Lê Thu Quỳnh
(katia)
<img src="images/misc/pnkhrts1.gif" align="middle"
...Buồn....Buồn lắm bạn ơi. Tôi ghét những ngày như thế này... Tôi sợ nó nữa. Tại sao ? Tại sao trong khi mọi người vui vẻ đi chơi thì tôi lại phải ở nhà chứ ? Mỗi một lần có dịp đi chơi nào đó, mỗi lần mọi người vui vẻ chuẩn bị đi chơi... là một lần tôi lại buồn, buồn và cô đơn lắm. Tối nay tôi sẽ làm gì bây giờ. Tối nay suy cho cùng cũng chỉ là một tối bình thường thôi mà. Ăn tối xong tôi sẽ xem TV và đi ngủ. Nhưng mà nó không bình thường được. Bạn, bạn và cả bạn nữa... mọi người đều đi chơi, đều có việc để làm, đều ra ngoài đường vui vẻ một đêm Trung thu. Vậy mà tôi, tôi phải ở nhà. Tôi sẽ khóc mất thôi. Nước mắt tôi chưa gì đã đòi chảy ra rồi đây này....
Tôi ghét những ngày này, ghét lắm. Tôi ghét mọi người nữa. Tại sao mọi người lại đi chơi vào những ngày này chứ. Sao mọi người không ở nhà và vui vẻ cùng gia đình ? Sao mọi người cứ phải tụ tập đi chơi cơ chứ ?
....Những khúc ca buồn...rồi sẽ tan vào lãng quên...
Em đang hát lên bài hát êm đềm...
Những lo buồn muộn phiền sẽ qua...
...Nếu sau khi hát lên rồi mà vẫn không hết buồn thì phải làm thế nào chứ ? Bạn có thể nói cho tôi biết được không ?
Tôi ghét những ngày này, ghét lắm. Tôi ghét mọi người nữa. Tại sao mọi người lại đi chơi vào những ngày này chứ. Sao mọi người không ở nhà và vui vẻ cùng gia đình ? Sao mọi người cứ phải tụ tập đi chơi cơ chứ ?
....Những khúc ca buồn...rồi sẽ tan vào lãng quên...
Em đang hát lên bài hát êm đềm...
Những lo buồn muộn phiền sẽ qua...
...Nếu sau khi hát lên rồi mà vẫn không hết buồn thì phải làm thế nào chứ ? Bạn có thể nói cho tôi biết được không ?