹ vui, để con có cảm giác mình vẫn ở nhà...
mẹ ơi, con có nhiều chuyện muốn khoe mẹ lắm, rằng con của mẹ đã cố gắng thế nào, học hành ra sao, bạn bè như thế nào.. con nghe lời mẹ, cũng đang thay đổi chính con để hoàn thiện bản thân như mẹ nói đấy..
nhiều lúc con buồn, bởi vì mẹ cứ hỏi đi hỏi lại một vài chuyện, như thể mẹ chẳng để ý con nói gì với mẹ.. hay là mẹ quên?? con nói đi nói lại là con đang được nghỉ, mà mẹ thì hỏi đi hỏi lại rằng con đi học có vui không? ??? tại sao hả mẹ.. con không thể hiểu được, con sợ lắm..
con thương mẹ lắm, con thương mẹ.. con thương mẹ.. ngay trong lúc này con chỉ muốn quay về vùi đầu vào vòng tay ấm áp che chở của mẹ, được nghe mẹ nói, nghe mẹ kể chuyện cười và mẹ con mình lại cười lăn với nhau..rồi con lại ngượng ngiụ trốn tránh những câu hỏi dò của mẹ về "bạn í" của con, lại đỏ mặt chạy ra ngoài vì mẹ trêu con với "bạn í"..
con luôn tự hào có một người mẹ tâm lí.. nhưng mà con cũng đã có lúc buồn phiền trách cứ mẹ không hiểu con.. con ngu dốt.. con ngờ nghệch.. con đã bỏ phí những năm tháng đẹp nhất bên mẹ.. bây giờ con ở đây trong căn phòng này, con đứng trên đôi chân của con, một mình, không có bàn tay che chở của mẹ, không có những lời nói động viên, không có tiếng cười của mẹ.. con cô đơn lắm.. mẹ ơi..
con đã không phải vời mẹ thật nhiều, mẹ luôn coi con như một người bạn, con cũng coi mẹ là bạn, mẹ cũng đã từng bảo "mẹ con mình hơi bị dân chủ quá", hơi ngang hàng quá, cãi nhau như bạn bè í nhỉ? lạ thật.. khi ở với mẹ, con luôn mong ước một ngày nào đó lớn lên, con sẽ vố cánh bay đi, sống tự lập, không phải núp dưới bóng của mẹ nữa, con muốn tự chứng tỏ rằng con mạnh mẽ, và con có thể sống tốt.. con cũng mong đượcj thoát ra khỏi gia đình.. nhưng bây giờ, con đang tự lập, con không còn dưới bóng của mẹ, con lại thấy con mềm yếu quá, con sợ khi vấp ngã không có ai để đỡ con dậy..
mẹ bảo thật may con có bạn í ở bên, bạn í sẽ thay mẹ chăm sóc quan tâm con, mẹ nói đúng mẹ ạ, bạn í tốt lắm, bạn í nanng con dậy mỗi khi con ngã, bạn í ủng hộ động viên con qua những lúc con buồn tưởng như chỉ muốn vứt bỏ tất cả.. con cám ơn trời đã cho con một chỗ dựa khi con ở xa mẹ.. cũng như mẹ, bạn í chịu được tính cách trẻ con sáng nắng chiều mưa, hay làm tổn thương người khác của con.. lạ thật mẹ nhỉ? nhưng mà mẹ biết không, bạn í không thể thay thế mẹ được, vì trên đời này con chỉ có một mình mẹ là mẹ của con thôi.. con yêu mẹ nhiều lắm.. nhiều hơn mẹ tưởng, và nhiều hơn cả con nghĩ..
từ khi còn bé con đã biết hát bài "chỉ có mẹ trên đời" con đã biết là mẹ là tất cả, nhưng có lẽ càng lớn lên càng trải qua nhiều vấn đề của cuộc sống, con càng thấm thía.. con càng phát hiện ra rằng con yêu mẹ nhiều lắm..
con chợt nghĩ, nếu về sau con có một đứa con gái, con sẽ yêu nó biết bao nhiêu con sẽ cho con con một tình yêu vô tận.. nhưng có lẽ.. tình yêu đó không thể so sánh bằng tình yêu và sự hy sinh mà mẹ dành cho 2 chị em con, phải không mẹ??
và nếu như con gái con sau này lại như con.. chắc con đau sẽ khổ buồn bã lắm.. mẹ ơi.. mẹ có thất vọng vì con không?? mẹ có tiếc khi con ra đời không?? một đứa con mà mẹ hết lòng yêu thương, nhưng mà lúc nào nó cũng tỏ ra khó chịu với tình yêu thương đó, lúc nào nó cũng muốn rứt ra khỏi vòng tay của mẹ, nó muốn ở một mình...
mẹ ơi, con không muốn cô đơn, con không muốn ở một mình, con muốn mẹ yêu con, con muốn mẹ yêu con nhất trên đời, con tham lam, ích kỉ.. nhưng con lại sợ bộc lộ tình cảm của con cho mẹ biết, con cũng sợ đón nhận tình yêu của mẹ, con sợ mà chẳng biết lại sao..
nhưng đó là quá khứ rồi, bây giờ con muốn vượt quá sự sợ hãi đó, con không muốn khép mình lại, con muốn nói câu "con yêu mẹ" bất cứ lúc nào có thể.. và con đã nói, và mẹ cũng nói mẹ yêu con.. con vui lắm... nhưng bây giờ mẹ con mình ở xa quá.. con chỉ có thể nói thôi, con chẳng thể ôm mẹ ngủ, hay nằm nghe tiếng mẹ thở đều dều khi mẹ ngủ.. con lại mong thời gian qua nhanh để con được về bên mẹ.. và con sẽ không sợ nữa, con sẽ ôm mẹ chặt và con sẽ nói thật to, con yêu mẹ.. mẹ nhé..
mẹ đừng dặn dò con, như thế cảm thấy xa cách lắm.. hay tâm sự với con, hãy kể chuyện ngày thường cho con nghe.. cho con cái cảm giác mẹ đang ở bên con.. mẹ nhé..
con yêu mẹ, mẹ ơi..