Hoài niệm (gửi tới TTNL)

Phạm Minh Ngọc
(girl_isgirl)

Điều hành viên
Không ai trong số chúng tôi muốn nhớ lại những câu chuyện ngày xưa, nhớ lại cái thời vui vẻ và nô đừa bên nhau, bạn bè quấn quýt chơi như những đúa trẻ con ngây thơ hơn bao giờ hết, chời đùa hồn nhiên, chẳng suy nghĩ về bất cứ cái gì, làm mọi điều mà tất cả thích, làm những gì mà bản thân mình thích, mặc kệ bị người khác ghét bỏ, mặc kệ bị mọi người nghĩ xấu vì chỉ cần những niềm vui nho nhỏ từ những câu chuyện ấy là đủ, để rồi bây giờ, hối tiếc rồi, mình trước đây không cần biết người khác nghĩ gì nhưng bây giờ lại khác, sợ người khác nghĩ mình này nọ, sợ cái cảm giác bị người khác ghét bỏ, sợ cái cảm giác bị bàn tán, và đã muộn, họ đã nghĩ về mình rồi, hối tiếc thì đã muộn.
Tất cả đã hứa với nhau sẽ tách nhóm, tan rã nhóm tạm thời trong khi tất cả đang trưởng thành, đang lớn dần với những suy nghĩ mà đến ngay cả những người bạn thân nhất vẫn tự nhận là hiểu nhau cũng không tài nào hiểu được, đó có phải là cái tuổi mà người ta vẫn gọi là tuổi dậy thì không? Cái nhóm mà mọi người biết đến không còn, hẹn nhau rằng sẽ suy nghĩ kĩ, khi nào có câu trả lời chính thức thì hoặc là nhóm sẽ tan rã hoàn toàn, hoặc là sẽ nối lại và lại cười đúa với nhau như xưa.
Không đứa nào cho phép đứa nào được nghĩ lại chuyện khi xưa, điều ấy sẽ làm tất cả thêm buồn bã và mệt mỏi hơn, sẽ bị phụ thuộc hoàn toàn vào quá khứ, nhưng tôi vẫn muốn suy nghĩ, vẫn muốn hồi ức lại về những ngày ấy, vì dù bây giờ trong lòng đã khác, tính cachs mỗi đứa một khác nhưng giây phút ấy sẽ là mãi mãi.
* * *
Cũng vẫn con đường Nam Cao ấy, trước đây, 8 đứa nhóc tinh nghịch bước đi mỗi lúc tan học, Lan thì cười đùa hóm hỉnh bằng những trò đùa dễ thương, Dương thì sôi nổi hào hứng toát lên từ cái vẻ yêu đời và những nụ cười to nổi bật, Duy là đứa con trai duy nhất, hiền lành và yếu ớt khi đi cùng những cô bạn gái, TPhương thì trẻ con và quá sức dễ thương khiến ai cũng quý mến, Hà thì bằng một loạt những cử chỉ kì lạ, trông rất hay làm ai cũng không thể không nhìn, MPhương thì dịu dàng nữ tính, trông xinh xắn y như một còn búp bê, còn tôi, đi trước tất cả, dẫn đường và là con nhóc cầm đầu nghịch ngợm.........mỗi đứa một vẻ làm cho chúng tôi chẳng khác nào một bức tranh muôn màu muôn vẻ hết sức đẹp..............đó là trước đây, còn bây giờ, chỉ còn lại mình tôi mỗi buổi chiêừ, đi quanh hồ hoặc vào các hàng quán uống nước, nhưng cũng chỉ cô đơn có 1 mình, nhiều người nói với tôi rằng: sao trước đây nhóm đông lắm cơ mà, sao bây giờ chỉ có mình Ng tôi chỉ cười mà không nói gì, tôi cũng chẳng biết sẽ phải nói gì nữa, có lẽ là thay đổi rồi.
Cũng vẫn những cái giờ ra chơi 20' mà sân trường ngập tràn tiếng cười và những trò chơi thú vị, chúng tôi đã từng bâu thành 1 nhóm đông đúc ngồi ở canteen, tôi và Phương thì ngồi trên tường trông rất ngổ ngáo, lũ bạn thì cười nói ầm ỹ, khiến cho ai đi qua canteen cũng phải ngước nhìn và chép miệng....................bây giờ thì...........tôi một mình đi trên sân trường, nhìn ngó khắp nơi, nhìn ngó mọi thứ, nhưng càng nhìn lại càng buồn, lại đi một mình và cô đơn khó tả, mỗi đứa một nơi, mỗi đứa một việc chứ chẳng còn được như xưa.....................
Lại vẫn những buổi tối hôm ấy, mấy đứa ríu rit buồn với nhau, hết đứa này đến đứa khác gọi điện, gọi luân phiên từng đứa, kể không bao giờ là hết chuyện, mà sao hồi đấy đứa nào cũng nói nhiều thế? Còn bây giờ, tôi chỉ lặng lẽ một mình vào mỗi buổi tối nghe những bài hát cổ điển và lại càng thêm buồn hơn, hoặc là sẽ lao vào net để chat với nhiều người, để quen càng nhiều người càng tốt, vì nếu có thêm bạn thì nỗi buồn sẽ với đi rất nhiều, chỉ đơn giản có vậy thôi chứ đâu còn như ngày xưa..
Vẫn vang lại bên tai tôi những lời than thở nhớ lại ngày xưa của lũ bạn và có cả tôi nữa, nhưng câu nói muốn thuở: nhớ ngày xưa........................
 
Ngày xưa ơi.....
Hình như tất cả đã xa rồi, bây giờ chỉ còn những con nhóc ngồi thẫn thờ và chép miệng ôi , ngày xưa ....
Có phải đã xa quá rồi không , xa tới mức không thể kéo về được .
Cái nhóm tươi đẹp ngày xưa , cái nhóm ngổ ngáo ngày xưa đâu rồi .
Vẫn những khuôn mặt ấy nhưng hình như trong lòng mỗi chúng nó đã thay đổi rồi .
Phải , không còn vô tư như trước , chúng nó khác , chúng nó đang tách dần nhau ra , mỗi người 1 khoảng trời riêng .
Và rồi những buổi chiều , vần đường Nam Cao ấy nhưng không còn bóng dáng một lũ nhóc bứong bỉnh và ngổ ngáo nữa, không còn những tràng cười , không còn những tiếng nói vang rộn cả con đường nhỏ của những con bé ấy nữa.Chỉ còn 1 đứa , lang thang một mình , trầm lặng , bần thần suy nghĩ với những hoài niệm, những hoài niệm về một thời đã xa.
Những đứa còn lại thì sao?
ừh , chúng nó cũng muốn vui vẻ , cũng muốn đi cùng hội cùng nhóm như trước đấy. Nhưng sao khó quá , mỗi chúng nó bây giờ không cùng một suy nghĩ , không cùng đồng lòng , không cong cùng nahu làm mọi việc nữa. Và rồi , như là tất yếu , chúng xa dần nhau và rồi xa mãi mãi .
Gặp nhau , nhìn thấy nhau nhưng không còn cảm giác thân thiết như trước, không còn vỗ bồm bộp vào vai nhau và cười khanh khách như trước, không còn hình ảnh những đứa con gái ríu rít thì thầm vào tai nhau mấy câu chuyện trẻ con ngớ ngẩn nữa . Chúng hình như còn ngài ngại khi gặp nhau .Trước đây cười nói ầm ầm còn giờ hình như chỉ là những câu cha`o xã giao, như những đứa không hề thân thiết.
Nó nhớ quá. Nhớ hình ảnh những con bé ấy quá.
Còn đại ca bé con của chúng nó hình như bây giờ cũng xa rồi. Dường như đứng trước mặt nó không còn là cái con Ng to mồm , lúc nào cũng quát tháo oang oang, rất giỏi chỉ bảo cái lũ lóc chóc còn lại . Nhiều lúc mấy đứa còn lại cũng bực mình vì cái tính độc đoán , gia trưởng ấy nhưng rồi cũng qua. Bởi phải như thế mới có uy cầm đầu mấy lũ lố nhố còn lại chứ. Nhưng dại ca ấy cũng khác rồi, không còn mấy động tác vỗ vai bôm bốp, hay 1 cái tát yêu yêu vào mặt chúng nó như trước. Tuy hơi thô bạo , hoi đau đau đấy nhưng có sao đâu nhỉ. Đấy là nét riêng của đại ca mà. Đại ca bây giờ hay ngồi thu lu như mèo con , suy nghĩ nhiều chuyện mà bọn đàn em cũng chả hiểu được, đại ca cũng bớt ngổ ngáo , trên net không còn chửi người khác ngông cuồng như trước. Tuy thếlà cách thay đổi của đại ca , làm thế có vẻ tốt hơn đáy.Nhưng sao bọn đàn em này vẫn cú nhớ cái con Ng ngông nghênh ,thô bạo , độc đoán như ngày trước cơ. Trước đây , khi nghĩ về đại ca , em nghĩ ngay đến 1 đứa to xác , tính như đàn ông , chuyên đi cầm đầu cả 1 lũ, học hành cũng tanh tưởi nhưng hơi luời lại khá bất cần đời. Nhưng giờ. em không biết phải hình dung đại ca thế nào nữa đây. 1 con bé hiền lành , trầm tính , tốt bụng với tất cả mọi người à? Không , không đấy hình như không phai là đại ca mà bọn đã từng rất nguỡng mộ . 1 đại ca đặc biết mà chắc cả đời này bọn em cũng không gặp được người thú hai như thế. Đại ca của em rất cá tính, có những nét rất riêng mà không thể tìm được ở bất cứ ai. Mỗi khi nhắc đến dại ca , mắt đứa nào cũng vênh lên , tự hào vô cùng vì núp sau lưng 1 người oai hùng , ngổ ngáo mà cũng rất đáng yêu như đại ca. Tất cả mọi người trong nhóm đều tụ hào về có 1 đại ca cầm đầu như mày Ng a. Tất cả đều chắc chắn rằng trên đòi chỉ có 1 đại ca như thế_1 đại ca có 1 không hai. Chính vì thế , nên dù đại ca có thay đổi thế nào , có cach suy nghĩ thế nào,trong lòng mỗi đứa luôn mang hình ảnh tốt đẹp vè dại ca. Đại ca ơi , đại ca đi Hồng Kông rồi , đừng quên bọn em nhé. hehe , với cả sang đấy có làm đại ca tiếp cho 1 lũ nhóc nào đấy thì cũng đừng bao giờ quên bọn đàn em này nhé.
Đại ca thì mãi mãi là đại ca , dù đại ca thay đổi thế nào , bọn đàn em này mai mài cũng chỉ có một và chỉ một đại ca mà thôi , và những người ạbn này cũng chỉ có thể có được môt và chỉ một người bạn đặc biệt như mày thôi Ng a.
Mãi mãi yêu quý đại ca !
 
Đúng là tao đã thay đổi............
Có lẽ là do cái đợt bị bọn mày cáu gắt và khó chịu, bị bọn mày bàn tán và nói này nói nọ, bản thân tao không thể nào không thay đổi, tao vừa chán nản tột cùng, lòng nặng trĩu vì không hiểu sao hồi ấy lại bị bọn mày tức giận tao, muốn tránh tao, tao buồn lắm, hồi ấy trẻ con, tao kể chuyện ấy cho nhiều người nghe, được nghe lời khuyên từ nhiều người, có người bảo tao: chẳng lẽ 4 năm bạn bè mà chỉ vì câu nói xấu nhau mà mất hết ư? cũng có người nói với tôi rằng đây chỉ là những chuyện nhỏ nhặt trong tình bạn mà sẽ nhanh chóng hết thôi...........còn nhiều lắm, nhưng tao không biết phải kể thế nào, hồi ấy, tao còn tâm sự với cả con Minh Phương nữa vì tao thấy tao và nó đồng cảnh ngộ, nhưng nó chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, nó bảo, nó chỉ khóc, rồi hết, nhưng tao không làm được, có lẽ là tao mềm yếu quá chứ khó mà vượt qua được như con Minh Phương, tao đăng kí vào một loạt các forum, tao change ID, chat và làm quen một đống người, tao đã tìm được sự đồng cảm, nhiều lời khuyên có ích, rất nhiều người đã trao cho tao kinh nghiệm sống quý báu, tao còn mua và mượn một loạt các truyện tiểu thuyết, tất cả các loại truyện để đọc mỗi khi cô đơn vào những buổi tối, có lẽ vì vậy mà tao dần xa cách bọn mày, tao làm lành và rất trân trọng tình cảm, rất yêu quý bọn mày nhưng trả giá của điều ấy là tao đã thay đổi, không phải là con nhóc đại ca của bọn mày nữa, thế là tốt hay xấu nhỉ, hay đổi có phải là điều hay không?
Tao cú tưởng rằng tao và bọn mày sẽ không còn là bạn nữa, nhưng đúng lúc ấy thì con Hồng Linh gặp chuyện buồn, TP và Lan ít chơi với nó hơn, nó chỉ có tao bên cạnh trong khi tao và nó chẳng hề thân thiết, tao khuyên nó nhiều điều, dạy cho nó cách quên đi mọi chuyện và nói cho nó những câu nói mà tao được nghe, được đọc, tao và nó xích lại gần hơn, tao hiểu ra rằng tình bạn đúng là đẹp thật, từ ấy, tao đã dần quay lại thân thiết được với bọn mày, nhưng vẫn có một cái gì đấy xa cách. Tao ghét cái tôi trước đây lắm, cái tôi mà tính tình vô tâm, độc đoán, làm những điều mà nhiều người phải ghét, nhiều người khó chịu, nhưng tao cũng ghét cái tôi bây giờ lắm, quý bọn mày, yêu bọn mày nhưng lại không muốn gần bọn mày, tránh xa bọn mày và ngại ngùng khi tiếp cận, hình như nhiều lúc tao còn thấy tao đang làm người thứ 4, những lúc ấy, tao lại tách ra và làm người thứ 4 để 3 bọn mày đi với nhau và tao đi một mình trên đường. Chẳng hiểu sao tao thấy 3 bọn mày chơi với nhau hợp lắm, thân thiết lắm, tình cảm lằm mà một đứa con gái như tao không thể nào hòa vào được, có lẽ chơi thế này thôi là tốt nhất, tao nên có giời hạn hơn trong 1 số chuyện, cũng như trong 1 số lần bói, họ bảo tao chỉ hợp là ngưởi để người khác chia sẻ chứ rất khó để nói những lời trong lòng với người khác, cũng có người bảo là tao chỉ là người không nên chơi thân với người khác vì như vậy sẽ bị người ta bớt đi tình cảm đối với mình, chắc là đúng thật rồi.
Thay đổi, nếu nói thật ra thì cũng đâu chỉ có 1 mình tao, ngay cả bọn mày cũng vậy mà, con TP, Lan, HL, MP....ngay cả thằng Duy cũng thay đổi mà, khó hiểu quá, khó nói quá, những điều mà tao khó có thể nói hết chỉ trong 1 bài viết này.
Có nhiều điều tao suy nghĩ quá sâu xa mà khi kể cho bọn mày, tao thấy đứa nào cũng ngỡ ngàng, đứa nào cũng ngạc nhiên, có lẽ vì tao thay đổi, tao khó đối diện với hiện thực này quá, nhiều chuyện xảy ra quá, nhưng bây giờ, tao rất cần những lời nói từ phía bọn mày, tao muốn tất cả chúng ta cùng nói rõ ra tất cả, dù chỉ là vài dòng về nhau thôi nhưng có lẽ là tất cả đều có thể hiểu nhau vì bọn mình hiểu nhau nhất mà, làm gì còn ai hiểu bọn mình hơn.
 
Ko phai bọn tao đang chơi 3 . Thạt sự chi luc học thêm thui , mày biết muh`. Con thật sự, đau có chơi thân . Tao nhớ có lần mày bao : " Chơi 3 phức tạp lam' , tao cung thay vay day . Nhung thuc su bon tao đâu có chơi 3 , may de y ma` xem . Chac may đang cô đơn giống tao hồi xưa . Mày sap di du hoc , co the may se tim duoc 1 tinh ban that su ben ay , nhung du sao thi bon tao van se mai la nhung ki niem ko bao gio quen cua may , mong la như thê' ! (^_^)
 
hic , cả tuần qua em quyết ko lên mang nhưng chính vì bài này mà em mới lên đó . ko nhớ lại thì thôi chứ càng nhớ thì chỉ càng thấy tiếc và muốn hỏi vì sao thôi ? quả thật quá khứ quá đẹp và hiện tại thì sao lại nhiều nỗi buồn đến vậy ! phải chăng cuộc sống là vậy . cứ đến rồi đi , cứ gặp gỡ rồi lại chia tay . có đôi lúc cứ tưởng sẽ có những thứ sẽ vĩnh cửu , sẽ tồn tại mãi mãi . nhưng rồi ta hiểu mọi thứ đâu có đơn giản như ta hằng nghĩ . cang nhớ lại , cang thấy tiếc nuối , cái ngày xưa đẹp đẽ biết bao ! nhiều lúc tôi thấy bất ngờ và ngạc nhiên về sự thay đổi của bạn bè . đặc biệt là ngọc , trong tôi thì ngọc luôn là người đứng đầu , 1 đứa ngổ ngáo , sống rất vì bạn bè và rất yêu đời . tôi đến với thiên thần nổi loạn có lẽ vì niềm vui . hồi xưa , tôi nhút nhát và luôn tự mình ngồi than thở , tôi cứ nghĩ mình là người nhiều nỗi buồn . rồi gần bên ttnl , tôi đã trở thành 1 đứa khác hẳn , tôi yêu đời và tin vào cuộc sống hơn . từ đó tôi thấy yêu và biết ơn ttnl lắm ! chắc mọi người còn nhớ những điều tôi viết trong quyển sổ của nhóm chứ ! thực sự là tôi rất yêu các bạn . giờ đây thấy chúng ta có quá nhiều vấn đề , bạn bè xa cách nhau hơn , ngồi bên nhau mà ko biết nói gì , như những người xa lạ . nhiều lúc thấy ngỡ ngàng , lạc lõng và cả buồn nữa chứ ! bây giờ liệu bọn mình có làm lại được ko . có lẽ là ko , vì chúng mình đã lớn , ko còn quan niệm về cuộc sống như xưa và ko còn được vô tư nữa . nhưng bọn mình thử bắt đầu bằng cách khác xem . thì ngồi lại bên nhau đi ! rồi chẳng biết mai này , mối đứa 1 nơi , còn nhớ về nhau ko . bây giờ nếu tôi đi , liệu mọi nguời còn nhớ tới tôi ko ? hi vọng các bạn vẫn nhớ tôi ! yêu ttnl lắm !
 
Hoài niệm thì vẫn mãi là hoài niệm, có lẽ chúng ta nên để lại sâu trong lòng, buồn thật, hối tiếc thật, nhưng tao vẫn chưa hiểu bây giờ chúng ta phải làm gì. Quên à, quên làm gì nhỉ, dù có quên thì thật ra đó vẫn là những giây phút đã có, những giây phút ấy vẫn hiển hiện và làm sao biến mất được, mà quên được cũng đâu có đơn giản. Không nhắc đến nữa ư, tất cả bọn mình đểu đã thử nhưng điều ấy chỉ càng làm cho lòng bọn mình thêm thổn thức, suy nghĩ nhiều mà thôi, Chả hiểu bây giờ bọn mình phải làm gì nhỉ. Nhưng bây giờ, có lẽ chỉ còn chúc tất cả chúng ta đều có thể bước vào ams học 1 cách danh chính ngôn thuận, tao sẽ cố gắng để đố vào A, nhất là Toán, tao sẽ không để trượt đâu, con Lan cũng phải phấn đấu Anh đấy nhé, còn TP thì mày phải đỗ Hóa là chuyện đương nhiên, anh Dương thì phải đỗ thủ khoa Văn giống như lần thi đội tuyển ý......................còn rất nhiều, rất nhiều đứa mà tao chúc bọn mày sẽ đỗ vào ams, có khi tao sẽ ở lại để học cùng bọn mày đấy, trong trường hợp tao đỗ toán, nhưng bây giờ tất cả phải lo học.
À phải, hôm nay là Noel,gửi tới tất cả mọi người lời chúc mừng một giáng sinh vui vẻ.
Có lẽ mình đã làm phiền anh MTH vào mấy cái chủ đề này hơi nhiều, chắc sẽ phải lock lại 1 ngày gần đây.
 
uh , lock lại rồi để chúng mình hướng tới ngày mai tươi sáng hơn nhé! tất cả cố gắng đỗ lại vào truờng nhé !
 
Đối với những người bạn thân quanh tôi, mỗi người tôi đều có 1 cái gì đấy gọi là duyên, vì duyên số mà quen nhau.
Với Duy: tôi gặp Duy khi mà tôi chưa hề được gặp bất cứ ai trong nhóm, khi ấy tôi là một con bé học cấp 1, một con bé học lớp 5, và tôi gặp nó khi tôi có 1 cái bộ dạng rất kì lạ, rất buồn cười, giống y hệt một thằng con trai, vừa nhìn thấy nó ở lớp học thêm Văn mà tôi với nó vô tình gặp nhau, tôi đã chép chép miệng vài cái ra vẻ chẳng thích thú gì với 1 thằng nhóc trông to to, da trắng như tuyết, môi thì dầy và đỏ chót, trông mặt bầu bầu yêu yêu. Sang tới cấp 2, lớp 6,7 gặp nhau cũng nhận ra nhưng cũng chỉ chép miệng ra vẻ không quen biết. Rồi đến năm lớp 8, mấy đứa có máu làm báo nên họp nhau lại thành nhóm, sau đó lại xảy ra vuh xích mích trên mạng với lớp 11 hồi đấy, thế là thành lập nhóm, tôi và Duy làm bạn có thể gọi là thân với nhau. Đúng là duyên thật. Đối với tôi, Duy trước đây là một cậu bé rất hiền lành và dễ chơi 1 cách kì lạ, nói chuyện cũng thoải mái, hồi mới có TTNL Duy tốt mà hiền lắm, suốt ngày gọi điện buôn chuyện với mấy đứa con gái trong nhóm như tôi, Liên, Dương......... những lúc chúng tôi buồn Duy còn tâm sự rất nhiều điều và an ủi khiến lòng chúng tôi rất nhẹ nhõm, hồi ấy, phải thừa nhận là do Duy hiền quá nên chúng tôi có 1 cái gì đấy gọi là hơi lợi dụng Duy và coi thường nó, nhưng chắc chắn lúc ấy chúng tôi quý Duy thật sự, yêu nó thật sự, còn bây giờ, không hiểu sao nó đã thay đổi, chính chúng tôi cũng không biết chỉ nhớ có 1 lần nào đó nó đã bảo là: bây giờ tao sẽ thay đổi, tao không làm người tốt nữa đâu, toàn bị người khác lợi dụng thôi. Không ai tin, nhưng rồi, đúng thế thật, nó thay đổi hoàn toàn và hầu như ngày nào nó cũng chỉ lao vào internet để chat, để quen nhiều người, có nhiều lúc còn đi tán tỉnh. Nó xa cách dần chúng tôi và tính cách nó ngày càng khó hiểu, có những lúc tôi còn ngại ngùng, không hiểu nó nên đến nói chuyện và tiếp xúc với nó không.
Với Thanh Phương: tôi và nó làm bạn với nhau rất bất ngờ vì mẹ tôi và mẹ nó học với nhau 4 năm liền, thế là tôi mới bắt chuyện với nó, quen nó. Lúc ấy, chúng tôi đều là những con bé hết sức trẻ con, chơi với nhau rất tự nhiên, nhưng hồi đấy có thể nói là tôi và Phương chưa thân với nhau do hai đứa không có cơ hội gần gũi, sang năm lớp 8, chia lớp, tôi và Phương học cùng lớp, nhất là còn ngồi cạnh nhau, thế là tôi có cơ hội tiếp xúc với nó. Thế rồi, đến cái lúc mà TTNL thành lập, tôi đúng là một con bé đãng trí khi không cho nó vào, hình như lúc ấy tôi cố tình bỏ rơi nó, tôi đúng là con bé vô tâm quá mức, P là 1 trong 4 đứa thân nhât với tôi hồi lớp 6,7 thế mà tôi lại đãng trí quên nó, thế mới hâm. Rồi con bé ấy một mình nếm chịu những uất ức, những nỗi buồn, sự cô đơn mà 7 đứa nhóc vô tâm trong nhóm làm cho khi TTNL những bước đầu thành lập, cũng còn may là khoảng 1 thời gian sau chúng tôi đã nhận ra điều ấy, P vào nhóm, nhưng đến bây giờ tôi vẫn cảm thấy 1 cái gì đó bứt rứt trong lòng sau chuyện đấy. Hồi hè, tôi là một con bé quá vô tâm và chẳng hiểu chuyện thế nên nhiều lần đã bỏ rơi P để kéo Lan đi với mình, lại 1 lần nữa bỏ cái con bé ấy một mình. Đầu năm lớp 9, P và tôi có một số chuyện trong lòng, nói là ngồi cạnh nhau chứ thật ra 2 đứa cũng có nói gì với nhau mất đâu, thời gian đấy chính là thời gian mà tôi tuyệt vọng nhất về chuyện tình bạn, trong lớp nhiều lần bắt chuyện nhưng P thường lờ đi, nó chẳng nói chuyện với tôi mấy, hồi đấu năm lại còn bảo sẽ ko ngồi cạnh tôi mà sẽ ngồi cạnh thằng Duy, đúng là đáng đời cho cái con chuyên bỏ rơi bạn bè như tôi, đúng lúc này lại phải nếm cái mùi vị mà đã làm cho người khác. Nhưng rồi, tôi hiểu ra nhiều điều trong cuộc sống, trầm tính đi và ít chơi với bạn bè, đúng lúc này thì tôi và Phương lại chới với nhau và chúng tôi đã có những tình cảm rất đẹp của 2 đứa bạn, đối với tính cách khó hiểu của tôi bây giờ thì có thể coi P là người hiểu nhất vì nó là người mà hiện nay tôi gần gũi nhất trong nhóm.
Với Lan: Lan là con bé duy nhất mà đến hiện nay tính cách vẫn còn rất trẻ con, cũng chẳng hiểu nữa, nhưng tôi thấy nó cư xử rất trẻ con và hồn nhiên. Tôi với nó cũng làm bạn với nhau 1 cách kì lạ. cái người đấu tiên mà tôi nói chuyện khi vào học lớp 6 là Lan, 2 đứa vô tình được xếp ngồi cạnh nhau và tôi quen nó. Sang năm lớp 8, tôi không có cảm tình lăm với lan, ngay cả khi TTNL thành lập tôi cũng vẫn chưa thật sự nói chuyện với nó như 2 người bạn lần nào, có lẽ vì giữa 2 đứa đã có 1 khoảng cách khi chia lớp. Hết năm lớp 8, hè, ngày nào tôi cũng đến trường chơi, lan cũng thế, chơi với Lan rất vui và thoải mái nên tôi đã rất thích chơi với nó, một con bé nhí nhảnh, làm mọi việc không để ý đến ngườ xung quanh đang nhìn mình. Nói chuyện cũng rất tự nhiên và dễ gần. Rồi hồi ấy, tôi cũng hay tâm sự với nó hơn, phân tích cho nó chuyện tình cảm của nó và còn chính tay đèo nó đến nhà T khi hắn sắp đi Anh. Có lẽ hôm đấy là ngày ý nghĩa nhất của cả tôi và nó khi đi với nhau. Đến đầu năm lớp 9 giữa tôi và Lan có 1 chuyện gì đấy xích mích mà nó tự nhiên không quý tôi lắm, tôi cũng thưa gọi điện dần cho nó, hồi đấy tôi cũng là một con bé chán đời hay than vãn khiến người đối diện cảm thấy khó chịu, có lẽ đó cũng là 1 phần khiến nó bớt cảm tình với tôi. Hồi ấy tôi rất tuyệt vọng và buồn chán, nhưng rồi tôi thay đổi, tất cả cũng được giải quyết, tôi đã xích lại gần hơn với nó, giải tỏa được nhiều chuyện và chơi lại với nhau. Nhưng quả thực đối với con Lan tao cảm thấy rât thú vị với tình cách của nó, rất đặc biệt, và đặc biệt thì trong nhóm mình nó có vẻ trẻ con nhất, dễ chơi nhất, có lẽ cái gì đấy gọi là vô tâm lại là đặc trưng riêng trong tính cách của con lan.
Với Minh Phương: Minh Phương là một cô bé rất xinh, dịu dàng và nữ tính, có những cư xử khiến nhiều người thấy nhẹ nhàng và yên bình. Từ năm lớp 6, P đã là một con bé học rất chăm chỉ và rất hiền, đặc biệt là học rất giỏi môn ANh. Tính tốt và đối xử với bạn bè cũng rất thoải mái. có một đợt hồi hè, tất cả bọn mình đều không quý P và còn bàn tán về nó khi không thân với nó, nghĩ lại thấy mình ác thật, sao lại làm thế nhỉ, rồi cái lần mà tôi bị mọi người cảm thấy khó chịu, tôi đã tìm thấy nó, kể lể cho nó và 2 đứa khóc với nhau tới 11h tối, nó hẫng hụt lắm, tôi cũng thế, sau lần ấy, chúng tôi thân hơn và tôi tìm cách kéo nó lại gần mọi người. P cũng rất dễ chơi nên có lẽ cũng chơi lại được, nhưng năm nay có lẽ do chuyển lớp mà nó cũng có vẻ xa cách chúng tôi hơn, nhưng trong lòng chúng tôi nó vẫn là 1 người bạn tốt, xinh đẹp và đáng tôn trọng, những lúc buồn, chỉ cần đi bên cạnh Phương, nó không nói gì còn mình khóc, lúc ấy cũng đã cảm thấy nhẹ nhõm vì vậy có thể so sánh Ph với 1 thiên thần vì nó rất xinh và dịu dàng.
 
Có những kỷ niệm như vậy thật là đẹp phải không ? Để khi lớn lên còn có cái để mà nhìn lại , để mà nuối tiếc .
Chúc các em mãi mãi giữ được tình bạn ấy . Lên cấp 3 khác lắm , chẳng có mấy cái để mà nhớ đâu .
 
to chị Phương: đó đúng là những kỉ niệm đẹp nhất của bọn em.
<tiếp>
Với Dương: tôi và Dương chưa từng học với nhau ngay cả bất kì 1 lớp học thêm nào ngày ấy. Chỉ nhớ đó là vào khoảng tháng 2,3 tôi và nó bắt đầu chơi với nhau và tôi gọi nó là chồng. Lạ ở chỗ 2 con chưa hề quen biết mà hôm đầu tiên gặp nhau đã nói chuyện cười phớ lớ ở ngoài đường như đã thân thiết từ lâu. Xét vè tính cách bên ngoài nhiều người bảo tôi và D giống ngau nhưng thật ra không phải, 2 đứa khác nhau hoàn toàn, chỉ giống nhau ở cái mồm to lúc nài cũng hét lên. Nếu bọn nó gọi tôi là "đại ca" của nhóm thì có thể coi Dương là đại ca thứ 2, một con bé sôi nổi và lòng đầy nhiệt huyết. Dương và tôi hiện nay khá thân nhau và tôi là người mà D thường tâm sự chuyện tình cảm nhất, nó là một con bé có cái thứ tình cảm mãnh liệt với 1 người con trai từ rất lâu, nó đã mất 1 năm để có thể khiến cái tình yêu ấy trở thành 2 phía, điều ấy có thể nói khiến nhiều người phải ngạc nhiên, và tôi cũng hết sức bất ngờ về sự kiên nhẫn của nó. Tôi chưa bao giờ gặp 1 cô gái đầy nhiệt huyết như vậy, tuy nhiên giứa Dương nhiều lúc lại có cái gì đấy gọi là mất thăng bằng giữa những tình cảm, ít khi nó hiểu được thật sự giá trị của tình bạn và tình yêu, nhiều lúc nó đã quá quan trọng một thứ mà suýt đánh mất thứ kia, nhưng, tôi chúc nó sẽ hiểu ra đươc giá trị thật về thứ tình cảm nó nhận được từ tất cả mọi người.
Với Hà: đó là một đứa con gái khiến cho nhiều người thấy thú vị về những hành động hết sức dễ thương và là một người cởi mở. Tôi và Hà cũng chưa từng được học chung bao giờ, nhưng lại quen nhau. Nó và tôi đã rất nhiều lầncãi nhau, có lẽ là do không hợp tính cách, hồi hè đã làm mặt lạnh một lần, tôi lại kiêu kì không chịu làm lành nhưng rồi vì ngày tan rã nhóm tôi đã làm lành với nó, đấy là chỉ trên danh nghĩa chưa thật ra giữa tôi và nóvẫn còn các xích mích, một lần, trước hôm BUZZ, tôi cãi nhau to với nó trong Thu TRang, 2 đứa đều lớn tiếng quát nạt, mọi người can ngăn nhưng cả 2 đều là những đứa ương ngạnh, mọi chuyện lại thêm rắc eối, cãi nhau 1 lúc chán rồi, cả 2 đứa cùng khóc nức nở, tôi nhìn nó và nghĩ, mình đã hiểu lầm nó nhiều, sau hôm ấy, tôi và hà hiểu nhau hơn và tôi cũng biết trân trọng tình cảm của nó. Tôi rất quý hà và có lẽ trong nhóm, Hà là đứa cô độc nhất và tôi là người thân với nó nhất vì sau hôm tan rã nhóm, nó cũng dã tìm được những người bnạ mới cùng lớp thật sự rất hợp với nó, có lẽ họ sẽ tốt với nó hơn chúng tôi, chúc mày tìm được những người bạn đích thực Bi ạ.
 
uh , có thể nói sau thằng bạn thân nhất của tôi , thì hiện nay ngọc là người tôi tin tưởng nhất . ngọc nói đúng thật , tôi ko thể để 2 thứ tình cảm đó ở đúng chỗ của nó và nhiều lúc tự tôi đã làm cho tình bạn của mình xấu đi . thằng bạn thân nhất của tôi , người giúp tôi làm mọi việc , người ủng hộ tôi theo đuổi những gì tôi tin tưởng . vậy mà xem tôi đã làm gì . tôi cứ tự hỏi sao tôi với nó lại xa cách nhau , rồi trách nó tại sao lại ko quan tâm đến tôi như trước nữa tôi cảm giác tôi đã xa nó rồi . nhưng nghĩ lại thì tôi mới là kẻ có lỗi . chính tôi cứ mải mê chuyện riêng mình , chỉ lo cho 1 người mà bỏ quên những người khác , trong đó có cả nó . vậy thì tôi có quyền gì để trách cứ nó chứ ! nó đã làm tất cả để giúp đỡ tôi , để điều tôi mong ước nhất trở thành sự thật , và để rồi chính điều đó đã làm tôi và nó xa nhau . rồi sinh nhật nó tôi ko tặng quà , giáng sinh cũng vậy , tôi ko thể hiểu sao mình lại làm vậy . nhìn nó vui mưng nhận quà của những đứa khác mà lòng tôi thấy đau quá ! tôi còn tránh mặt nó . mang tiếng là đứa bạn thân nhất , vậy mà tôi đối xử với nó như 1 người xa lạ . rồi hôm thi toán , nó xách túi quà tặng giáng sinh cho tôi . phải noi lúc đó tôi cảm động lắm . đó là 1 cái đĩa của ca sĩ mà tôi thích nhất , đặc biệt là cái thiếp với lời lẽ rất chân thành . trong đó nó bảo là bỏ qua hết mọi chuyện cho tôi . lúc đó trời đang mưa . tôi nhét cái đĩa vào phone và tôi đã khóc , có lẽ vì tôi đã tìm lại được người bạn thân nhất . lúc thi xong nhìn thấy nó , tôi ko còn biết nói gì cả . nếu nó ko là con trai thì tôi đã chạy ra ôm nó rồi . koc hỉ có thế . dịp giáng sinh vừa rồi đã giúp tôi nhận ra nhiều về 2 thứ tình cảm đó . tôi thấy mọi người tíu tít đi mua thiếp , chọn thiếp , rồi ngồi viết cho nhau , có đứa còn vay tiền để mua nưa . năm cuối , ai cũng muốn lưu giữ chút gì cho bạn bè . nhận những tấm thiếp ấy tôi vui lắm , thậm chí có cả đứa tôi ko thân , có cả những đứa đã ko học chung 2 nẳm nay . mọi nguời nhớ đến tôi , mọi nguời tặng quà cho tôi . vậy mà nhìn xem tôi đã làm gì . tôi chăng tặng ai cái gì cả . tôi thấy có lỗi vô cùng . hồi mấy năm trước tôi đã giành tiền rồi chuẩn bị quà cho bọn bạn từ cả tháng trước . còn bây giờ , tôi sắn sàng bỏ tất cả , để chỉ lo cho 1 người . TÔI THẤY TÔI TỆ VÔ CÙNG . ko hiểu bạn bè tôi sẽ ngĩ thế nào ? vì 1 người mà tôi đã bỏ qua rất nhiều thứ . vì người đó mà bạn bè tôi nói rằng tôi là kẻ vô tâm , ko còn biết đến ai . thực sự tôi ko thể thăng bằng giữa 2 thứ đó !
 
hôm thứ 4 vừa rồi tôi , ngọc và liên ngồi với nhau . tôi và ngọc đã khóc rất nhiều .nhưng từ lúc đó tôi bỗng chợt như được thức tỉnh ra . tôi như hiểu ra nhiều về tình bạn nói chung , về ttnl nói riêng . quả thật thời gian vừa qua , vì lý do như ngọc đã biết tôi đã để mất quá nhiều điều . và điều mà tôi thấy hối tiếc nhất , đó là tình bạn . bây giờ thì muộn rồi . dường như 1 thời gian dài đã làm tôi ko còn hiểu bạn mình , và tôi thấy xa lạ với bạn tôi . rồi thấy mình cô đơn , chẳng còn ai bên cạnh . nếu tôi dành nhiều thời gian hơn cho bạn tôi thì đâu đến nỗi như hôm nay . đêm giáng sinh tồi tệ vừa rồi , tôi muốn gọi điện cho bạn bè , nhưng rồi tôi nhận ra rằng tôi ko biết gọi cho ai đây . bạn bè tôi ơi ! tôi chẳn nhẽ ko còn ai bên mình . tất cả đều do tôi . tôi nhớ lại hồi xưa , có lần 11h30 , thằng bạn thân còn gọi đến nói chuyện , có những tối bạn bề gọi điện đến khuya , nhiều đứa có chuyện toàn gọi đến tôi . ko biết bao lần tôi nghe bạn mình khóc , hoặc chia sẻ niềm vui với tụi nó . còn bây giờ , ko ai gọi cho tôi . lúc tôi buồn cũng như vui , ko gọi được cho ai . gọi đến thằng bạn thân thì nó bảo bận . những lúc ấy tôi buồn ghê ghớm ! tôi đã làm gì để nghe hầu hết bạn bè bảo rằng họ ko nhận ra tôi nữa , tôi đã thay đổi qua nhiều . đau nhất là đến cả những người tôi yêu quý , tin tưởng nhất . bạn bè thân là ko nói cũng hiểu nhau , nhận ra nhau vì những nét thân thuộc nhất . khi bạn tôi đã ko còn nhận ra tôi thì tôi đã thay đổi thế nào đây !
 
người ta bảo những thứ ta mất sẽ đem lại cho ta nhiều bài học , và thường ta sẽ được nhiều hơn . có lẽ tất cả những gì ttnl và tôi đã trải qua là để cho chúng ta nhận ra tình bạn và cuộc sống có bao điều phức tạp . có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ hối tiếc nữa !
 
Đã từng có lúc tôi đã nuối tiếc ....... Có những lúc tôi cảm thấy nhơ nhung , xao xuyến bồi hồi .... Nhưng chẳng hiểu tại sao nữa ......... Dừng như bây giờ tôi đã không có cảm giác .........
 
Sự hối tiếc, có lẽ con người ta sẽ luôn luôn gặp phải điều ấy trong đời, khó có thể biết rằng nó sẽ hết hay còn, chỉ biết rằng, lúc này, hãy sống sao cho sau này ít phải hối tiếc. D à, có lẽ Th rất buồn bởi chắc là do anh đã có những lần đối xử với nó một cách hờ hững và làm nó bị xúc phạm, nhưng đã bao giờ anh thử đặt mình vào vị trí của người khác chưa, nếu một số chuyện có thể làm anh tổn thương thì có lẽ đối với thằng Th cũng vậy, em không biết nhiều về chuyện của anh và nó nhưng dường như đã có một thời gian Th bị tổn thương và để lấy lại được cái tình cảm như xưa thì khó có thể biết được là anh có làm được hay không.
Giống như Duy, đã có lúc tôi tuyệt vọng về tình bạn, về cái thứ tình cảm mà tôi cảm nhận được từ bạn bè, tôi đã từng chán nản, đã từng muốn làm con người sống không có bạn, đã từng có lúc muốn thành người vô cảm, không tiếp xúc với ai để rồi cũng sẽ không đau khổ, có lẽ đó gọi là sự tuyệt vọng quá mức nhưng rồi để bây giờ, khi cảm nhận được tình cảm của bạn bè, của họ dành cho tôi cũng như tình cảm của tôi bây giờ, có thể nói là tôi khó sống mà thiếu họ được, nhưng dường như tôi cảm thấy nhiều lúc mình vẫn tránh họ, không tiêp xúc với họ, tôi muốn mình cô đơn lặng lẽ một mình, muốn ngồi một mình, đi một mình, chơi một mình......nhưng có lẽ tình cảm của tôi dành cho họ thì tôi khó có thể bỏ qua được, tôi không muốn trốn tránh sự thật để nói rằng tôi không quý họ vì thật sự trong lòng tôi, họ có giá tri rất to lớn.
 
Đừng bao giờ cố trốn tránh bất kì điều gì, sẽ có lúc nhìn lại, bạn sẽ thấy mình thật ngớ ngẩn và hối tiếc rất nhiều điều.
 
Tôi có thể trốn tránh những kẻ xấu .... Nhưng tôi nghĩ chưa bao giờ tôi trốn tranh các bạn ......
Lúc này tôi cũng muốn được gần các bạn hơn .... Nhưng dường như những gì tôi nói là quá thừa và sẽ bị phản bác ngay ...... Thế thì tôi còn nói để làm gì nữa !!!!!!!!!!!
 
Đôi khi chúng ta nghĩ rằng những người bạn quanh chúng ta đang xa lánh chúng ta, đang ghét bỏ chúng ta, nhưng đã bao giờ bạn nghĩ khác chưa? có lẽ bạn sẽ tìm thấy một tình bạn tuyệt đẹp nơi ánh mắt họ, hãy thử đối diện đi, tôi tin bạn sẽ làm được.
 
có lẽ ngọc nói đúng , ta cứ tưởng ta mất họ , trốn tránh họ , để rồi ta tự đẩy mình xa họ hơn . chẳng có cách gì tốt hơn là đối mặt với thực tế . nếu bạn cũng đang như tôi thì hãy đến với bạn mình đi . thật sự những chuyện hiểu lầm rồi xích mích rồi những hành động để níu kéo tình bạn đã làm tôi thấy chán lắm rồi . tôi sẽ chẳng cố làm cái gì nữa đâu , muốn ra sao thì ra .
 
Back
Bên trên