Nguyễn Thị Minh Nguyệt
(daffodil_rukawa)
Thành viên<br><a href="http://www.hn-ams.org/forum
Hạnh phúc....
Hạnh phúc, định nghĩa thì dễ, nhưng có phải lúc nào định nghĩa đó cũng đúng?
Hạnh phúc, cảm nhận nó thì dễ, nhưng có được nó, có phải lúc nào cũng dễ?
Theo tôi, hạnh phúc, nó chỉ là một sợi dây dài đầy những nút thắt mà con người ta ai cũng phải tìm và tháo những nút thắt đó. Khi còn trẻ, người ta hăm hở và háo hức tháo những nút thắt đó một cách không mệt mỏi, nhưng càng ngày những nút thắt càng trở nên khó khăn hơn, càng chặt hơn và càng rối rắm hơn lúc ban đầu. Người ta cảm thấy việc đi tìm và tháo những nút thắt đó thật là mệt mỏi. Chiều dài của sợi dây vô hình kia dường như là vô tận, họ có cảm giác có đi hết cuộc đời họ thì cũng không thể nhìn thấy được đầu kia của sợi dây. Họ cảm thấy công việc mà mình đang làm cũng thật là nhàm chán và khó khăn, và những sự lựa chọn bắt đầu...
Tại sao họ lại phải kì cục tháo những nút thắt lằng nhằng đó trong khi trong tay họ là những dao và kéo chứ, thật là nhảm nhí? Họ chỉ cần một giây, hoặc hơn một chút, chỉ cần cắt xoẹt đi là họ đã có được một sợi dây hoàn chỉnh với tất cả những nút thắt đã được tháo, thậm chí, cái đầu kia của sợi dây mà họ tưởng chừng không bao giờ nhìn thấy được họ đã nhìn thấy đấy thôi. Và rất nhiều người đã chọn con đường này, chỉ cần một giây hoặc hơn một chút .... Thế nhưng họ không hiểu rằng cái hạnh phúc trọn vẹn và hoàn hảo, cái hạnh phúc tột cùng mà bấy lâu nay họ hằng khao khát có được, chính họ đã cắt đứt nó đi rồi, họ sẽ không bao giờ có được nó được nữa.
Trong khi đó vẫn có những người bận loay hoay với sợi dây của mình, những người khác tự hỏi : “Cuộc sống như vậy thật nhàm chán, nếu ta không thể làm gì được thì hãy chuyển sang một sợi dây khác, một bắt đầu mới có lẽ sẽ tốt hơn chứ, tại sao lại không làm như vậy?”. Những người này vẫn tiếp tục xoay xở với sợi dây của mình, đơn giản thôi, bởi họ hiểu rằng, dù họ có lựa chọn thế nào, công việc của họ vẫn không thay đổi, thà rằng họ chỉ chọn một sợi dây để có một sợi dây dài còn hơn chọn nhiều sợi dây để có vô số những sợi dây ngắn tủn mủn.
Con người luôn tự hào về trí thông minh của họ, chính vì vậy nên họ thường tin vào cái gọi là sự sáng tạo mà họ nghĩ không một loài sinh vật nào có thể vượt qua họ. Vì lẽ vậy họ càng tin hơn vào cái gọi là sản phẩm của trí thông minh và sự sáng tạo, khi họ nghĩ ra được một cái gì đó gọi là rất hay và nhanh gọn, họ sẽ không ngần ngừ bỏ qua nó. Nhưng con người không hiểu rằng tình cảm thuộc về thế giới của tâm linh, vì vậy tình cảm không thể áp dụng được cái gọi là sáng tạo và trí thông minh. “Trong toán học, số lượng các con số là thứ không thể đếm được, trong tình cảm, sợi dây hạnh phúc cũng là thứ không thể chạm được đến tận cùng”, đó là điều mọi người, nói đúng hơn là con người luôn tin như vậy, họ tin vào điều đó cũng như tin “tình yêu không bao giờ là vĩnh cửu”. Nhưng họ không hiểu rằng, chỉ khi nào họ tin tình yêu là vĩnh cửu thì nó sẽ thực sự trở nên như vậy, cũng như sợi dây hạnh phúc kia không phải là không thể tìm được đầu mút thứ hai vậy.....
Hạnh phúc, định nghĩa thì dễ, nhưng có phải lúc nào định nghĩa đó cũng đúng?
Hạnh phúc, cảm nhận nó thì dễ, nhưng có được nó, có phải lúc nào cũng dễ?
Theo tôi, hạnh phúc, nó chỉ là một sợi dây dài đầy những nút thắt mà con người ta ai cũng phải tìm và tháo những nút thắt đó. Khi còn trẻ, người ta hăm hở và háo hức tháo những nút thắt đó một cách không mệt mỏi, nhưng càng ngày những nút thắt càng trở nên khó khăn hơn, càng chặt hơn và càng rối rắm hơn lúc ban đầu. Người ta cảm thấy việc đi tìm và tháo những nút thắt đó thật là mệt mỏi. Chiều dài của sợi dây vô hình kia dường như là vô tận, họ có cảm giác có đi hết cuộc đời họ thì cũng không thể nhìn thấy được đầu kia của sợi dây. Họ cảm thấy công việc mà mình đang làm cũng thật là nhàm chán và khó khăn, và những sự lựa chọn bắt đầu...
Tại sao họ lại phải kì cục tháo những nút thắt lằng nhằng đó trong khi trong tay họ là những dao và kéo chứ, thật là nhảm nhí? Họ chỉ cần một giây, hoặc hơn một chút, chỉ cần cắt xoẹt đi là họ đã có được một sợi dây hoàn chỉnh với tất cả những nút thắt đã được tháo, thậm chí, cái đầu kia của sợi dây mà họ tưởng chừng không bao giờ nhìn thấy được họ đã nhìn thấy đấy thôi. Và rất nhiều người đã chọn con đường này, chỉ cần một giây hoặc hơn một chút .... Thế nhưng họ không hiểu rằng cái hạnh phúc trọn vẹn và hoàn hảo, cái hạnh phúc tột cùng mà bấy lâu nay họ hằng khao khát có được, chính họ đã cắt đứt nó đi rồi, họ sẽ không bao giờ có được nó được nữa.
Trong khi đó vẫn có những người bận loay hoay với sợi dây của mình, những người khác tự hỏi : “Cuộc sống như vậy thật nhàm chán, nếu ta không thể làm gì được thì hãy chuyển sang một sợi dây khác, một bắt đầu mới có lẽ sẽ tốt hơn chứ, tại sao lại không làm như vậy?”. Những người này vẫn tiếp tục xoay xở với sợi dây của mình, đơn giản thôi, bởi họ hiểu rằng, dù họ có lựa chọn thế nào, công việc của họ vẫn không thay đổi, thà rằng họ chỉ chọn một sợi dây để có một sợi dây dài còn hơn chọn nhiều sợi dây để có vô số những sợi dây ngắn tủn mủn.
Con người luôn tự hào về trí thông minh của họ, chính vì vậy nên họ thường tin vào cái gọi là sự sáng tạo mà họ nghĩ không một loài sinh vật nào có thể vượt qua họ. Vì lẽ vậy họ càng tin hơn vào cái gọi là sản phẩm của trí thông minh và sự sáng tạo, khi họ nghĩ ra được một cái gì đó gọi là rất hay và nhanh gọn, họ sẽ không ngần ngừ bỏ qua nó. Nhưng con người không hiểu rằng tình cảm thuộc về thế giới của tâm linh, vì vậy tình cảm không thể áp dụng được cái gọi là sáng tạo và trí thông minh. “Trong toán học, số lượng các con số là thứ không thể đếm được, trong tình cảm, sợi dây hạnh phúc cũng là thứ không thể chạm được đến tận cùng”, đó là điều mọi người, nói đúng hơn là con người luôn tin như vậy, họ tin vào điều đó cũng như tin “tình yêu không bao giờ là vĩnh cửu”. Nhưng họ không hiểu rằng, chỉ khi nào họ tin tình yêu là vĩnh cửu thì nó sẽ thực sự trở nên như vậy, cũng như sợi dây hạnh phúc kia không phải là không thể tìm được đầu mút thứ hai vậy.....