Hai sắc hoa ti-gôn

Vũ Thành Nam
(vtnamus)

New Member
Hai sắc hoa ti-gôn.
T.T. Kh

Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn,
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc,
Tôi chờ người đến với yêu đương.

Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
Dải đường xa vút bóng chiều phong,
Và phương trời thẳm mờ sương cát,
Tay vít dây hoa trắng cạnh lòng.

Người ấy thường hay vuốt tóc tôi,
Thở dài trong lúc thấy tôi vui,
Bảo rằng : "Hoa, dáng như tim vỡ,
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi !"

Thuở đó nào tôi đã hiểu gì
Cánh hoa tan tác của sinh ly,
Cho nên cười đáp :"Màu hoa trắng
Là chút lòng trong chẳng biến suy".

Ðâu biết lần đi một lỡ làng,
Dưới trời đau khổ chết yêu đương.
Người xa xăm quá ! - Tôi buồn lắm,
Trong một ngày vui pháo nhuộm đường...

Từ đấy, thu rồi, thu lại thu,
Lòng tôi còn giá đến bao giờ ?
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ...
Người ấy, cho nên vẫn hững hờ.

Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời,
Ái ân lạt lẽo của chồng tôi,
Mà từng thu chêt, từng thu chết,
Vẫn giấu trong tim bóng "một người".

Buồn quá hôm nay xem tiểu thuyết
Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
Như hồng tựa trái tim tan vỡ.
Và đỏ như màu máu thắm pha !

Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
Một mùa thu trước rất xa xôi..
Ðến nay tôi hiểu thì tôi đã,
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi !

Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ,
Chiều thu, hoa đỏ rụng chiều thu
Gió về lạnh lẽo chân mây vắng,
Người ấy ngang sông đứng ngóng đò.

Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng,
Trời ơi ! Người ấy có buồn không ?
Có thầm nghĩ tới loài hoa vỡ
Tựa trái tim phai, tựa máu hồng ?

***
Men's reaction...
St

Nếu biết rằng em đã lấy chồng
Không buồn, không trách, chỉ ước mong
Nhậu cùng chồng em... say một bữa
Để cảm ơn chàng... lãnh dùm gông!

Nếu biết rằng em đã lấy chồng
Anh thề kinh sử nấu cho xong.
Mai này danh rạng, tên đề bảng...
Lỡ làng em tiếc đã sang sông!

Nếu biết rằng em đã lấy chồng
Anh về mở tiệc đốt pháo bông
Phen này Anh quyết không dại nữa
Chả dám đeo thêm "chủng quần hồng"!

Nếu biết rằng em đã lấy chồng
Trời ơi, em chớ nghĩ viển vông
Hỏi rằng "Anh có buồn không hở ?"
Ở đó mà ham! Thứ "dạy chồng"!

Nếu biết rằng em đã lấy chồng
Lang thang đi kiếm lá diêu bông
Chờ khi con gái em khôn lớn,
Tán tỉnh con em... mới mát lòng.

Nếu biết rằng em đã lấy chồng
Anh về bày cỗ cúng Táo công
Thuyền nay thoát khỏi vùng biển đục,
Nguyện ước bến sau phải thật trong!

Nếu biết rằng em đã lấy chồng
Trời ơi, buồn lắm! Một phòng không,
Chắc đành đi tán thêm em khác
Kẻo uổng công xây thập nhị phòng.

...
 
:D Hehehe, cao tay quá, nhất là cái đoạn tán con gái em ấy. Nhưng em nhớ còn một phiên bản nữa thế này:

Nếu biết rằng mai em lấy chồng
Anh về mổ bụng thế là xong
Bao nhiêu phèo phổi trao em hết
Để ngày vu qui nấu cháo lòng :D
 
Xin phỏng theo bài Hai sắc hoa ti gôn


Chiều chiều đúng dưới ánh hòang hôn
Lặng lẽ nhâm nhi kỉ niệm buồn
Dõi mắt trông về người phương ấy
Chạnh lòng nặng trĩu những tơ vương
Nhớ lại buổi nào trao ân ái
Những phút chia lìa dưới gió sương
Biết đến bao giờ người mới hiểu
Vẹn tròn của hai chữ yêu thương
 
Hoa Tigon
St

Ai mang một nhánh tigon
Tặng em từ thuở em còn ngây thơ
Tan trường ai đợi ai chờ
Với cành hoa ấy bây giờ còn đâu

Tigon hoa tím trong sầu
Tình ta chỉ đẹp thuở đầu hay sao ?
Tigon hoa đẹp là bao
Đẹp thay kỹ niệm của màu yêu đương

Còn đâu những lúc tan trường
Anh cùng hoa ấy bên đường đợi mong
Con đường thơ dại tuổi hồng
Còn đâu em hỡi mộng lòng thương yêu

Hôm nay mưa đổ thật nhiều
Cành hoa sắc tím yêu kiều vỡ tan
Hoa kia đâu trách đâu than
Sao ai... ai lại vội vàng quay lưng ?

...
 
T.T.KH - Nàng là ai? (st)

T.T.KH - Nàng là ai?
(st)


Vào khoảng 6/1937, báo "Tiểu thuyết thứ bảy" xuất bản tại Hà Nội đăng truyện ngắn Hoa Ti Gôn của ký giả Thanh Châu. Theo đó câu chuyện kể lại một mối tình giữa một chàng nghệ sĩ và một thiếu nữ.

Sau đó không lâu, toà soạn nhận được của một người thiếu phụ trạc 20, dáng bé nhỏ, thùy mị, nét mặt u buồn, mang đến một bì thơ dán kín gửi cho chủ bút, trong đó chỉ gọn một bài thơ Hai sắc hoa ty-gôn, dưới ký tên T.T.Kh. Khi thiếu phụ đi rồi, tòa soạn xem thơ nhận thấy thi phẩm ghi lại cảnh tình đáng thương tâm, nhưng người ta chỉ nhớ lờ mờ hình ảnh thiếu phụ kia. Đó là lần đầu và cũng là lần cuối người thiếu phụ nầy xuất hiện.

Câu chuyện "Hoa ti-gôn" đã khơi lại mối tình xưa mà người thiếu phụ (T.T.Kh.) đã từng yêu một người và từng trao lời gắn bó dưới dàn hoa ti-gôn. Rồi chàng ra đi; nàng ở lại và nhận một mối tình gượng ép. Nàng đã làm bài thơ để giải tỏa niềm tâm sự.

Trong "Hai sắc hoa ti-gôn", tác giả thuật lại câu chuyện tình giữa nàng và chàng nghệ sĩ trót đã yêu nhau, song hoàn cảnh trái ngang, nàng phải gạt nước mắt nên duyên cùng người khác - một ông chồng luống tuổi - để rồi tan nát tâm tư mỗi khi nhớ lại những kỷ niệm êm đềm của một thời quá khứ.

Sau bài thơ nầy, toà soạn Tiểu Thuyết Thứ Bẩy lại nhận được bằng đường bưu cục 3 tác phẩm khác cũng mang tên T.T.Kh. Đó là các bài Bài Thơ Thứ Nhất, Bài thơ đan áo (riêng đăng ở Phụ nữ thời đàm) và Bài thơ cuối cùng.

Từ đó về sau, người ta không còn gặp thơ của T.T.Kh nữa và không hiểu tại sao bài "Hai sắc hoa ti-gôn" lại xuất hiện trước "Bài thơ thứ nhất".

Từ lúc T.T. Kh góp mặt vào làng thi ca tiền chiến, người ta đã tốn biết bao công phu đi tìm hiểu về T.T.Kh.. Không ai biết được tên thật cũng như quê quán của nàng. Có người cho nàng là Trần Thị Khánh, một nữ sinh phố Sinh Từ, Hà nộị Có kẻ cho cô là người yêu của thi sĩ Thâm Tâm, hay đây chỉ là một nhân vật trong tưởng tượng của ông nhằm lâm ly hoá hay thi vị hoá một mối tình tưởng tượng. Rồi, ký giả Thanh Châu, các thi sĩ Nguyễn Bính và J. Leiba cũng nhận T.T.Kh. là người yêu của mình! Kể từ đó, dù cho các nhà văn tốn không biết bao giấy mực nhưng họ vẫn không biết gì hơn về nàng.

Về hoa ty-gôn (antigone in French): loại hoa dây đẹp, không thơm, có hình quả tim vỡ làm mấy mảnh, màu trắng và hồng; ở miền Nam VN gọi là hoa nho vì lá giống lá nhọ Tác giả mượn ý màu trắng là màu trinh bạch, ngây thơ khi nàng còn nhỏ dại, và hồng là màu mà nàng phải trải qua nhữg sự đau khổ trong tình trường khi con tim nàng tan vỡ...

Như ta đã thấy "Bài thơ cuối cùng", xuất hiện vào giữa năm 1938, trong đó T.T.Kh. giận trách người tình cũ đã đem thơ của nàng lên mặt báọ làm lộ chuyện thầm kín "cho khắp người đời thóc mách xem", thì không còn thấy xuất hiện bài thơ nào khác của nàng nữa.

Mãi tới 2 năm sau, vào giữa 1940, mới thấy xuất hiện bài thơ Gửi T.T.Kh với bút hiệu Thâm Tâm (Nguyễn Tuấn Trình,1917-1948), có lẽ là ông ở xa vừa mới về. Ông tự nhận là người tình cũ của T.T.Kh, gọi nàng bằng tên "Khánh" và nhắc tên nầy tổng cộng 4 lần. Bài thơ nầy là để trả lời cho 4 bài thơ của nàng, nhưng với giọng điệu cay đắng, mỉa mai!

Ngoài ra Thâm Tâm còn 2 bài thơ khác viết cho T.T.Kh như sau:
Màu Máu Ty-gôn, Dang Dở

Đây là những bài thơ tình hay nhất của Thâm Tâm gởi cho T.T.Kh xuất hiện trong năm 1940. Bài thơ "Dang dở" trên đã chấm dứt "mối tình bí mật" đó. Nhưng...

Sau đó, người ta lại được "biết chút ít" về T.T.Kh. qua bài thơ Dòng dư lệ của Nguyễn Bính. Lúc bấy giờ ai chẳng nghỉ T.T.Kh chính là người tình vườn Thanh của Nguyễn Bính. Nhưng đó chỉ là sự ngộ nhận của một kẻ si thơ T.T.Kh mà thôi.

Thi sĩ Nguyễn Bính lúc còn trẻ có máu giang hồ, vào Nam ra Bắc mấy lần. Một lần dong ruổi, gặp đêm mưa lớn, ông ghé vào trọ tại một nhà ở vùng Thanh Hóa, được người lão bộc tiếp đãị Nhà có khu vuờn đẹp, trong nhà có cô gái trẻ ngồi quay tơ -mà ông gọi là "Người Vườn Thanh" - đã khiến ông run động, thao thức bâng quơ, nhưng nghĩ mình còn nặng kiếp giang hồ nên chưa dám tính đến chuyện tình duyên.

Rồi mấy năm sau, ông lại có dịp qua vùng Thanh Hóa, bèn tìm đến chốn cũ, thì được người lão bộc năm xưa kể cho nghe "một thiên hận tình". Thời gian lại qua đi, ông gần như đã quên câu chuyện đó, thì đọc được những bài thơ của T.T.Kh xuất hiện trên báọ Ông thấy những bài thơ đó giống hệt thiên hận tình của "Người Vườn Thanh" năm nào, ông nghĩ rằng "Người Vườn Thanh" chính là T.T.Kh., và viết bài thơ "Dòng dư lệ để tặng nàng.


Mặc dầu xôn xao bàn tán và tranh dành lấy mình và lấy thơ của mình. T.T.KH đã biến mất. Cho đến muà xuân năm 1938 ngày 30 tháng 10 thì trên tiểu thuyết thứ bảy laị xuất hiện T.T.KH với Bài thơ cuối cùng. Đó là ba bài thơ mà T.T.KH đã để laị trong lòng tất cả người yêu thơ của bà. Cho đến thập kỷ 80, vẫn có người noí rằng bà còn sống và đã gặp bà, nhưng dù sao đó cũng chỉ là một lời noí mà thôi.

Vậy T.T.KH nàng là ai? Và vì ai mà làm thơ? Cái nghi vấn đã kéo daì hơn 50 năm cho đến năm 1994. Bà Đ.T.L (tạm dấu tên) đã tiết lộ cái mà thiện hạ cho là "Thiên cơ bất khả tiết lộ" cho nhà văn Thế Nhật, và đó cũng là cái chià khoá để mở cái cửa nghi vấn cho làng văn học Viet Nam.

T.T.KH là gì?
T chữ thứ nhất là TRẦN
T chữ thứ hai là THANH
KH chữ thứ ba là KHÓC

KHÓC ở đây là khóc cho mối tình có duyên không nợ, khóc cho cái éo le cuộc đờị Tạo hoá chớ trêu kiến cho họ gặp nhau rồi đem cho họ bao nhiêu là nước mắc ngậm ngùi khi xa nhau.

THANH là Thanh Tâm. là tác giả của bài "Hoa Ti-gôn" mà tôi đã nhắc ở trên, Ông hiện cư ngụ tại Hà nội, là người đã tạo cho T.T.KH những cảm xúc để viết lên những giận hờn, thương xót, và khoc' thương. Người đã mang nặng chữ chung, thủy với chữ tình, đã gắn bó với thơ T.T.KH, với cái hồn của nàng suốt hơn 50 năm trời đằng đẵng. Môt. người mà hôm nay thân đã tàn sức đã tận, nhưng tâm hồn vẫn lâng lâng cái trẻ trung, cái nhớ thương ray rứt về cố nhân. Một người có tâm hồn cao thương và sắc đá, trước những thử thách chơ trêu của tạo hoá, nhưng laị mềm mại, đắng cay trong từng ngòi bút ông buông lợi.

TRẦN là Trần Thị Chung, (Tên thường gọi là Trần Thị Vân Chung) Sinh ngày 25-8-1919 tại thị xã Thanh Hoá, Hà Nội. Sinh trưởng trong một gia đình Quan lại thời bấy giờ, Vân Chung có một người anh cả, hai người em gái và một người em trai út. Năm 1934, qua mối mai, gia đình nàng đã hứa gả nàng cho môt. luật sư (Lê Ngọc Chấn, ông đã chết sau khi mãn tù cải tạo học tập). Hiện nay bà cùng các con sinh sống ở miền nam nước Pháp trong một thị xã nhỏ và bà vẫn tiếp tục làm thơ, viết văn với nhiều bút hiệu khác khau như vân nương, tơ sương v.v...

Tôi xin gửi đến bà Vân Chung lời cảm khích vô cùng về những cống hiến của bà cho nền văn hoc. việt nam, cảm ơn nhà văn Thế Nhật, bà Đ.T.L cùng những người yêu T.T.KH. Ruốt cuộc cái nghi án văn hoc. nay đã được công bố.
 

Đính kèm

  • chung.jpg
    chung.jpg
    95.7 KB · Xem: 252
Màu máu ti gôn

Hồ Ngân Hương đã viết:
Ngoài ra Thâm Tâm còn 2 bài thơ khác viết cho T.T.Kh như sau:
Màu Máu Ty-gôn, Dang Dở

Ôn lại kỷ niệm... Trở lại năm 1986... Một thằng bé... Hồi đấy còn "ngây ngô" lắm... Hội trường 26/3... Giao lưu 2 lớp văn và toán... Thằng bé ấy dám đọc bài thơ "Khi biết yêu người ta bắt đầu nói dối" giữa học đường... Bị người ta... Sau đó... Thằng bé ấy đã lập sổ thơ đầu tiên... Lựa chọn mãi ... Đã chọn 2 bài "Hai sắc hoa ti gôn" và "Màu máu ti gôn" mở đầu cuốn sổ thơ của mình... Đã bao năm thằng bé cố đi tìm tên tác giả... Của bài thơ ấy...

Cám ơn em Hương đã giúp vén một bức màn bí ẩn của văn học Việt Nam trong HAO. Cám ơn cả Forum HAO nữa!

Post thêm bài Màu máu ti gôn của Thâm Tâm

Người ta trả lại cánh hoa tàn
Thôi thì duyên tình cũng dang dở
Màu máu ti gôn đã biến sắc
Tìm người yêu cũ phủ mầu tang

Kh. hỡi người yêu của tôi ơi
Nào ngờ em giết một cuộc đời
Dưới mồ đau khổ anh ghi nhớ
Hình ảnh em hoài mãi thế thôi

Quên được làm sao thủa ban đầu
Một cành tigon dạ khắc sâu
Một cành hoa xưa mầu hy vọng
Nay còn đủ ánh trái tim đau

Anh biết làm sao được hỡi trời
Dứt tình sao nỡ nhớ không thôi
Thôi em hãy giữ cành hoa úa
Kỷ niệm ngàn năm một cuộc đời


Một bí ẩn khác lại xuất hiện: Đ.T.L là ai mà cho phép mọi người biết được bí mật của T.T.Kh?
 
Lê Diệu Linh đã viết:
:D Hehehe, cao tay quá, nhất là cái đoạn tán con gái em ấy. Nhưng em nhớ còn một phiên bản nữa thế này:

Nếu biết rằng mai em lấy chồng
Anh về mổ bụng thế là xong
Bao nhiêu phèo phổi trao em hết
Để ngày vu qui nấu cháo lòng :D

Nếu biết rằng em đã có chồng
Anh về coi có cũng như không
E-mail cứ viêt phone cứ gọi
Năm mươi phần trăm cơ hội hồng
 
... Lựa chọn mãi ... Đã chọn 2 bài "Hai sắc hoa ti gôn" và "Màu máu ti gôn" mở đầu cuốn sổ thơ của mình
Giật cả mình í ạ.
Sequence của em thì thế này:
1. Hai sắc hoa ti gôn (T.T.Kh)
2. Bài thơ thứ nhất(T.T.Kh)
3. Bài thơ cuối cùng (T.T.Kh)
4. Núi đôi (Vũ Cao)
5. Màu tím hoa sim (Hữu Loan)
6....
7....

hị hị chẳng hiếu sao bài nào cũng chia ly tan vỡ (mà dạo đấy mũi vẫn còn thò lò )

Em xin chép góp lòng

Bài thơ đầu tiên
T.T.Kh

Thuở trước hồn tôi phơi phới quá
Lòng thơ nguyên vẹn một làn hương
Nhưng người nghệ sỹ từ đâu lại
Êm ái trao tôi ..một vết thương

Tai ác ngờ đâu gió lại qua
Làm kinh giấc mộng những ngày hoa
Thổi tan tâm điệu du dương trước
Và tiễn người đi bến cát xa

Ở lại vườn Thanh có một mình
Tôi yêu gió rụng lúc tàn canh
Yêu trăng lặng lẽ rơi trên áo
Yêu bóng chim xa nắng lưới mành

Và một ngày kia tôi phải yêu
cả chồng tôi nữa lúc đi theo
Những cô áo đỏ sang nhà khác
Gió hỡi làm sao lạnh rất nhiều

Từ đấy ko mong ko dám hẹn
Một lần gặp nữa dưới trăng nghiêm
Nhưng tôi vẫn chắc nơi trời lạ
Người ấy ghi lòng vẫn nhớ em

Đang lúc lòng tôi muốn tạm yên
Bỗng ai mạng lại cánh hoa tim
Cho tôi ép nốt dòng dư lệ
Nhỏ xuống thành thơ khóc chút duyên

Đẹp gì một mảnh lòng tan vỡ
Đã bọc hoa tàn dấu xác xơ
Tóc úa giết dần đời thiếu phụ
thì ai trông ngóng chả nên chờ

Viết đoạn thơ đầu lo ngại quá
Vì tôi còn nhớ hẹn nhau xưa
"Cố quên đi nhé, câm mà nín
Đừng thở than bằng những giọng thơ"

Tôi run sợ viết lặng im nghe
Tiếng lá thu khô xiết mặt hè
Như tiếng chân người len lén đến
Song đời nào dám gặp ai về

Tuy thế tôi tin vẫn có người
Thiết tha theo đuổi nữa. Than ôi
Biết đâu tôi một tâm hồn héo
Bên cạnh chồng nghiêm luống tuổi rồi.

Ps: hì hục gõ xong, vào đến dactrung mới thấy...trời, đủ cả, đây ạ
http://dactrung.net/tho/tenthisi.asp?thisi=T. T. Kh.&dang=ver&cochu=10
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Hờ... vào đọc cái bài này, thấy cái cô TTKH gì gì thật là chẳng ra sao cả. Chồng con rồi mà cứ linh tinh. Còn cái anh chàng gì gì nữa chứ. Người ta có chồng con rồi, cứ mò tới than thở làm gì cho khổ nỗi lòng mấy cô ra. :D

Nổi hứng họa 1 bài cho vui. :D

Nếu biết rằng em đã có chồng,
Cho dù hạnh phúc có hay không
Xin anh đừng gợi tình xưa cũ
Đừng nhắc làm chi vết thương lòng.

Ai bảo ngày xưa cứ lôi thôi
Sao yêu không nói quách cho rồi
Nếu không ai biết mà chờ đợi
Chẳng lấy chồng đi, phí một đời.

Thôi đừng tìm đến nói lôi thôi
Tình xưa quên béng đi cho rồi
Nhỡ chồng em biết đòi li dị
Anh cũng bỏ đi, mất công toi.

Thôi đừng hứa hẹn nữa anh ơi
Bởi vì em đã có chồng rồi
Chồng em tuy xấu, tuy già cỗi
Chẳng dại bỏ đâu, chắc ăn thôi. :D

Nếu thực lòng anh vẫn chờ mong
Thêm vài năm nữa cũng như không
Biết đâu lại gặp cô nào đó
Đồng ý theo anh, lấy làm chồng? ;)

Nếu như anh chẳng lấy nổi ai
Cũng đừng than ngắn với thở dài
Nói đi nói lại thì cũng vậy
Chết quách đi, khỏi phí đời trai. :D

Hehehehe... mọi người nghe xong đừng có mà giận nhé! :D
 
Ngô Tố Giao đã viết:
Hờ... vào đọc cái bài này, thấy cái cô TTKH gì gì thật là chẳng ra sao cả. Chồng con rồi mà cứ linh tinh. Còn cái anh chàng gì gì nữa chứ. Người ta có chồng con rồi, cứ mò tới than thở làm gì cho khổ nỗi lòng mấy cô ra. :D

Nổi hứng họa 1 bài cho vui. :D

Hehehehe... mọi người nghe xong đừng có mà giận nhé! :D

He he he ... No comments!
 
Định đóng góp vài đoạn nhưng mà thấy các bác post toàn bài đỉnh nên thôi. Dựa cột mà nghe vậy!
 
Hai Sắc Hoa Ti gôn và Các Bài Thơ Khác
- Thi Sĩ : T. T. Kh.


Vào khoảng 6/1937, báo "Tiểu thuyết thứ bảy" xuất bản tạiHà Nội đăng truyện ngắn Hoa Ti Gôncủa ký giả Thanh Châu. Theo đó câu chuyện kể lại một mối tình giữa một chàng nghệ sĩ và một thiếu nữ.

Sau đó không lâu,toà soạn nhận được của một ngườithiếu phụ trạc 20, dáng bé nhỏ, thùy mị, nét mặt u buồn, mang đến một bì thơ dán kín gửi cho chủ bút, trong đó chỉ gọn một bài thơ Hai sắc hoa ty-gôn, dưới ký tên T.T.Kh. Khi thiếu phụ đi rồi, tòa soạn xem thơ nhận thấy thi phẩm ghi lại cảnh tình đáng thương tâm, nhưng người ta chỉ nhớ lờ mờ hình ảnh thiếu phụ kiạĐó là lần đầu và cũng là lần cuối người thiếu phụ nầy xuất hiện.

Câu chuyện "Hoa ti-gôn" đã khơi lại mối tình xưa mà người thiếu phụ (T.T.Kh.) đã từng yêu một người và từng trao lời gắn bó dưới dàn hoa ti-gôn.Rồi chàng ra đi;nàng ở lại và nhận một mối tình gượng ép.Nàng đã làm bài thơ để giải toả niềm tâm sự.

Trong "Hai sắc hoa ti-gôn", tác giả thuật lại câu chuyện tình giữa nàng và chàng nghệ sĩ trót đã yêu nhau, song hoàn cảnh trái ngang, nàng phải gạt nước mắt nên duyên cùng người khác - một ông chồng luống tuổi - để rồi tan nát tâm tư mỗi khi nhớ lại những kỷ niệm êm đềm của một thời quá
khứ.

Sau bài thơ nầy, toà soạn Tiểu Thuyết Thứ Bẩy lại nhận được bằng đường bưu cục 3 tác phẩm khác cũng mang tên T.T.Kh.Đó là các bài Bài ThơThứNhất, Bài thơ đan áo (riêng đăng ở Phụ nữ thời đàm) và Bài thơ cuối cùng.

Từ đó về sau, người ta không còn gặp thơ của T.T.Kh nữa và không hiểu tại sao bài "Hai sắc hoa ti-gôn" lại xuất hiện trước "Bài thơ thứ nhất".

Từ lúc T.T. Kh góp mặt vào làng thi ca tiền chiến, người ta đã tốn biết bao công phu đi tìm hiểu về T.T.Kh..Không ai biết được tên thật cũng như quê quán của nàng.Có người cho nàng là Trần Thị Khánh, một nữ sinh phố Sinh Từ, Hà nộịCó kẻ cho cô là người yêu của thi sĩ Thâm Tâm, hay đây chỉ là một nhân vật trong tưởng tượng của ông nhằm lâm ly hoá hay thi vị hoá một mối tình tưởng tượng.Rồi, ký giả Thanh Châu, các thi sĩ
Nguyễn Bính và J. Leiba cũng nhận T.T.Kh. là người yêu của mình !Kể từ đó, dù cho các nhà văn tốn không biết bao giấy mực nhưng họ vẫn không biết gì hơn về nàng.

Về hoa ty-gôn (antigone in French) : loại hoa dây đẹp, không thơm, có hình quả tim vỡ làm mấy mảnh, màu trắng và hồng; ở miền Nam VN gọi là hoa nho vì lá giống lá nhọTác giả mượn ý màu trắng là màu trinh bạch, ngây thơ khi nàng còn nhỏ dại, và hồng là màu mà nàng phải trải qua nhữg sự đau khổ trong tình trường khi con tim nàng tan vỡ...

Như ta đã thấy "Bài thơ cuối cùng", xuất hiện vào giữa năm 1938, trong đó T.T.Kh. giận trách người tình cũ đã đem thơ của nàng lên mặt báọ làm lộ chuyện thầm kín "cho khắp người đời thóc mách xem", thì không còn thấy xuất hiện bài thơ nào khác của nàng nữạ

Mãi tới 2 năm sau, vào giữa 1940, mới thấy xuất hiện bài thơ Gửi T.T.Kh với bút hiệu Thâm Tâm (Nguyễn Tuấn Trình,1917-1948), có lẽ là ông ở xa vừa mới về.Ông tự nhận là người tình cũ của T.T.Kh, gọi nàng bằng tên "Khánh" và nhắc tên nầy tổng cộng 4 lần.Bài thơ nầy là để trả lời cho 4 bài thơ của nàng, nhưng với giọng điệu cay đắng, mỉa mai!

Ngoài ra Thâm Tâm còn 2 bài thơ khác viết cho T.T.Kh như sau: Màu Máu Ty-gôn, Dang Dở
 
Chỉnh sửa lần cuối:
T.T.Kh. với những câu thơ xót xa cảm động:


Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
ái ân lạt lẽo của chồng tôi
Và từng thu chết, từng thu chết
Vẫn giấu trong tim một bóng người...

Vậy T.T.Kh. là ai? Nam hay nữ? Bút danh này chỉ thấy ghi ở ba bài thơ đăng trong Tiểu thuyết thứ bảy và một bài trên báo Phụ nữ, rồi thôi, không thấy xuất hiện nữa.

Ông Hoài Thanh, năm 1941, có soạn cuốn Thi nhân Việt Nam cũng trích dẫn T.T.Kh. với lời ghi chú: "Sau khi bài thơ kia đăng rồi, xóm nhà văn bỗng xôn xao, đến mấy người nhất quyết T.T.Kh. chính là người yêu của mình. Và người ta đã phê bình rất náo nhiệt. Có kẻ không ngần ngại cho những bài thơ ấy là những áng thơ kiệt tác...".

Hôm nay xin công bố với bạn đọc, một thông tin chúng tôi được biết về T.T.Kh. Người kể còn sống, mà T.T.Kh. cách đây bốn năm vẫn còn gặp. Chúng tôi thấy cần phải công bố ngay vì nó có lợi cho việc là văn học sử sau này.

Số là vào dịp hội đền Bà Tấm năm nay (Kỷ Tỵ, 1989), chúng tôi rủ nhau sang Phú Thụy dự hội. Cùng đi có nhà thơ Lương Trúc thuộc lớp thơ trước Cách mạng tháng Tám, năm nay đã 74 tuổi (tên thật là Phạm Quang Hòa), bạn thân với các nhà thơ Thâm Tâm, Nguyễn Bính và Trần Huyền Trân. Chính bài Tống biệt hành Thâm Tâm viết tặng Phạm Quang Hòa khi đi hoạt động cách mạng. Nguyễn Bính cũng có bài thơ tặng Phạm Quang Hòa mở đầu bằng hai câu:

Tôi và anh: Bính và Hòa
ở đây xa chị, xa nhà, xa em...
Và đây kết thúc bằng hai câu:
Đây là giọt lệ phân ly
Ngày mai tôi ở, anh đi, bao giờ...?

Nhà thơ Lương Trúc là người cung cấp tư liệu, và tất nhiên ông sẽ sẵn sàng chịu trách nhiệm về họ tên tác giả Hai sắc hoa ti-gôn được công bố dưới đây. Cùng nghe hôm đó với tôi có nhà thơ Trần Lê Văn và nhà thơ Tú Sót.

T.T.Kh. tên thật là Trần Thị Khánh, người yêu của Thâm Tâm. Hai người yêu nhau, nhưng biết không lấy được nhau, hẹn giữ kín mối tình, để đỡ phiền đến gia đình của nhau sau này. Cô Khánh đọc Tiểu thuyết thứ bảy in truyện ngắn Hoa ti-gôn của Thanh Châu (số tháng 9-1937) xúc động, tự thổ lộ câu chuyện riêng bằng bài thơ Hai sắc hoa ti-gôn và gửi đăng Tiểu thuyết thứ bảy.

Bài thơ in ra gây xôn xao trong làng văn chương như ông Hoài Thanh ghi nhận. Tiếp đó để giải thích lý do viết bài Hai sắc hoa ti-gôn, T.T.Kh. gửi đến Tiểu thuyết thứ bảy một bài nữa, với tiêu đề là Bài thơ thứ nhất và viết tặng riêng Thâm Tâm bài thơ Đan áo.

Lại càng xôn xao, nhiều người cho là nam giới giả danh, nhiều người nhận là người yêu của mình, trong số này có nhà thơ Nguyễn Bính.

Thâm Tâm hồi ấy còn trẻ, với tính hiếu thắng của tuổi trẻ, ông đã gửi báo Phụ nữ đăng bài thơ Đan áo để minh chứng với thiên hạ rằng T.T.Kh. chính là người yêu của mình. Tất nhiên không có sự đồng ý của T.T.Kh.

Và thế là T.T.Kh. giận, cô viết bài thơ lấy tiêu đề Bài thơ cuối cùng gửi đăng ở Tiểu thuyết thứ bảy, vừa hờn vừa giận đầy yêu thương, và cũng từ đấy T.T.Kh. "tắt lịm" trên thi đàn.

Sau này, Thâm Tâm có viết một bài thơ dài để trả lời T.T.Kh. bài Các anh, (tập thơ mới của Thâm Tâm, nhà xuất bản Văn học 1987, có in bài Các anh nhưng đây chỉ mới trích một phần).

Lời bàn: Có người viết hàng trăm bài thơ, in hơn chục tập thơ, mà không gây được mộ vang hưởng nào trong nghệ thuật thơ. T.T.Kh. viết bốn bài, có bài đã gây được vang hưởng.

Thơ hay đâu cần nhiều.

Phê-lích ác-ve (Félix Arvers, 1806-1850) chỉ nhờ bài Tình tuyệt vọng mà tên tuổi được ghi trong văn học sử Pháp. Mới hay trong "lãnh địa" nghệ thuật, số lượng chỉ là cái không đáng kể. T.T.Kh. cần phải đợc xem xét và đáng giá như một tác giả của dòng thơ lãng mạn trước Cách mạng tháng Tám. Điều đó không có gì là quá đáng.

Được biết T.T.Kh. về sống ở Thanh Hóa đã bốn năm nay, không biết bây giờ bà còn hay mất, nhưng cứ xin phép cho chúng tôi được công bố điều bí mật trên vì nghĩ rằng:

Thời gian đi đã dài, nhà thơ Thâm Tâm đã mất, ông nhà cũng quy tiên. Vả lại, cũng vì công việc của văn sử học, nếu đã tìm ra tác giả của một tác phẩm nổi tiếng thì dù đắn đo đến đâu rồi cũng phải công bố.

Hoàng Tiến
(Nhân dân Chủ nhật số 23 tháng 7-1989)

Tài Liệu

+ Thi Nhân Việt Nam Hiện Đại - Quyển Thượng của Phạm Thanh.
+ Thi Nhân ViTTKH là ai?
- Thi Sĩ : T. T. Kh.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Ôi,pst xong mới thấy là trong Đặc Trưng có hết rồi :)
 
Đàn bà được như cô T.T.Kh. thật hiếm lắm. Người ta thường ví phụ nữ giống loài mèo, kể ra cũng đúng. Mới đây mình xem một bộ phim trên Discovery nói về loài mèo và một phát hiện mới mẻ nhất: loài mèo không hề chung thủy với chủ nhân của nó như loài chó, nó chỉ biết đến ai cho nó ăn mà thôi... :)
 
Lưu Công Thành đã viết:
Đàn bà được như cô T.T.Kh. thật hiếm lắm. Người ta thường ví phụ nữ giống loài mèo, kể ra cũng đúng. Mới đây mình xem một bộ phim trên Discovery nói về loài mèo và một phát hiện mới mẻ nhất: loài mèo không hề chung thủy với chủ nhân của nó như loài chó, nó chỉ biết đến ai cho nó ăn mà thôi... :)
Đàn bà không phải là mèo nên không có chủ nhân.
Mà chủ nhân của con mèo nếu không cho nó ăn thì cũng không phải người chủ tốt, chung thủy gì nữa:)
 
Nhất trí với chị Hà ;).

Thêm một điều nữa, chả chủ nhân nào sau khi mèo bỏ đi lại mẫn cảm và thương tiếc đến độ không nuôi một con pet mới. Xét cho cùng thì cũng mạt cưa mướp đắng cả thôi. :lol:
 
Trời đất,đang nói về một huyền thoại thơ, lại lan man sang loài mèo, chán quá.
 
Thôi để post lại bài này cho chủ đề khỏi thành mèo nhé :)

Đan Áo Cho Chồng

T. T. Kh.


"Chị ơi! Nếu chị đã yêu.
Đã từng lỡ hát ít nhiều đau thương,
Đã xa hẳn quãng đường hương,
Đã đem lòng gởi gió sương mịt mùng.

Biết chăng chị? Mỗi mùa đông,
Đáng thương những kẻ có chồng như em,
Vẫn còn thấy lạnh trong tim,
Đan đi đan lại áo len cho chồng.

Như con chim hót trong lồng,
Hạt mưa nó rụng bên song bơ thờ.
Tháng ngày nổi tiếng tiêu sơ,
Than ôi! Gió đã sang bờ ly tan...

Tháng ngày miễn cưỡng em đan,
Kéo dài một chiếc áo len cho chồng.
Như con chim nhốt trong lồng,
Tháng ngày mong đợi ánh hồng năm nao !

Ngoài trời mưa gió xôn xao,
Ai đem khóa chết chim vào lông nghiêm ?
Ai đem lễ giáo giam em?
Sống hờ trọn kiếp trong duyên trái đời...

Lòng em khổ lắm chị ơi !
Trong bao tủi cực với lời mỉa mai.
Quang cảnh lạ, tháng năm dài,
Đêm đêm nghĩ tới ngày mai giật mình!"

 
Back
Bên trên