Lê Anh Nhân
(Phương Nhân)
Thành viên (sai email)
Phần 1: Một chiều mùa đông
Tháng 12...Thời gian vùn vụt trôi. Phương đã ngồi bên cửa sổ được vài giờ đồng hồ. Ngoài kia tuyết cứ rơi đều đều, phủ trắng xóa tất cả những gì không phải màu trắng, và cả những gì màu trắng. Ngày mai Phương có một kì thi quan trọng. Bài tập còn dở dang...Phương đã ngồi bên cửa sổ được vài giờ đồng hồ.
Phương nghĩ đến Quang. Suốt khoảng thời gian ấy, đầu óc cô bao trùm đủ những suy nghĩ miên man mà cô cũng không thể hiểu nổi cô đang nghĩ gì. Nhưng trong dòng suy nghĩ ấy, hình ảnh của Quang cứ chợt đến, rồi chợt đi... Phương không hiểu nỗi mình.
Người yêu của Phương là Hùng. Anh ở xa, nhưng họ liên lạc với nhau thường xuyên, và cũng đến thăm nhau thường xuyên. Ngày nào Hùng cũng gọi điện, họ nói chuyện hàng giờ đồng hồ, nói khi ăn, nói khi học, nói khi làm việc, và nói đến khi nào một trong hai người ngủ mà tay vẫn cầm cái điện thoại trên tay.
Phương đứng dậy, tạm thời rời cái khung cửa sổ bám đầy tuyết. Cô đến bên máy vi tính, do dự một chút, và như có gì thúc giục, cô bắt đầu viết: "Chào anh. Có lẽ anh không còn nhớ em là ai. Cũng lâu quá rồi anh ạ. Tình cờ em biết được địa chỉ email của anh qua một người bạn......"
Tần ngần một chút, cô ấn "send", thế là xong. Phương không hiểu vì sao cô lại làm vậy. Cái ngày cô có tình cảm với Quang cũng đã lâu lắm rồi. Đã tám năm qua, chưa bao giờ Phương có thể quên được hình ảnh của Quang. Bạn bè bảo Phương điên rồ. Phương và Quang chưa từng là gì của nhau, thậm chí họ còn chưa quen nhau.
Phương đang yêu Hùng, hay ít ra là cô đã từng yêu Hùng bằng một thứ tình yêu mà cô tưởng rằng có thể gắn kết họ mãi mãi với nhau. Họ cũng đã từng có thời kỳ căng thẳng, rồi Hùng cũng đã từng làm những chuyện có lỗi với Phương, và Phương tha thứ. Hùng nói rằng anh cần Phương, không thể sống thiếu Phương và lúc nào cũng chỉ yêu mình Phương. Phuơng lại một lần nữa đặt lòng tin vào Hùng. Cô cứ ngỡ rằng cô yêu Hùng đến nỗi không thể sống thiếu anh. Nhưng có lẽ cô nhầm. Bây giờ cô hiểu rằng lúc ấy cô không thể bỏ anh, có lẽ không phải vì cô quá yêu anh, mà vì cô không đủ can đảm để làm anh đau khổ, và cô cũng không đủ can đảm để bắt đầu lại một chặng đường chỉ có một mình.
Vẫn nói với Hùng rằng cô yêu anh, nhưng sự thật dần dần không còn như vậy nữa. Cô không còn mong chờ điện thoại của Hùng như trước, không còn sốt ruột gọi điện cho Hùng mỗi khi cô đi đâu xa, không còn hồ hởi kể với bạn bè về Hùng và không còn muốn ngắm nhìn cái ảnh 2 đứa chụp chung cô để trân trọng bên cái khung cửa sổ đấy tuyết nữa.
Cô thấy là lạ. "Có lẽ do khoảng cách chăng? Dù sao cũng sắp đến ngày sang thăm Hùng, có lẽ gặp nhau rồi mọi chuyện sẽ trở lại như cũ thôi," Phương tự nhủ. Chỉ còn mười ngày nữa là họ được gặp lại nhau, đáng lẽ Phương phải mừng phát điên lên mới phải. Tuy không đếm từng ngày, nhưng cô vẫn mong chờ đến ngày ấy lắm, vì cô hi vọng nó sẽ mang lại tình cảm mà trước đây cô dành cho Hùng.
Và rồi điều bất ngờ cũng đến. Đó là sự xuất hiện của Quang. Lâu nay Phương vẫn nghĩ đến Quang, như nghĩ về một mối tình trong sáng thuở học trò, dù họ chưa từng quen nhau. Ngày ấy, Phương có cảm tình với Quang, một anh chàng học trên mấy lớp ở trường trung học. Quang cũng để ý Phương. Nhưng cả hai cứ để mọi chuyện trôi qua như thế,không hề luyến tiếc. Đến bây giờ Phương vẫn luôn tự hỏi mình, rằng tại sao lâu thế rồi mà cô vẫn không quên được Quang. Cả khi đang yêu Hùng, cô vẫn luôn nói chuyện với bạn bè về Quang. Có lẽ như thế là có lỗi với Hùng.
Thời kỳ này Phương hay buồn chán, có lẽ một phần cũng do những chuyện liên quan đến Hùng. Tinh thần của cô suy xụp, công việc cũng vì thế mà xuống dốc theo.
Một buổi chiều tháng 12, Hoài, bạn thân của Phương đến, mang theo một mảnh giấy nhỏ:
-Đây là địa chỉ email, số điện thoại và địa chỉ nhà của anh Quang, mày cầm lấy.
-Để làm gì?
Phương không hiểu Hoài đang làm gì, nhưng cầm mảnh giấy trên tay, Phương lạnh toát người.
-Thì còn làm gì nữa, liên lạc đi. Can đảm lên, đừng làm khổ mình nữa!
-Hoài, mày không hiểu, tao không khổ vì Quang. Với lại, tao có Hùng.
-Ừ, không khổ vì Quang, nhưng liên lạc với Quang đi, rồi mày sẽ hết khổ.Hoài cười.
-Không được. Có lỗi với Hùng.
-Mày phải biết tìm hạnh phúc cho riêng mình chứ, mày định cứ giam cầm mình đến bao giờ nữa? Tùy mày thôi, nhưng giữ lấy mảnh giấy đấy.
Rồi Hoài đi.
Phương bật nhạc, bản nhạc mà cô vẫn thường nghe khi nghĩ đến Quang. Không hiểu sao lúc này cô thấy mình ngu ngốc, không biết phải làm gì...Để bài hát ở chế độ "repeat", Phương ngồi bên cửa sổ nhìn tuyết rơi. Cô nghĩ mênh mang không rõ cái gì, thỉnh thoảng những kỉ niệm hồi phổ thông lại hiện lên, và trong đó có Quang. Những suy nghĩ chồng chéo lên nhau, về Quang, về Hùng, về cuộc đời cô, về cả mẹ cô nữa...tất cả. Rồi cuối cùng, khi trời bắt đầu tối, khi không còn nhìn rõ từng bông tuyết rơi nữa, cô rời cửa sổ, đến bên máy tính, và cô viết...viết thư cho Quang....
(hết phần 1)
Chỉnh sửa lần cuối: