Chị Trang ạ,chính em đọc bài viết của chị lại bất chợt nghĩ đến chuyện một người bạn của em.Thời gian đó em đang thi tốt nghiệp cấp 2,vẫn chỉ là một đứa tre con ích kỉ và tự ti.Em luôn thấy đau khổ,dằn vật vì không có ai yêu quý mình cả.Rồi người bạn đó đến và mang theo cái gọi là tình yêu đầu tiên.Niềm vui chưa trọn vẹn,hai đứa chưa có lấy một ngày làm bạn thực sự thì bạn em ra đi.Em đã tưởng rằng mình sẽ suy sụp hoàn toàn,sẽ không còn niềm tin vào cuộc sống nữa nhưng bình tâm suy nghĩ em lại thấy mình là một người hạnh phúc.Cho đến giây phút cuối cùng bạn em vẫn gọi tên em và nói với em rằng" Hãy luôn mỉm cuời vì cuộc sống không phải là mãi mãi".Em là người ở lại và em phải sống cho cả 2 người nên em không thể chỉ biết ôm lấy quá khứ mà đau buồn .Chị hãy tin rằng ở nơi nào đó,người bạn của chị cũng đang hướng về chị,cầu chúc nhưng điều tốt đẹp nhất cho chị.Chị đừng nói giá như và oán trách cuộc sống nữa.Dù sao cuộc sống cũng đã sinh ra 1 con người để làm bạn với chị cơ mà.
Và Linh ạ,sẽ không sao nếu tao nói mày là một đữa quá may mắn?Tao không ghen tị đâu vì tao biết mày xứng đáng được hưởng những điều đó.Tao chỉ mong mày đừng khắt khe với mọi thứ như trước nữa,chẳng có gì là hoàn hảo mà,tao và mày đều phải cố gắng trân trọng nhưng gì đang có thôi.Mày mau khoẻ nhá.