Hãy nhìn đời từ hai phía - For if-u-r-dat-1-so-u-know

Nguyễn Thúy Ly
(Kamui)

New Member
Part 1: It's a beautiful fucking damn story that I lie.

Bởi vì tôi là một người thẳng thắn, nên tôi sẽ nói một cách thẳng thắn. Ấy nhưng mà tôi lại là một người lãng mạn xiết bao, nên nếu kẻ nào đọc những dòng này mà không hiểu tôi đang viết cái gì, thì một, không phải người trong cuộc, mà hai, là ngu quá không nhất ra. Thế nhưng mà tôi biết rằng nếu người đọc là những con người đó thì nhất định họ sẽ nhận ra, vì suy cho cùng thì họ không có ngu, cho nên là, shuddap and listen to me.

Đầu tiên, tôi sẽ kể cho bạn một câu chuyện cổ tích rất đẹp và thơ mộng cũng như không kém phần ngu ngốc. Mà khốn nỗi, tôi lại là một phần của sự ngu xuẩn ấy.

Chuyện kể rằng: Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc nọ, có một chàng hoàng tử và một cô thôn nữ. Họ là một đôi bạn rất thân, hoặc là một đôi tình nhân, tùy theo người ta định đoạt thế nào theo cách nhìn của người ta. Ấy mà theo thiển ý của người dẫn thì, họ là hai kẻ rất thân, chỉ biết thế là đủ. Kẻ hèn này đã từng viết vào bài của mình rằng Tình bạn không cần cùng tư tưởng, cùng suy nghĩ hay gì hết, chỉ cần hiểu nhau và chấp nhận nhau. Ấy nhưng, đời không như là mơ, và ta không thể mãi mãi làm dreamers. Cho nên có một ngày, mộng ước vỡ tan. Nhưng, đó lại là một phần khác của câu chuyện.

Câu chuyện thế này này. Chàng Hoàng tử, bởi vì là con Vua, là thuộc một giai cấp khác với những suy nghĩ khác, như chúng ta đã học Triết thì biết là hệ tư tưởng của giai cấp tư sản và giai cấp vô sản thì khác nhau, và đặc biệt khác khi mà họ biết về điều đó nhưng chưa bao giờ tìm cách giải quyết nó, nên chàng có nhiều những mối quan hệ, rất nhiều những mối quan hệ mà cô thôn nữ biết nhưng không bao giờ lên tiếng. Đương nhiên, họ để cho nhau tự do không ràng buộc, vì tôi biết chắc rằng vì một vài lý do trời biết đất biết họ biết thì họ sẽ không bao giờ ràng buộc với nhau. Nhưng đương nhiên, vết thương để lâu không chăm sóc thì nó sẽ không những không lành mà có thể còn loét ra và còn nhiễm trùng nữa. Không phải cứ che giấu sự thật thì nó sẽ biến mất, mà sự thật thể nào thì bản thân nó đã được tôn vinh. Cô thôn nữ của chúng ta, chấp nhận Hoàng tử và ngàn vạn những mối quan hệ của chàng, tất nhiên, có là gì của nhau đâu mà cấm, huống chi với tính cách của cô thì kể cả có là gì của nhau thì cô cũng sẽ không ý kiến. Bản thân cô dường như chỉ có một nhóm bạn, và cô không để cho mối quan hệ riêng biệt của cô ảnh hưởng đến quan hệ của hai người. Thế nhưng, đó là bởi vì cô chỉ có 1 nhóm bạn, dù sao xẻ hai người ra cũng dễ dàng hơn là xẻ ba xẻ tư hoặc là xẻ có-chúa-mới-biết-được-là-bao-nhiêu-phần như Hoàng tử. Có thể hoàng tử không muốn thế đâu, nhưng đôi khi cuộc đời không phải chỉ muốn là được.Nếu thế thì có lẽ cái kẻ hèn đang viết bài này có lẽ đã là tỉ phú rồi chứ chả việc gì mà ngồi đây than thở. Khốn nỗi, hoàng tử, bởi vì là hoàng tử nên chưa bao giờ được nghe lời nói thật về cảm xúc của một người bạn với chàng. Nên có lẽ lần đầu tiên nghe một người khác nhận xét về chàng, có lẽ chàng sẽ bực dọc, it's okay, dù sao thì nó cũng không phải là từ miệng cô thôn nữ phát ra, thế có nghĩa là nó chẳng có nghĩa lý chi. Cái kẻ can thiệp vào cuộc sống của Hoàng tử một cách ngu ngốc, thế thì chỉ phải gạt nó ra ngoài thôi, uh huh?

Và câu chuyện thứ nhất là như sau:

Như trên đã nói, Hoàng tử có nhiều mối quan hệ. Ở đây, tôi xin mạn phép dùng một danh từ nào đó để chỉ một trong số nhiều vô cùng mối quan hệ của chàng, là Blue. Blue là một nhóm bạn khác của Hoàng tử, tất nhiên, họ cùng đẳng cấp với nhau, tất thảy đều mang trên mặt một nụ cười, có thể chân thật có thể không, vấn đề ngoài chuyên môn tôi xin mạn phép không đánh giá, nên có thể họ có nhiều chuyện để nói với nhau chăng? Blue là những người bạn của chàng bên vương quốc láng giềng, và họ sẽ cùng quân đội hoàng gia nước chàng đấu giao hữu. Chẳng may, quân số không đủ, nước chàng phải mượn quân của nước Phổ, và những chiến binh nước chàng đã chiến thắng. Cô thôn nữ, cùng những người khác đi cổ vũ cho nước nhà tất thảy đã rất vui mừng vì chiến thắng, nhưng trong đầu thì không hề nghĩ đến bất kì một ý nghĩ thực dụng nào khi để quân nước Phổ giúp nước mình. Hào hứng, hạnh phúc, đến khi trận chiến đã xong, họ cùng nhau đợi Hoàng tử trước đấu trường. Và cuối cùng hoàng tử cũng xuất hiện. Chàng cưỡi ngựa phóng vọt qua mặt những người đang đợi mình, sau lưng là hoàng tử nước bạn đang buồn bã vì thua cuộc. Họ đi mở tiệc khao nhau. Những người ở lại nhún vai, cùng đi uống nước như mọi ngày bình thường và rồi ai về nhà nấy, không còn một chút không khí sôi động nào của đấu trường và những trận chiến long tranh hổ đấu còn sót lại.

Câu chuyện thứ hai:

Nhưng rồi mọi việc không dễ dàng như thế. Một Vương hầu của nước Blue phát hiện ra nước chàng đã dùng quân nước khác và đã viết đơn kiện lên Nước Mẹ. Tất nhiên, tồn tại nước này vì cả nước của chàng và của Blue đều là nước thuộc địa. Và vị Tổng Giám Mục của đất nước lớn này đã tìm ra sự thật. Đọc tờ cáo của phe đối phương, những người dân, và có thể có cả hoàng tử, đều giận run lên trước những lời lẽ khá là xúc phạm lên tình thần vô tư của nước chàng. Vị Tổng Giám Mục hiền từ cho phép hai nước mở cuộc luận đàm trong hòa bình để đi đến kết luận cuối cùng. Cố nhiên, những người dân và có cả cô thôn nữ, dù hiền lành, những vẫn không thể kiềm chế mình không giận run lên và yêu cầu một trận tái đấu. Hoàng tử cùng phái đoàn của mình đến cung điện của nước mẹ để gặp đối phương, và trước ánh mắt vô cùng ngạc nhiên của phái đoàn, một người trầm tĩnh như Hoàng tử lại có thể nổi khùng lên khi thấy phái đoàn tỏ ra quá lo lắng cho cuộc đối thoại ba bên. Cô thôn nữ, một người nữa và một người bạn của cô thôn nữ cảm thấy lo sợ thực sự khi thấy đến khi đụng mặt, Hoàng tử bắt đầu ngại ngần và lúng búng. Nhưng cuối cùng mọi chuyện đã xong xuôi, nước bạn đồng ý đấu lại, và rồi Hoàng tử lại khoác tay họ đi mất. Cô thôn nữ và hai người còn lại bước ra phía tiền sảnh ngồi đợi thật lâu, Hoàng tử mới vui vẻ trở lại và lúc ấy sự thật đã được phơi bày: Ôi chao, với những người cao thượng như họ thì đâu đến lượt những người ngu dân như cô thôn nữ, kẻ hèn mọn này và một người nữa hiểu? Họ đâu cần cuộc đối thoại này, đây chỉ là hình thức,chỉ là hình thức để tô vẽ cho chân dung của hai quốc gia trước mặt Đức Giám Mục mà thôi. Ôi chao, là diễn xuất đấy.Đến bây giờ, xin hãy quay lại đọc hai câu cuối của đoạn truyện trước câu "Và câu chuyện thứ nhất là như sau", bởi vì đó mới là tình tiết tiếp theo của câu chuyện thứ hai.

Còn câu chuyện thứ ba thì mới đây thôi.

Sau một trận thắng oanh liệt với một vương quốc trẻ, nước Hoàng tử bước vào cuộc tái đấu. Trận chiến diễn ra sôi động trong sự cổ vũ nhiệt tình của nhân dân nước chàng và đặc biệt là cô thôn nữ, song trận tái đấu này lại hỗn loạn hơn mọi người tưởng tượng. Không có ranh giới giữa khán đài và đấu trường, không có sự phân biệt giữa người cổ vũ và đấu sĩ. Nhân dân đất nước láng giềng quá khích ùa cả vào sân đấu mà không hề có một sự can thiệp nào của đức giám mục cũng như những nhà chức trách và những bậc cầm cân nảy mực. Càng đến cuối, đấu trường càng hỗn loạn, và nhân dân đất nước hiền lành của chàng Hoàng tử, dù cho đã cố nhịn, nhưng cũng không thể nào chịu đựng được mà hét lên những lời, mà theo cái cách hoàng tử tỏ ra, có lẽ là chàng nghĩ rằng nó lăng mạ những người bạn dấu yêu cao thượng của chàng lắm. Thực ra, nó chỉ là để chỉ trích những người hâm mộ quá đà mà thôi, và những con người bên ấy cũng không hề kém cạnh trong công cuộc đả kích hậu trường. Khi trận đấu gần về kết thúc, khi những tiếng hét vang lên chói tai, khi cô thôn nữ đã thật sự bị kích động bởi đám đông nước bạn chen lấn xô vào sân và hét lên những lời nguyền rủa, thì Hoàng tử quay lại nhìn nàng và kêu lên:

"What do you come for? If you're that good, then come'ere and fight!"

Đương nhiên, cô thôn nữ cảm thấy trời đất sụp đổ, và cô đã thật sự tức giận. Khi trận đấu kết thúc với một kết quả rất đẹp lòng đôi bên, tức là hòa và chàng Hoàng tử cũng như những người bạn của mình sẽ không vì bất kì một điều gì mà ngưng cái nụ cười thân thiết cố hữu trên môi của mình lại, cô thôn nữ đã thét lên vào mặt Hoàng tử những điều không nên.

Why do me come'ere? To fucking encourage you guys and get the f@ck off!!

Đó, có lẽ là những vết rạn nứt đầu tiên trong mối quan hệ lâu bền của họ, cái mối quan hệ mà cô thôn nữ đã phải cay đắng thốt lên những điều có lẽ cô giấu kín từ lâu rồi. Ba lần (lần thứ ba và là lần cuối cùng) xin lỗi của Hoàng tử có thể nhổ bật được những cái đinh mà chàng đã đóng vào lòng cô thôn nữ, nhưng nên nhớ 1 điều, cái còn lại là những lỗ hổng không thể nào lấp đầy.

I can't stand it anymore. Seeing him being like that is sucks, I'm the fucking damn poor one, I just ain't gonna understand what a prince behaves.

Cũng như thế, cái kẻ xa lạ khác, một phần ngu ngốc của câu chuyện này, đã đi thật nhanh khi lại một lần nữa nhìn thấy Hoàng tử đang chia sẻ nỗi đau về một người bạn thân thiết không hiểu những suy nghĩ của mình cùng với những kẻ cùng giai cấp và có cùng tư tưởng và cùng cách nghĩ với chàng ở đất nước Blue bạn.


Đó là một phần của những gì tôi sẽ nói trong hôm nay. Và nếu như các bạn có thể hiểu, hãy hiểu nó đến tận từng câu từng chữ, đừng chỉ đọc với ánh mắt chán ngán của một kẻ đã mang sẵn trong đầu những thành kiến đối với cái kẻ hèn mọn đang viết bài này, nếu không, tôi cũng sẽ như nhân vật hoàng hậu trong vở kịch của tôi, chỉ tay vào mặt các bạn và kêu lên: Get lost!

End part 1
 
Chỉnh sửa lần cuối:
úi kinh wa1 chị ly ơi !
có thế mà thành 1 câu truyện rồi cơ đấy! đúng là cái này chỉ có ng trong cuộc hiểu được thôi ! đến như em đọc đoạn đầu: ngờ ngờ, mãi càng đọc mới càng thấm ! cái này em nghĩ chị nên cho vào room lớp mình chứ nhẩy ??? mà kể cũng buồn chuyện hôm nay thật ! làm em thấy hôm nay có cứ....ko trọn vẹn thế nào ý ! hix....hix..................
@ cả nhà : mẹ ơi kíu con với, con MẤT GIỌNG rồi! còn đâu cái loa phát thanh của A2 ! hix...hix..........
 
Xin lỗi , nhưng tôi hiểu vị vương hầu nước Blue là tôi chứ ko phải ai khác ! Và tôi có thể nói mà ko sợ bị chỉ trích rằng :
Đầu óc của thôn nữ thì cũng chỉ là đầu óc của thôn nữ mà thôi ! Làm sao có quyền gì mà dám đi nhận xét tầng lớp trên , dám nhận xét hành động của hoàng tử !!!

Xin nói ngay rằng , Vị hoàng tử đáng thương đó chẳng có chút gì là sai cả ! Chúng tôi đã nói chuyện , đá đàm phán với nhau trước khi đến gặp Tổng Giám Mục vì chúng tôi chẳng muốn làm căng chỉ vì những chuyện trẻ con !! Chúng tôi - vương quốc Blue chẳng bôi nhọ danh dự hay có bất cứ 1 lời , 1 chữ nào vu oan giáng họa cho vương quốc của cô Thôn nữ cũng như chàng hoàng tử. Điều ấy có rất nhiều người làm chứng , xin khẳng định với cô thôn nữ nông cạn kia rằng :
Chúng tôi - vương quốc Blue ko viết gì lăng mạ hạy hạ tư cách của bất cứ vương quốc nào vì chúng tôi cũng có lòng tự trọng của chúng tôi chứ !

Trận chiến hôm nay , ok !chúng tôi đã chiến đấu hết mình với tất cả nỗ lực , tất cả niềm tin và ý chí của chúng tôi . Chúng tôi mang trong mình dòng máu của Bill Gates , của Mendeleep , của Albert Einstein vậy nên chúng tôi chiến đấu vì lòng tự trọng , vì những người bạn sắp tham gia 1 cuộc chiến dùng nhiều IQ hơn là sức lực , chúng tôi mang trong đầu suy nghĩ : Ko còn gì để mất thì phải chiến đấu đến cùng .
Đấy , chúng tôi đã chiến đấu lăn xả ,đã ko ngại ngần chém đinh chặt sắt , đã lau sàn bằng những bộ giáp mong manh , và chúng tôi biết đội bạn cũng thế, họ - trong đó có Hoàng tử cũng đã chơi hết mình , họ đã chiến đấu.bằng tất cả niềm đam mê và khát khao chiến thắng .
Sao cô thôn nữ ko nhìn thấy cảnh 2 hoàng tử của 2 đội tranh bóng của nhau , sao cô thôn nữ ko thấy cảnh chàng hoàng tử phải chịu đau đớn ? bị những cú xoạc kinh hồn của hoàng tử đội Blue ??? sao cô thôn nữ ko thấy những khi chàng hoàng tử ngã sõng soài trên sân ??? Ngay cả khi chúng tôi bị thua tạm thời , 2 hoàng tử vẫn bắt tay nhau , vẫn chia vui với nhau , vì sao ư ??? vì chúng tôi dù là đối thủ của nhau trên chiến trận nhưng chúng tôi là bạn bè của nhau ở ngoài đời , chúng tôi cùng "giai cấp với nhau" -theo lời cô thôn nữ nói còn gì !!! Dù chúng tôi mới quen biết nhau từ sau vụ kiện cáo lên Tổng Giám mục nhưng chúng tôi vẫn giành cho nhau những tình cảm tốt đẹp của 2 người đam mê chiến trận , đam mê được cống hiến cho dân tình những phút giây hạnh phúc đến lịm người.

2 nước hòa nhau - 1 kết quả đẹp ! Đúng vậy , chiến binh đã bắt tay nhau tạm biệt nhưng dân tình thì còn quá máu me , dân bên nước cô thôn nữ nói dân bên nước Blue là tràn vào nơi "KO PHẬN SỰ" , dân bên nước Blue cũng ầm lên át tiếng . Vâng , tôi cũng như hoàng tử biết các bạn yêu quý chúng tôi , đặt rất nhiều niềm tin vào chúng tôi , nhưng các bạn , và cô thôn nữ kia có biết sự khác nhau giữa : Cuộc chiến và cuộc đời ko ?
Có ai đến trận địa để "****" ko ? muốn **** thì về vương quốc của các bạn mà **** hoặc cùng lắm ra chỗ khác mà **** , ko phải cứ ra giữa cuộc chiến - nơi súng đạn ầm ầm mà rồi **** loạn cả lên .
Tại sao các chiến binh ,các vị tướng có thể làm bạn bè có thể chia sẻ niềm vui với nhau được còn thường dân thì ko ? có phải vì họ chưa nếm mùi chiến trận ???
(********)
Tôi tự cho tôi cũng là người trong cuộc và that is my opinion !
 
Part 2: Listen to me you guys, now I'm telling the truth and I'm blaming!

Have u ever been hated or discriminated against?
I have! I've been protested and demonstrated against.
Picked sign for my wicked rhymes, look at the time
Sick of this mind, of the mother fucking kid that's behind

I put my trust in you
Push as far as I can go
And for all this
There's only 1 thing u should know

I tried so hard
And got so far
But in the end
It doesn't even matter

Tell me what you see
When you look at me
You just dunno me

I look at Hailie, and I couldn't picture leaving her side
Even if I hated Kim, I grith my teeth and I tried to make it work with her at least for Hailie's sake I maybe made sum mistakes
But I'm only human, but I'm man enough to face them today
What I did was stupid no doubt it was dumb
But the smartets shit I did was take the bullets outta that gun
Yes I'd of killed them, shit I'd have shot Kim and him both
It's my life, I'd like to welcome ya to the Eminem show

Was it the reason u made that CD for me ma?
So u could try to justify the way you treated me ma?

See what hurts me the most is you won't admit you was wrong
B!tch do your song, keep telling yourself that u was a mom
But how dare u try to take wat u didn't help me to get
U selfish b!tch I hope u fucking burn in hell for this sh!t
Remember when Ronnie died and u said u wished it was me?
Well guess wat, I am dead, dead to u as can be!

I'm sorry mama
I never meant to hurt u
I never meant to make u cry
But tonite, I'm cleanin' out my closet.
 
Xin trân trọng nhắc lại: Bài viết đầu tiên không nhằm mục đích chỉ trích ai hay cá nhân tập thể nào, chỉ là một câu chuyện cổ tích thật đẹp dành cho những kẻ nào trong cuộc. Trong cuộc này, thực sự chỉ có hai người, là cô thôn nữ và hoàng tử. Hoàn toàn không có chỗ cho chúng ta lui tới, vương hầu ạ. Ngay cả cái kẻ này, cái kẻ đã viết ra cái bài này này, đây cũng ko phải là chỗ dành cho tôi.

Câu chuyện cổ tích ko dùng để móc mỉa nước Blue đâu, vì đối với tôi mà nói, một khi có nhu cầu gây hấn, tôi sẽ không dùng cách nói lịch sự như thế. Nhưng một khi bạn đã có nhu cầu nhắc lại, thì tôi sẽ nhắc cho bạn nhớ, chúng tôi không phải đã thua với tỉ số cách biệt nếu như không thuê bạn Tống đá, nhé. Một chữ thuê có thể hạ nhục nhân phẩm của người ta nhiều hơn bạn tưởng, bạn có quyền nghĩ đến lòng tự trọng của bạn, nhưng không có nghĩa là những người mà bạn cho rằng xúc phạm đến lòng tự trọng của bạn thì ko có lòng tự trọng của chính mình, OK?

Và này, Thôn nữ là một hình tượng văn học :D, ko phải để chỉ cái gọi là đẳng cấp suy nghĩ đâu :). và tầng lớp trên là gì :)? Tôi, thôn nữ, hoàng tử, và vương hầu, chúng ta cùng đẳng cấp, ko hơn. OK? Sự cách biệt là cách suy nghĩ và cách sống.

Không ai trách vương hầu Blue vì đã thỏa thuận với our prince trước khi đi gặp Tổng Giám Mục, tôi chỉ đang kể lại cho our prince nghe what we have felt. OK? Đừng đọc với định kiến, tôi đã nói ngay từ đầu rồi mà :). Have fun.
 
Công nhận bạn Ly viết đỉnh thật đấy!Đọc thía này thì thấy đúng là nó ko xúc phạm đến ai,mọi người có thể hiểu theo 1 chiều hướng tích cực được!(còn nghĩ theo chiều hướng tiêu cực thì cũng còn tùy người và tùy suy nghĩ thui)==>nói chung tui chỉ xin nói mấy lời thía thôi,còn thì để cho Hoàng tử và cô thôn nữ giải quyết với nhau cho ổn thỏa!:)
 
Sometimes it's wrong to walk away, though you think it's over
Knowing there's so much more to say
Suddenly the moment's gone
And all your dreams are upside down
And you just wanna change the way the world goes round

Tell me, have you ever loved and lost somebody
Wished there was a chance to say I'm sorry
Can't you see, that's the way I feel about you and me, Baby
Have you ever felt your heart was breaking
Lookin down the road you should be taking
I should know, cos I loved and lost the day I let you go

Can't help but think that this is wrong, we should be together
Back in your arms where I belong
Now I've finally realised it was forever that I've found
I'd give it all to change the way the world goes round

Tell me, have you ever loved and lost somebody
Wished there was a chance to say I'm sorry
Can't you see, that's the way I feel about you and me, Baby
Have you ever felt your heart was breaking
Lookin down the road you should be taking
I should know, cos I loved and lost the day I let you go

I really wanna hear you say that you know just how it feels
To have it all and let it slip away, can't you see
Even though the moment's gone, I'm still holding on somehow
Wishing I could change the way the world goes round

Tell me, have you ever loved and lost somebody
Wished there was a chance to say I'm sorry (I'm sorry)
Can't you see, (ohhh) that's the way I feel about you and me, Baby
Have you ever felt your heart was breaking
Lookin down the road you should be taking
I should know, (I should know) cos I loved and lost the day I let
Yes I loved and lost the day I let
Yes I loved and lost the day I let you go
 
Part 3: It's about time to look at the life from its sides..

Cuộc đời này là một khối hình bí ẩn nhiều mặt, đứng ở đâu ta cũng chỉ có thể nhìn thấy một mặt hình duy nhất, và nếu như ta đứng giữa cái khối hình ấy, điều duy nhất ta có thể làm là lạc lối. Nếu như bản thân ta không biết tự nâng tầm chúng ta để quan sát, không biết tự tìm hiểu hết tất cả các mặt của cuộc đời này, vậy chúng ta không phải sống, mà là tồn tại. Tồn tại, nghĩa là không chết. Một kẻ sống đời thực vật đâu phải chết, nhưng đâu có phải sống, huh?

Cuộc đời như một quyển sách hay, người khôn đọc nó từ từ, kẻ dại thì lướt qua thật nhanh để xem đoạn kết.

Nhìn vào đa mặt của cuộc đời là gì? Là ít nhất, đừng chỉ sống có chính mình. Hãy nhìn xem người ta đã cho mình cái gì, và mình đã cho người ta cái gì. Đừng định nghĩa những thứ tình như tình bạn, tình yêu, tình cảm gia đình, vì bản thân những cái đó chỉ là một thứ quy ước tự bản thân con người sinh ra đã có. Bài viết này, tôi chỉ xin đi sâu vào vấn đề TÌNH BẠN.

Như tôi đã nói, tình bạn là một điều rất không nên định nghĩa. Thế nhưng, nếu như không định nghĩa thì chúng ta sẽ không biết được một người bạn là thế nào để mà tìm cho mình một người như thế, phải không? Bạn, đầu tiên là cái đứa ở bên ta để cùng đi chơi, cùng đi ăn uống, cùng nghịch phá,... Nhưng, nếu chỉ dừng lại ở đó, đời dành cho bạn một từ khác để chỉ, đó là . Tôi sẽ không đập đàn không đánh nữa nếu như một thằng bạn mà tôi vẫn cặp kè chết. Tôi sẽ không bẻ bút không viết văn nữa nếu như một con bạn mà vẫn cùng tôi đi ăn chết. Một người bạn, không thể cho được tôi tiền bạc, không cho tôi cuộc sống đầy đủ, không cho tôi máy tính di động, không cho tôi bất kì cái gì hết, nhưng, họ cho tôi một bàn tay khi tôi ngã, một bờ vai khi tôi muốn khóc. Không! Tôi không có được hạnh phúc của những người có bạn thân, nên tôi không muốn ai cũng giống như tôi.

Bạn, thật là phóng khoáng. Bạn, có thật là nhiều bạn. Nhiều đến nỗi bạn có mất đi một vài kẻ cũng không sao. Với bạn, 'bạn' chỉ là một đứa để cười đùa nói chuyện hay sao?

Bạn, thật là hy sinh. Bạn, thật là thật lòng với bạn. Thật lòng đến nỗi bạn không bao giờ mở miệng kêu ca mà chỉ âm thầm chịu đựng đến khi nào không thể nữa thì bùng nổ. Để tất cả mất đi như thế bạn không cảm thấy tiếc hay sao?

Tôi, thật là ngu ngốc. Tôi, thật là nhiều bạn. Nhiều đến nỗi bây giờ tôi không thể nhớ được những ai đã bỏ tôi đi. Với tôi, 'bạn' chỉ là những kẻ xa lạ như thế, tôi để mất tất cả đi như thế, tôi không cảm thấy tiếc hay sao?

Không ai ngăn cấm bạn có nhiều bạn, không ai cản trở các mối quan hệ ấy của bạn, nhưng hãy biết chứ, ai là người bạn thật sự của mình? Ai quan tâm đến bạn nhiều hơn bạn đã quan tâm đến họ? Ai bạn quan tâm đến nhiều hơn họ đã quan tâm đến bạn? Không ai cả. Các bạn đều đã quan tâm đến nhau theo cách của riêng mình, và các bạn đều đã vô tâm với nhau để không nhận ra sự quan tâm ấy? Bạn biết đấy, tình cảm con người chỉ có một lượng nhất định thôi, nếu bạn quan tâm đến số lượng, sẽ không có ai có được của bạn quá nhiều tình cảm. Nếu bạn cứ cuốn vào những vòng xoáy của tình bạn mênh mông như thế, chơi với bạn theo từng giai đoạn, người này bỏ bạn đi người khác lại kéo vào, nó như một cái vòng tuần hoàn, nó sẽ quần bạn mệt nhoài, và đến khi nhìn lại, sau lưng bạn chỉ có vết chân của một mình bạn trên hoang mạc.

Không ai ngăn cấm bạn chịu đựng cho tình bạn của mình, nhưng bạn đã sai khi cố tìm cách chịu đựng. Nếu như ngay từ đầu bạn thẳng thắn nói ngay những điều bạn nghĩ, dù có mếch lòng người kia đến mức phải chia tay, thì thà chia tay sớm còn hơn là để sau này thân nhau rồi, chịu đựng không được nữa rồi, thì bùng nổ. Lúc ấy, không còn gì có thể cứu vãn được. Mối quan hệ giữa hai người bạn với nhau là một mối quan hệ bình đẳng. Bạn quan tâm đến người ta nhiều hơn người ta quan tâm đến bạn hay không, tôi không biết, bạn không biết, người kia cũng không biết. Nhưng, nếu như người ta không thể nhận ra, thì hãy nói to lên, để cho người ta tỉnh dậy. Tại sao lại cứ lặng thầm chịu đựng tất cả, và biến những điều nhỏ nhặt ấy thành một bi kịch và để cho nó nổ tung lên? Bạn nói bạn quan tâm đến người ta mà người ta không quan tâm đến bạn. Người ta nói người ta quan tâm đến bạn mà bạn không nhận ra. Ở đây, ai là người có lỗi? Không ai cả. Người ta sinh ra cái miệng để nói và cái tay để níu. Nếu các bạn không hiểu được nhau thì hãy nói ra để hiểu nhau. Đừng bao giờ chịu đựng một cái gì quá. Nói thô thiển nhé, một cái sọt cho dù đựng rác đi chăng nữa, nếu đi đổ định kì, vẫn còn sử dụng được. Nhưng nếu bạn dùng nó để chứa ngày này qua ngày khác mà không nghĩ đến chuyện đi đổ, thì một ngày nào đó, ngay bản thân cái sọt ấy cũng hỏng, và không bao giờ sử dụng được nữa!

Tôi là cái gì của hai người mà tôi nói thế? Tôi là bạn của hai người! Ít nhất, tôi cho mình là thế. Bạn ạ, tôi cho bạn không phải quá nhiều nhưng cũng không phải ít, còn bạn chưa cho tôi cái gì cả. Nhưng không có nghĩa là bạn không cho. Còn nếu như bạn không cho thật, thì tôi cũng không yêu cầu, tôi sẽ tiếp tục cho bạn những gì tôi có thể đến một chừng mực nào đó tôi mỏi mệt, tôi sẽ dừng sự cho ấy lại. Tình bạn, nếu như mổ xẻ nó ra mà nói dưới những cái nhìn lạnh lùng sắt đá nhất, nó là một cuộc đầu tư. Nó không phải là canh bạc để bắt nhau ngay từ đầu đặt ra hai món tiền có giá trị tương đương. Nó là bắt đầu từ một phía. Tôi, đóng vai người kinh doanh, đầu tư vào bạn một số tiền, và nếu như bạn không thể nào hoàn trả lại cho tôi một số tiền tương tự, hoặc hơn, không sớm thì muộn, tôi cũng sẽ dừng trò mạo hiểm ấy lại. Kinh doanh mạo hiểm là để được lãi, bạn hiểu chứ? Nhưng mà thôi đi, nói thế thì bôi bác tình bạn lắm. Bản thân tình bạn đã không phải là vật chất để nói như vậy. Tôi chỉ đang muốn nói cho bạn hiểu rằng, cái gì cũng tồn tại được với sự quan tâm của cả hai phía. Không có cái gì đơn phương mà sống được. Cho nên, khi Xuân Diệu viết :Yêu là chết trong lòng một ít - bởi vì chắc gì yêu mà đã được yêu - cho rất nhiều nhưng nhận chẳng bao nhiều... thì bài thơ ấy quả là có giá trị nhân văn, nhưng còn về giá trị nhân bản thì chẳng có cái cóc gì cả. Thực tế đã chứng minh, đơn phương 1 thời gian rồi cái kẻ si tình ấy thể nào cũng stop lại để đi kiếm đứa khác.

Cho nên, bạn ạ, đừng đánh mất những gì mà bạn có. Bạn phải biết trân trọng những gì bạn đang có bây giờ. Con người ta chỉ biết quý trọng một điều gì khi nó đã mất đi, nên con người ta mới ngu. Cái đứa khôn là cái đứa biết quý trọng những gì mình đang có. Than ôi, tôi là một trong cái phường ngu như thế. Bạn, bạn không biết được sự cô đơn thật sự là gì đâu, không đâu. Sự cô đơn thật sự chính là những lúc bạn không cần thì có rất nhiều người vây quanh, còn những lúc bạn cần thì chẳng có bất kì ai ở cạnh. Đến một người xa lạ hiểu chuyện như tôi đối với bạn bây giờ đây này, tôi cũng không có đâu. Tôi đã mất nhiều, mất đủ, đã sống một cuộc sống không ràng buộc đủ rồi, nên tôi rất hiểu, và tôi không muốn bạn - cái người đang sống theo cái cách của tôi, lại dẫm chân vào vết xe đổ của tôi để lún sâu hơn đâu. Tôi đã đánh mất, nhưng những người ấy không quan tâm đến tôi được như người mà bạn sắp đánh mất đâu.

Nhớ lấy, tình bạn không là gì cả đâu, nhưng nó là rất nhiều đấy.

Cả hai, xin hãy tự nhìn lại bản thân mình. Đừng chỉ nhìn thấy một mặt của cuộc đời, một phương diện của sự việc.

Các bạn có CẦN nhau không?

End part 3.
 
Waiting for part 4....It's not gonna be a happy ending anyway...THE prince has tried all his best to keep the friendship, but it seems to be a little too late...In the end.... :)) :)) :))
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Part 4: For the last time, please tell me that u want me. And u know I love you, and it's about time, to show u r mine.

Ah yeah, và lần này mọi chuyện có vẻ như đã kết thúc. Tất thảy đều muốn giữ cho mình sự tự trọng đáng thương. Tôi sẽ không nói với các bạn ai đúng ai sai nữa đâu, bởi vì lúc này tôi đang lạc lối trong cái mê cung mà ngay từ đầu tôi không nên bước vào. Tôi nên nói gì đây nhỉ? Nói gì được đây khi tất cả những gì tôi có thể nói được tôi đã nói rồi?

Tôi cảm thấy khá là chán nản và thất vọng, cho nên lần này các người đừng hòng moi được ở tôi một câu nào văn vẻ và hoa mỹ như những gì tôi đã từng khuyên các người từ trước. Tôi chán rồi. Tôi hăm hở bước vào cuộc chơi như một kẻ lão luyện trong việc kinh doanh, và rồi tôi phát hiện ra những gì mình đang cố công đầu tư chỉ là một công việc làm ăn mà kể từ lúc tôi bước vào thì nó đã vô vọng. Nhưng mà cái điều ngu nhất có thể nói ấy mà, nó lại khác kìa. Bởi vì khi biết rằng nó vô vọng, tôi vẫn muốn cố làm. Và đây là lần thứ hai cái linh tính của tôi mách bảo nhầm. Lần thứ nhất, là lần tôi đánh mất những người bạn cũ của mình. Có thể, các người sẽ không phiền chứ, nếu như tôi kể lại một lần nữa câu chuyện của mình?

Ngày xửa ngày xưa, tôi đã từng có bốn đứa bạn. Năm đứa chúng tôi rất thân thiết, thân thiết tưởng chừng không thể nào hơn. Một đứa cùng tuổi, một đứa hơn tuổi và hai đứa thua tuổi, chúng tôi có mặt bên nhau tưởng chừng như không thể tách rời. tuy nhiên, đã gọi là tưởng chừng cho nên nó không phải là sự thật. Theo đúng định lý của đời, cái định lý mà anh Trần Huyền Trân ngày nào đã gọi là "Tương phùng là để biệt ly, biệt ly là một lòng đi qua lòng" ấy mà, chúng tôi đã chia tay. Mà lý do thì rất là ngu, ngu đến không thể nào hơn. Là bởi vì tôi, một kẻ luôn thích lo chuyện bao đồng, ngốn hết những chuyện buồn của lũ bạn tôi mà ko bao giờ kể cho họ nghe chuyện của mình. Và một ngày đẹp giời, tôi lên cơn. Tất nhiên, tôi đã chịu đựng quá đủ, cho nên tôi ko muốn chịu đựng nữa, và tôi mệt mỏi lắm. Và thôi, tôi chỉ nói nhẹ nhàng: "Nick Kamui sẽ biến mất thôi, các cô không phiền chứ?" Tôi đã nghĩ rằng với tất cả những gì tôi đã có với họ, ít nhất là họ sẽ ngăn tôi, sẽ níu kéo tôi. Và tôi, mỉa mai thay, có một con há hốc cả mồm ra khi nghe được những lời họ nói:"Cô cứ đi đi, tìm kiếm hạnh phúc của riêng mình đi. Dù thế nào thì cô cũng mãi mãi ở trong trái tim tôi." Mãi mãi ở trong tim :)). Tôi, thật là ngu. Giả như tôi cố gắng một chút, ko nảy ra cái ý định ấy. Đến 1 đứa nằm trên giường sắp chết còn hy vọng có 1 kẻ nào đi đến nói với nó rằng nó sẽ sống kia mà, còn tôi, tôi chỉ cần 1 kẻ nào đó tỏ ra là họ cần tôi thôi, tôi có cần cái đếch gì nữa đâu? :)). Thế mà, thế đấy. Nếu như tôi không nảy ra trò thử lòng nhau, nếu như quả thật tôi không làm thế, thế thì chắc hẳn mọi chuyện đã không qua đi quá dễ dàng như vậy. Nếu như tôi chịu chia sẻ với tất cả...Nếu như tôi không quá cố chấp...Nếu như tôi.... Mà thôi, nếu để làm gì, tất cả đã qua rồi, đã qua thật rồi. Và tôi, lại luôn như bao nhiêu lần khác, lại có ngay được một nhóm bạn mới với những sở thích mới. Đã bảo rồi mà, tôi khốn nạn lắm :))

Các người có thấy được một điều gì trong cái fucking story kia không? Tôi đã từng trải qua rồi đấy, đã từng trải qua một điều như thế rồi đấy. Nhưng mà, không phải tất cả những đứa bạn của tôi đều níu kéo tôi như thế! Got it??? Sau cái bữa ấy, với tất cả những gì mà bạn đã làm, tôi đã tin tưởng rằng người kia sẽ nghĩ lại, và các bạn sẽ trở lại làm bạn như ban đầu. Mặc dù thế có nghĩa thì là tôi có thể sẽ không còn chỗ nào để đến nữa, lại nhàm chán như hồi trước, okay, I dun give it a sh!t.What I've done is just for you, don't you know it, huh? Bạn cần gì? Bạn muốn gì? Đã để cho người ta hạ thấp cái gọi là "lòng tự trọng" mà bạn vẫn ngán ngẩm xuống, để mà làm bao nhiêu việc như thế, are you satisfied? Ain't u gonna keep your own friendship? Bạn nói rằng bạn quan tâm quá nhiều, bạn thất vọng quá nhiều, thế còn bây giờ? Ai là người quan tâm và ai là người thất vọng? Nói cho tôi biết, bạn đã quan tâm đến người ta thế nào cơ, để bây giờ bạn phủi tay đi, và thế là hết một mối quan hệ???

I gotta fight another fight
I'm gonna run another night
I get it out, so check it out
I'm on my way and I don't feel right
I gotta get me back - I can't be beat and that's a fact
It's OK - I'll find a way
You ain't gonna take me down no way

Don't judge a thing till u know what's inside it
Don't push me, I'll fight it
Never gonna give it, never gonna give it up no
If u can't catch a wave then u'll never gonna ride it
You can't come, uninvited
Never gonna give it, never gonna give it up no...


Tôi, là người xa lạ. That's rite.
Tôi, không có tư cách chen vào giữa mối quan hệ của hai người. That's rite. And I don't give a damn shit about it!
Nhưng mà tôi là bạn của hai người!
Tôi không muốn nhìn thấy hai người như thế nữa!
Tôi không muốn nhìn thấy các bạn hurt eachother như thế!

Ừ phải, quên thì nhanh lắm, quên thì dễ lắm. :))
Các người là bạn đấy!
Các người quan tâm và yêu quý nhau lắm đấy!
Đời mà ! :))
 
Chuyện riêng chẳng muốn post làm gì, nhưng lại chả biết xả vào đâu, thôi thì làm một bài phát biểu cảm nghĩ so suck vậy....Mọi chuyện càng ngày càng trở nên tồi tệ, really...Đôi lúc tự hỏi mình muốn gì và nó muốn gì...Mình ko phải là mind reader, nên tất nhiên, ko thể biết được thinking của nó, nhưng ngay cả đến thinking của mình cũng in the middle of nowhere...Lúc thì muốn bàng mọi cách phải keep cái friendship này, lúc lại muốn give up tất cả...Sao lại phải keep nhỉ ? Vì mình đã quá unfair với nó, vì mình ko thể chịu được cái cảnh 2 đứa nhìn nhau mà coi như người xa lạ...Most importantly, I don't wanna lose you...Còn vài phút trước đây thôi, mình đã nghĩ đến chuyện give up...Có đứa bảo mình là nếu cái relationship này ko tồn tại nữa, thì sẽ tốt cho mình thôi, điều đó có thể đúng, có thể sai, but...Who cares ?? Cái mình quan tâm là nó cơ, nếu nó cảm thấy thoải mái khi ko phải dính dáng gì đến mình nữa, mình sẵn sàng coi nhau như strangers, nếu nó cần mình, mình sẽ làm mọi cách để always by ur side...Chả bao giờ mình nghĩ nó đã chịu đựng như thế cả, chả bao giờ mình nghĩ mọi chuyện sẽ đến mức này...Vì sao ? Vì mình là một đứa vô tư quá thành vô tâm mà...Ba câu xin lỗi Hoàng tử nói với cô thôn nữ có thể nhổ bật những cái đinh chàng đóng vào lòng cô thôn nữ...Vậy ba lời xin lỗi của mình trong khi drunk có tác dụng gì với nó ko ?? Có chứ !! Nó sợ...Nghe đến đây thôi vừa thấy buồn cười vừa thấy chán nản...Lời xin lỗi chân thành nhất mình có thể nói ra lại đem đến cho nó cái cảm giác "sợ"...Mình chẳng muốn nó chịu đựng mình cái gì cả...Nó bảo nó luôn phải suy nghĩ xem làm thế nào để ko làm mất lòng mình, cái này nực cười thật, mình ko có cái khái niệm "mất lòng", còn nếu nó ám chỉ việc mình hay dỗi nó, thì đơn giản thôi.."tao chỉ muốn mày quan tâm đến tao nhiều hơn"...Nó bảo mình ko care đến nó, nếu như thế thật thì chắc mình coi lũ bạn còn lại như dead people hết rồi, cái này ai cũng nhận ra, chì có nó là ko nhận ra thôi....Nó nghĩ làm thế nào để mình ko chán nó, cái này mình thừa nhận mình sai, nhưng nếu nó thực sự tin mình thì nó sẽ ko quá để tâm tới câu nói đùa vô ý đó, sao nó ko nghĩ đến những lúc mình quan tâm đến nó đi ?? Nó nghĩ mình sẽ đi cùng-đường về với 1 đứa-bạn-bình-thường-nhà-ngược-đường chắc ? Nó nghĩ mình sẽ spend time trên mạng để search 1 đống nhạc mình ko hiểu gì vì 1 đứa bạn bình thường chắc ? Hay mình sẽ cố gắng update info về thể loại nhạc mình ko hề thích, chỉ để có chuyện nói với đứa bạn đó, để hiểu những gì đứa kia sẽ nói với mình ? Một đứa bạn bình thường sms cho mình lúc 11h30, 90% đừng expect là mình sẽ reply lại, chứ đừng nói đến chuyện nửa đêm chuông điện thoại reo ầm, mình bò ra khỏi chăn, nói chuyện đến 4h sáng chỉ vì đứa kia sợ ma ko ngủ được....Có thể nó coi những điều này là rất bình thường, nhưng đối với mình thì khác, mình chẳng bao giờ làm những điều này với bất cứ đứa bạn nào ngoài nó...Hiểu lầm nhiều quá đến mức ko thể giải quyết được nữa rồi, có tiếp tục chắc cũng chỉ hurt nhau thôi, in the end, it doesn't even matter...
 
Định del bài post trên kia đi, nhưng nghĩ lại, chẳng việc gì phải del cả, cứ để đấy cho người cần đọc đọc...Mà tao biết là mày sẽ đọc những dòng này thôi, thế nên chuyển cách xưng hô luôn cho nhanh...Mày ko chịu nói chuyện với tao, okie, thế thì để tao độc thoại lần cuối vậy...Finally mày cũng đưa ra decision rồi đấy, chỉ có điều là nếu hôm nay TL ko viết thư hỏi mày thì chắc tao vẫn sẽ đợi cái gọi là "cần có thời gian suy nghĩ" của mày, nếu ko muốn nói trực tiếp với tao, thì cứ chuyển lời qua TL, vấn đề gì đâu ?? Tao cảm thấy ko được tôn trọng vì điều đấy, đừng biến tao thành một đứa idiot như vậy...Nói thế thôi, chứ tao cũng chẳng đợi thêm được đâu, hôm nay đã định đến lớp nói chuyện với mày, cũng đã prepare một số điều mà tao nghĩ mày nên biết, nhưng đáng tiếc là cái thư TL gửi cho mày sớm quá, quyết định của mày đưa ra nhanh quá, nên những câu tao định nói với mày thành ra out of date..:))...Mà lý do tao muốn talk to mày cũng đơn giản thôi, just wanna make it clear, đến bây giờ tao vẫn ko hiểu mày ức chế tao cái gì mới được chứ ?? Anyway, dù sao cũng chẳng còn là gì của nhau để đòi hỏi ở mày một câu trả lời...Ah mà nếu lần sau nếu có người send một cái sms vừa dài vừa súc tích như thế thì nên reply nhé, đừng để người ta băn khoăn ko hiểu thành quả của mình đi đâu về đâu rồi, còn nếu ko thì mày cứ thử cái cảm giác sms mà ko được reply đi, thú vị lắm đấy, nhất là trong trường hợp như vừa rồi....Muốn trêu tức tao thì cũng ko cần thiết phải intentionally say out loud việc bọn mày print cái topic này ra đâu...1st, người tức ko phải là tao, mà người đó sẽ là tác giả topic đấy, bị vi phạm bản quyền mà...:))..2nd, mày làm như thế chỉ càng làm tao có hứng lên đấy post thôi, ở lớp thì ko nói chuyện được, sms thì ko reply, chả hiểu nó có biết mình nói gì ko, post lên đây thì đảm bảo là nó sẽ đọc..:D.Còn nếu mày muốn nhìn thấy tao upset vì chuyện này thì nhầm đối tượng rồi đấy, phải admit là tao đã upset chứ ko phải là ko, nhưng theo cái cách mày hay nói thì đó là " một phút bồng bột nhất thời "..:)), dù sao tao cũng ko khoái cái cảm giác mình bị xem như 1 đứa loser.. b-) ...Tiếp, ko biết hôm nay con T đã nói nhũng gì với mày rồi, mà tao cũng ko care lắm, chỉ có cái là hình như tao để quên cái thư tao viết cho TL trong ngăn bàn, nếu bọn mày by any chance nhặt được thì cho bạn xin lại, ko hiểu trong lúc "bồng bột nhất thời" mình có viết gì lăng nhăng ko...Ah mà yên tâm là tao ko làm cái gọi là "níu kéo" đâu, kể ra mà mày CẦN tao thì cho dù mày quyết định thế nào thì tao cũng mặc kệ, sẽ keep mày đến cùng.:D..Nhưng người mày cần lại là 3 đứa kia cơ, nên tao cũng chẳng muốn làm gì để mình thành ra người thừa cả..:D..Với cả quan điểm của tao là : Nó ko cần mình thì chẳng việc gì mình phải cần nó.:D..Nói như thế ko có nghĩa cái sms tao gửi cho mày là meaningless, chỉ có cái lúc đấy tao ko biết mày có cần tao hay ko thôi..:D...Hôm qua ngồi đọc lại sms của mày, khá là interesting, ko ngờ bọn mình cũng có những khoảng thời gian như thế đấy..:D...Sweet memories...:D

P/s : Tao có điều này muốn nói với mày : Nếu mày hoàn toàn sure về decision của mày, okie, tao no idea, nếu như thế tốt cho mày, go for it..Đừng regret về decision của mình nhé, thời gian ko đợi bọn mình sửa chữa lỗi lầm đâu, chẳng mấy chốc mà mày sẽ ko phải nhìn cái face đáng ghét của tao nữa..Riêng tao, tao ko muốn xảy ra bắt cứ chuyện gì với friends của mình trong khoảng thời gian này, regret thì đã regret khá nhiều, nên tao ko muốn lặp lại nữa...Đến lúc mất mới thấy tiếc, mà cái gì đã qua thì sẽ ko bao giờ trở lại đâu...Anyway, cứ làm thế nào mày thấy tốt nhất
..:D
 
Chỉnh sửa lần cuối:
nói chung tao chỉ mong bọn mày bình tĩnh suy nghĩ thôi.Tao thích lớp mình đoàn kết như vậy hơn.Có được đứa bạn tốt đã khó giữ được bạn tôt còn khó hơn.Dù sao cũng mong là bọn mày quyết định đúng
 
No fucking damn thing, no fucking damn want. There exists no friend, so if u believe in those fucking damn words, get lost coz u're hopeless.

No more believe, no more wonder, coz at the very fucking beginning, I have no rite to get anyone called "friends"

I promised, I promised wat the fu<k? And, now, point your finger at me, say that I'm a liar. From the very beginning, I'm nothing to u. Me considered dead. One who doesn't call me often after u r done with your relationship with my help. One who still calls me but shows me the expression of hating. Ones who are my friends who make me wonder again, after I told myself that I have friends.

U who read this topic, get lozt, coz everything me said is lies.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Nếu chị nghĩ em là đứa vô tình vô nghĩa như thế, thì cũng đành chịu..Dù sao thì em cũng ko có thói quen đi explain về những việc mình làm, cho dù điều đó là đúng hay sai..Trong chuyện của em với nó, em rất cám ơn chị, vì sau chuyện này hiểu ra được nhiều điều..Nhưng thôi, chuyện đó qua rồi, bây giờ em chỉ muốn nói với chị là, chính chị là đứa đang ko nhìn đời từ 2 phía đấy.
 
Châu Phương mà post thì cứ để màu đen nhé, bôi đen lên khó đọc thế nào ý :D:D:D
 
Over and over again, dun u care about wat me said. I dun care about the past. What has gone, has gone. When love goes, let it go. Me've no rite to ask u and wat I said is not for u to answer. Me just wondering about wat I've just insisted. Habit is wat da fu<k? No need 4 u to explain. Me is the one who said that when things come u must solve it before too late. But it sucks to tell things that others dun wanna hear. If u feel free, be free. Dun feel regret, then. Go on, keep living like this. Me is the one who doesn't look at both sides of the life, and, no one here to help me. There exists only one "me". So, in the very beginning, me wrong. Haha, and so that others forget, so dun blame when they...

Nothing, nonsense. Just dun look down on me or think that things difficult to understand or to take it seriously. I dun care about it, and it simply goes on. we'll just like this, just like life is going on... Silently, I'll stop when u keep going, u won't realize it till I disappear completely. Life is just like that, uh huh?

Don't forget my love.
 
Back
Bên trên