Hôn nhân, có, còn cần?

Hoàng Thùy Lynh
(thieng)

New Member
Cuộc sống không bao giờ được bảo đảm, nó quá bí ẩn, hầu như trong chúng ta chẳng ai biết trước điều gì sẽ xảy ra.

Quan niệm sống có nhiều, nhưng phải chăng, cách sống tối ưu nhất (mà các cách sống khác đều hướng tới) là phải ''sống hết mình''?

Nếu vậy, tức là chúng ta không nên quá lo sợ những gì thuộc về tương lai, chúng ta nhìn nhận sự rủi ro và sẵn sàng chấp nhận chúng.


Vậy cần gì hôn nhân nữa-một sự đảm bảo đầy ảo tưởng cho con người ?
 
Thử đặt ra một tình huống thế này nhé: Giữa hai người gặp nhau ở một bữa tiệc, quyến luyến nhau, rồi tình cảm đến nhẹ nhàng như hơi thở. Họ cầm tay nhau, ngồi dựa vào nhau, rồi cậu con trai ngồi cạnh giường nhìn cô bé ngủ, chỉ nhìn thôi vi sáng sởm ra thì cái tình cảm ấy cũng tan theo, vì hoàn cảnh, chắc thế. Như thế đã là sống hết mình chưa nhỉ. Để mình theo tình cảm bộc phát, để hưởng một chút ngọt ngào, và thế thôi, coi nó là kỉ niệm.
Khi người ta không có ràng buộc gì, người ta được dám chân thành với tình cảm của mình hơn. Đến người có gia đình còn có lúc ngoài vợ ngoài chồng, có khi chỉ là trong tâm tưởng. Thế thi tội gì mà tin vào hôn nhân, khi mà cuôc đời có quá nhiều cái ngọt ngào NGẮN NGỦI.
Nhưng rồi ai sẽ theo cô gái ấy mãi, một khi cái đẹp trở nên tàn tạ? KHi người ta có tuổi, người ta tìm tình yêu trong sự thấu hiểu của cả một đời người, tìm sự sẻ chia, ít nhiều không đòi hỏi. Và có lẽ cái sự hết mình trong những cuộc vui chóng đến chóng tàn ấy, nó không có cái nồng nàn của cái hết mình để tạo nên những xúc cảm mới với người sống với mình cả đời. Hết mình quá đi chứ lại, bởi nếu không, làm sao mà yêu được cái người với bao tật xấu.
Nếu Linh nghĩ là chị nhầm chủ đề thì đây: Hôn nhân cũng là một điều không đoán định. Nhưng nó không phải là một đảm bảo đầy ảo tưởng của bất cứ ai. Chỉ khi một cuộc hôn nhân được chăm sóc bởi những người dám sống hết mình không phải chỉ cho bản thân, mà cho cả người mình yêu thương, thì nó là vĩnh cửu. Nó cho người ta cái hạnh phúc được sống hết mình, nhưng luôn cảm thấy cái hết mình của mình xứng đáng và được trân trọng.
 
Mời em Lynh đến thăm Madagasca: ở đó người ta có thể làm đám cưới khi con đàn cháu đống, nghĩa là khi họ cảm thấy hôn nhân thật tuyệt vời. Nhưng cũng có thể sống với nhau cả đời mà không cần đám cưới.
Thực ra hôn nhân chỉ là một cách bảo vệ quyền lợi của pháp luật, khi mà xã hội có quá nhiều kẻ sống cho bản thân mình quá, thế thôi!
 
Hoàng Thùy Lynh đã viết:
Cuộc sống không bao giờ được bảo đảm, nó quá bí ẩn, hầu như trong chúng ta chẳng ai biết trước điều gì sẽ xảy ra.
...........

Xin lỗi cắt ngang một chút, em Lynh ơi, em có phải nguoicongaingo ben Thang long ko ?
 
Chủ đề hay đấy, anh thì anh thấy hôn nhân là 1 biện pháp rất thiết thực để giảm thuế và tận hưởng những chính sách xã hội khác. Nếu 2 người yêu nhau thực sự thì nó chỉ là 1 mảnh giấy ko hơn ko kém! Còn nếu có ý định chờ partner chết để ăn thừa kế thì quả là nó có giá trị ;)

Thực tế đã chứng minh là có rất nhiều ông bà già sống với nhau, đến tận đời cháu rồi, đùng 1 cái đến lúc sắp chết, lôi nhau ra nhà thờ cưới :D để làm nốt công việc cuối cùng lúc cuối đời.

Vậy đóa :)
 
Em Hoàng, chị tưởng hôn nhân là một certificate cho cả Men và Women chứ nhỉ... :))
 
Nguyễn Thảo đã viết:
Em Hoàng, chị tưởng hôn nhân là một certificate cho cả Men và Women chứ nhỉ... :))

:)) uh thì đúng là cho cả 2, em có phản đối đâu :p
 
:(( Thế sao em bảo chỉ là mảnh giấy.... nếu hai người yêu nhau thật sự, không có hôn nhân, đảm bảo sau một thời gian, người này sẽ thấy ... yêu người khác.. :(( . nên mới có nhiều chuyện chứ em... :((
 
Ý em là giống như chị Thảo đó ạ. Nếu yêu nhau rồi thì cần gì hôn nhân nữa. Nếu đã biết tình yêu là luôn thay đổi thì ta càng có thêm một cớ để phủ nhận hôn nhân.
Ngày xưa, hôn nhân để làm gì? Để rằng buộc hai người, để thoả mãn một ý tưởng mơ hồ rằng: hôn nhân sẽ đem lại cuộc sống yên bình, yên ổn. Nhưng ngày nay, ta càng thấy rõ ý tưởng đó là sai lầm: cuộc sống quá nguy hiểm và đầy bất động rồi cho nên cách chúng ta cư xử đúng nhất đối với nó không phải là co mình lại, mà phải biến động, chủ động đối với nó.
Hay phải chăng hôn nhân chỉ là một cái cớ để tổ chức đám cưới. Một cái cớ mà ở VN thì được tận dụng triệt để?


ps chị Mai: hôn nhân bảo vệ quyền lợi của PL ở chỗ nào nhỉ? Em chả hiểu.
 
quên mất, @ anh Giang: anh đừng làm em khó xử. Không phải đâu ạ.
 
Mà kết hôn khi yêu nhau rồi li hôn khi chán nhau thì có khác gì yêu nhau rồi chia tay đâu nhỉ ? 8-|
Bản thân tôi nghĩ hôn nhân rất quan trọng trong việc nuôi dạy con cái và ổn định xã hội . Một đứa trẻ chỉ chấp nhận việc có một bố và có một mẹ mà thôi . Nếu quá dễ dãi trong việc hôn nhân , người ta cứ yêu nhau và chán nhau chứ ko có một thứ trách nhiệm ràng buộc nào hết , thì sẽ ko tồn tại khái niệm "gia đình" nữa .
Kết hôn là "lập gia đình" . Tôi nghĩ ko có gì sai cả khi nghĩ rằng , có một gia đình , cuộc sống sẽ yên bình , yên ổn hơn . Người ta có thể dựa vào nhau mà sống . Nếu ko kết hôn và chỉ yêu nhau như thế , mỗi con người sẽ gần giống như là một cá thể tách biệt , họ chỉ tạm thời kết dính với nhau mà thôi .
Người ta lấy nhau , rồi sống với nhau 5 năm , 10 năm , 30 năm , thành ra đám cưới vàng , đám cưới bạc . Vì sao mà được như thế ? Vì người ta còn sống với nhau vì những cái còn to lớn hơn cả tình yêu - đó là trách nhiệm và lòng biết ơn lẫn nhau :) , đó ko phải là một sự lỗi thời so với "cuộc sống quá nguy hiểm và đầy bất động" như Linh nói . Đó là một sự tất yếu của xã hội , người ta có đi đến đâu , đi mải miết , thì cũng có lúc phải dừng lại . Phải chăng hôn nhân là một sự dừng lại đúng lúc ?
Hôn nhân và gia đình còn đóng góp một phần ko nhỏ cho sự quản lý xã hội hiện nay . Còn có cả một bộ luật hôn nhân và gia đình cơ mà :)
Tóm lại , phải lấy chồng chứ , ko thì chết mất :p
 
Hoàng Thùy Lynh đã viết:
Ý em là giống như chị Thảo đó ạ. Nếu yêu nhau rồi thì cần gì hôn nhân nữa. Nếu đã biết tình yêu là luôn thay đổi thì ta càng có thêm một cớ để phủ nhận hôn nhân.

Nói như này, vài năm nữa, chắc em phát biểu, không cần yêu cũng sex thoải mái em nhỉ, vậy thì, loạn rồi :))

Ngày xưa, hôn nhân để làm gì? Để rằng buộc hai người, để thoả mãn một ý tưởng mơ hồ rằng: hôn nhân sẽ đem lại cuộc sống yên bình, yên ổn.

Xin hỏi, ai "nhồi" cho em ý tưởng này? Còn bé mà sao lại bi quan "ngu ngốc" thế? Hôn nhân, là do hai người tự nguyện, đến với nhau, cùng xây dựng cuộc sống chung với nhau. Những người theo quan niệm của em, thỏa mãn một ý tưởng mơ hồ, tức là chỉ đến với nhau vì một benefit nào đó, làm xấu mục đích của hôn nhân, nhưng không thay đổi mục đích của hôn nhân đối với những người thực sự muốn hôn nhân :))

Hay phải chăng hôn nhân chỉ là một cái cớ để tổ chức đám cưới. Một cái cớ mà ở VN thì được tận dụng triệt để?

Chỉ ở VN hay ở cả thế giới?

Nói chung em có suy nghĩ tiêu cựu quá, bao giờ yêu, rồi khoảng 30 tuổi :D hy vọng thay đổi suy nghĩ :))
 
Hoàng Thùy Lynh đã viết:
Ý em là giống như chị Thảo đó ạ. Nếu yêu nhau rồi thì cần gì hôn nhân nữa. Nếu đã biết tình yêu là luôn thay đổi thì ta càng có thêm một cớ để phủ nhận hôn nhân.

:D, nói thế này chứng tỏ vẫn còn mơ hoàng tử và ngựa trắng :x .
Em Lynh iu quí, như em nói là cuộc sống nhiểu thay đổi, nhiều risks, cả cụ thể lẫn trừu tượng. Cứ cho là hôn nhân không bảo đảm được cái trừu tượng là tình yêu như em nói đi thì nó vẫn là 1 hình thức bảo hiểm những cái cụ thể như tài sản, và quyền lợi, ko cho em thì ít ra cũng cho baby, (nếu có) chứ.
Ví dụ cứ cho là vì infatuation chị X đến với anh Y ko cần giấy tờ đi. Sau 1 thời gian 2 người bỏ nhau dù đã có 1 baby. Đứa bé không được nhập hộ khẩu HN vì lí do giấy tờ. Vì 2 người ko là vợ chồng trên giấy tờ nên ko chia được tài sản. Cứ cho là chị X là người phụ nữ bất khuất vượt khó đi nhưng còn đứa bé thì sao, tương lai ko được bảo đảm về cả tinh thần lẫn vật chất, ngoài ra nếu nhỡ may nó smart nữa thì ko có hộ khẩu HN cũng khó mà vào được trường chuyên lớp chọn, nếu mà ko bất khuất vượt khó như mẹ thì cũng chẳng biết sống thế nào, nhỉ.

Đấy, nói cụ thể ra là thế. Đấy là chưa kể statistically đã chứng minh được là nếu hôn nhân ko có ràng buộc pháp lý thì bỏ nhau lại càng dễ hơn.
 
chị gì làm ra topic này buồn cười quá có gì mà phải suy nghĩ kĩ thế ? chị đã lấy chông đâu .:))đến đâu hay đến đó :))
Theo em tuy trẻ người nhưng em nghĩ hôn nhân rất tốt nhờ có nó mới phân biệt đc chữ chồng và người yêu chị ơi :D
Nếu không thì sinh ra chữ chồng làm gì (trong từ điển í)
 
sao chị Lynh lại có suy nghĩ đấy nhỉ ? theo em hôn nhân ( dù không phải cuộc hôn nhân nào cũng hạnh phúc từ đầu đến cuối ) là cần thiết . yêu nhau , người ta sống cho 2 người , nhưng khi kết hôn người ta sống vì nhiều người hơn ( bố mẹ hai bên , con cái ) . khi đó con người càng ngày sẽ càng thấy mình sống có ích ! nếu mà ai đó thấy khi kết hôn mà thêm nhiều trách nhiệm thì cũng đúng. nhưng em nghĩ , phàm là con người , ai cũng khao khát được thực hiện trách nhiệm đó .

khi yêu , người ta có tình yêu làm lá chắn . khi kết hôn , người ta lấy tình yêu , trách nhiệm , quyền lợi , pháp luật làm lá chắn . vô hình chung là gắn bó nhau hơn ! em cảm thấy , gia đình như một khối cầu trọn vẹn , dù không phải bề mặt luôn mịn màng nhưng nó khá đảm bảo cho những thành viện trong đó yên tâm về chỗ đứng của mình . có lẽ ít ai phân vân xem có nên lập gia đình hay không, mà người ta phân vân làm thế nào để tìm người xứng đáng để cùng mình vun đắp một gia đình thì nhiều hơn chị ạ.

có người bảo "hôn nhân là một nhà tù êm ái " , nhưng dường như nhà tù đấy đáp ứng khá tốt những nhu cầu của một con người biết yêu đấy nhỉ .

bạn em ngày xưa thích bay nhảy chơi bời , bây giờ có người yêu tuyên bố một câu xanh hơn lá chuối " tao thấy cuộc sống gia đình cũng hay ho lắm mày ạ " ==> em cũng chẳng choáng khi nó nói thế , bởi vì chứng tỏ nó phải yêu sâu sắc lắm mới nói như vậy. Phải chăng việc kết hôn là minh chứng cho việc người đó đã đạt đến đỉnh cao của tình yêu nam nữ?

ai đó không tin vào hôn nhân chắc là bởi vì lo sợ hôn nhân ko hạnh phúc bền lâu , khi con người hết duyên hết phận thì đành chấp nhận (một người dạy em như thế !) . dù sao , níu kéo hôn nhân khi đã rạn nứt là điều rât khó khăn . bởi hôn nhân chỉ gọi là hạnh phúc khi còn tình yêu . đừng nói rằng cần phải chịu đựng nhau vì con cái , bởi lẽ trong một gia đình cha mẹ sống bằng nghĩa vụ thì chưa chắc họ là người chịu khổ , con cái còn khổ hơn . tùy trường hợp mà suy xét có nên chia tay hay không .

dù sao , em vẫn muốn , rất muốn lấy chồng :))
 
Hoàng Thùy Lynh đã viết:
Vậy cần gì hôn nhân nữa-một sự đảm bảo đầy ảo tưởng cho con người ?
hôn nhân mà là một sự đảm bảo đầy ảo tưởng ư ??? thế thì cái gọi là tình yêu vĩnh cửu còn ảo tưởng hơn nhiều chị ạ. :)
 
Yêu thì sống cùng, đến khi chán thì bye, đăng ký làm gì cho nó mất thời gian. :)
 
Đừng quá phức tạp và bi quan như thế,Linh à,thực tế thời này nhiều lúc hôn nhân không phải là 1 sự đảm bảo mà chỉ là đậy nắp cho 1 cái hộp rỗng tuếch,nhưng hôn nhân cũng không phải là 1 sự đảm bảo đầy ảo tưởng cho con người mà hầu hết đó là xây nốt cái mái cho 1 căn nhà ấm cúng(tuy rằng có thể có nhiều điều phức tạp trong đó)
Tóm lại,hôn nhân không thực sự là ảo tưởng,hãy lạc quan và đi tìm hạnh phúc...lập gia đình...hôn nhân,nhể.
 
thế thử hỏi girls và boys ở HAO này thôi, chị dám cá là nếu không có hôn nhân thì chẳng em nào dám... yêu :)) (mất thời gian) :((
 
Cũng không hẳn đâu chị Thảo ạ, vì đâu phải mối quan hệ nào cũng dẫn tới hôn nhân mà đâu phải cứ yêu là phải cưới, đúng không ạ ;)
Tất nhiên là chiện hôn nhân vẫn được coi là chiện quan trọng nhứt của người ta rồi nhưng điều em lo nhất là liệu tình cảm của 2 ng` sau khi cưới có còn như lúc đang iu hay ko thui ;-? :)|
 
Back
Bên trên