Ngô Tố Giao
(togiao)
Administrator
Có mấy bài thơ của Nguyễn Huy Hòang thấy cũng hay, post lên cho mọi người đọc.
Hai nửa cô đơn
Bất hạnh nào rồi cũng sẽ qua đi
Chỉ vết sẹo trong lòng không xóa nổi.
Hạnh phúc nào rồi cũng sẽ qua đi
Phảng phất mãi cơn gió thầm tiếc nuối.
Cuộc tình nào rồi cũng sẽ qua đi
Để cay đắng nhận về mình lầm lỗi.
Anh không đến những phương trời vẫy gọi
Cơn bão nào lẩn khuất ở đâu đây.
Anh không đến những chân trời góc biển
Dẫu suốt đời lòng theo áng mây bay.
Mòn mỏi sống những thang ngày tẻ nhạt
Muốn kêu lên cho hết nỗi giận hờn.
Đã chẳng thể kết lại thành trọn vẹn
Khi xa rồi...hóa hai nửa cô đơn...
Hồn quê
Chào nhé, thôi về cho kịp đò
Hòang hôn bờ vắng phút ly biệt
Chiều đã xuống lòng như lời giục giã
Chờ hoài rốt cuộc cũng chia phôi.
Chẳng biết bao giờ ta gặp lại
Mười năm thì chóng, một đêm chầy
Vầng trăng khuya lặn xuống trong hồ tối
Tóc rối nhòa dần một dáng mây.
Ai biết người đi, lòng kẻ ở
Uốn cong như một lũy tre làng
Buông mái chờ xuân ngày hội ngộ
Bên thềm mài mòn cả gót chân.
Chào nhé, người đi không thể hẹn
Chân trời nuôi ước vọng mong manh
Tóc trắng bạc mưa màu xứ lạ
Ai biết thuyền neo giữa thác ghềnh!
Người về lẻ bóng in doi cát
Hòang hôn loang đỏ mái đồi quê
Bức tranh mờ tỏ ngày xưa ấy
Ngàn năm sau lại vẫn nhớ về!
Thề
Đã thề là sẽ quên nhau
Mơ chi nắng sớm mưa chiều
Một liều ba bảy cũng liều
Quay lưng khỏa một mái chèo
Buồm căng cuốn kẻ ngược dòng
Muôn cơn sóng vỗ theo lòng
Gió mưa quên hết mọi lời
Thời gian mờ mảnh gương soi
Đã thề là sẽ quên nhau
Tàn tro ngọn lửa hai đầu
Bên bờ năm tháng phân ly
Xin thề từ bỏ lời thề!
Hai nửa cô đơn
Bất hạnh nào rồi cũng sẽ qua đi
Chỉ vết sẹo trong lòng không xóa nổi.
Hạnh phúc nào rồi cũng sẽ qua đi
Phảng phất mãi cơn gió thầm tiếc nuối.
Cuộc tình nào rồi cũng sẽ qua đi
Để cay đắng nhận về mình lầm lỗi.
Anh không đến những phương trời vẫy gọi
Cơn bão nào lẩn khuất ở đâu đây.
Anh không đến những chân trời góc biển
Dẫu suốt đời lòng theo áng mây bay.
Mòn mỏi sống những thang ngày tẻ nhạt
Muốn kêu lên cho hết nỗi giận hờn.
Đã chẳng thể kết lại thành trọn vẹn
Khi xa rồi...hóa hai nửa cô đơn...
Hồn quê
Chào nhé, thôi về cho kịp đò
Hòang hôn bờ vắng phút ly biệt
Chiều đã xuống lòng như lời giục giã
Chờ hoài rốt cuộc cũng chia phôi.
Chẳng biết bao giờ ta gặp lại
Mười năm thì chóng, một đêm chầy
Vầng trăng khuya lặn xuống trong hồ tối
Tóc rối nhòa dần một dáng mây.
Ai biết người đi, lòng kẻ ở
Uốn cong như một lũy tre làng
Buông mái chờ xuân ngày hội ngộ
Bên thềm mài mòn cả gót chân.
Chào nhé, người đi không thể hẹn
Chân trời nuôi ước vọng mong manh
Tóc trắng bạc mưa màu xứ lạ
Ai biết thuyền neo giữa thác ghềnh!
Người về lẻ bóng in doi cát
Hòang hôn loang đỏ mái đồi quê
Bức tranh mờ tỏ ngày xưa ấy
Ngàn năm sau lại vẫn nhớ về!
Thề
Đã thề là sẽ quên nhau
Mơ chi nắng sớm mưa chiều
Một liều ba bảy cũng liều
Quay lưng khỏa một mái chèo
Buồm căng cuốn kẻ ngược dòng
Muôn cơn sóng vỗ theo lòng
Gió mưa quên hết mọi lời
Thời gian mờ mảnh gương soi
Đã thề là sẽ quên nhau
Tàn tro ngọn lửa hai đầu
Bên bờ năm tháng phân ly
Xin thề từ bỏ lời thề!