HÓA 1 online

Phạm Vũ Thùy Chi đã viết:
DSC04083.jpg

Ghi chú: cái chỏm tóc phía bên phải ảnh là của tao. Bon chen 1 tẹo ko mất công tao đi mà ko được ló mặt vô ảnh cái nào, bất công lắm
 
Ôi trời ơi, làm sao mà Hương Linh phải vất vả tìm mình trong đống ảnh thế nhỉ? Lần sau cứ đứng ra chụp một mình ấy.
 
Chỉ cần một chỏm tóc của Hương Linh mà cả tấm ảnh tỏa sáng! Khâm phục , khâm phục!
 
Hèm, thế còn hai bàn tay đang thò ra cạnh con Héo là của ai thía? ;;)
 
Hình như là bác Cầm thì phải, hay là của Hòa nhỉ, lúc đấy chỉ có từng ấy con gái thui mà!
 
Tại đến muộn nên mới ko được chụp ảnh, thế mà con Héo đến cùng lại ló được mặt vào, thế mới điên, cái này gọi là ghen ghét cá nhân
Tay là tay Cầm , nhưng cái đầu gô'i là của tao, tí thì quên
 
tao gửi nhạc nhớ:

http://salve.com.ne.kr/pop/B/music/Barry%20Manilow-can't%20smile%20without%20you.asf
 
Tao cũng thế, he he, nghe ngon mà, con Diệp xem lại đi.
Mà, cũng tải, dạo này dzai lớp mình biến đi đâu hết ý nhở, trên này toàn chị em, hơ hơ.....
Chúc mừng sinh nhật Hoàng Minh nha!! :x
 
hí hí, chúc mừng chúc mừng, chúc mừng tất cả những đứa có gì đó để chúc mừng, Tâm nhỉ!
 
Khổ, nghe mẹ Bom cứ tưởng là đứa nào...Ờ, không có gì đâu con Tâm te ạ, trưởng xóm liều một thời lẫy lừng ạ...
 
Đã chuyển sang hệ khácMột bà góa đi gọi hồn chồng:

- Anh đó phải không, Bert?

- Ừ.

- Anh có khỏe không?

- Khỏe, người nhẹ lắm.

- Thế anh làm gì ở đó?

- Ôi, tuyệt lắm! Suốt ngày đi bơi và bắt cá.

- Có cần em gửi xuống thứ gì không?

- Giun.

- Anh nuôi cá cảnh ư? Hay làm mồi câu?

- Để ăn, suốt ngày xơi cá, thèm thịt quá!

- Khiếp! Anh đùa à, ai lại đi ăn giun?

- Quên không nói cho em, anh bây giờ hóa thành con vịt rồi.
 
:-O
Ờ, buồn cười quá, buồn cười thật...... (Có đứa nào ở đây cù hộ tao cái, quái, hình như tự cù thì k cười được hay sao ý chúng mày ạ, thế mới đau!!!!!)
:))
Xin lỗi Diệp, he he, tao đùa đấy, buồn cười lắm, :)) :))
:p
 
Truyện này không chỉ buồn cười đâu , thư giãn 1 chút này :shy:

Cần phải tin vào quyền lực của những chữ cái a, b, c, d, e... Vâng, chỉ cần một chữ cái cũng có thể thay đổi cả một số phận. Bằng chứng ư? Chính là câu chuyện này...


Khi ông bà Point (trong tiếng Pháp có nghĩa là dấu chấm) có một cậu con trai và họ quyết định đặt cho cậu một cái tên vĩ đại. Sau khi lưỡng lự giữa Rambo, Charlemagne, Ramses và Catona, cuối cùng họ lại chọn Virgile bởi đó là tên một trong những nhà thơ cổ đại lớn nhất.

Chỉ có điều là ông Point đã quá xúc động khi ghi tên con vào sổ đăng kí, ông đánh vần nhầm ra "V-I-R-G-U-L-E" và thế là Virgile trở thành Virgule (nghĩa là dấu phẩy).

Khi biết điều này, dù rằng rất giận nhưng vợ ông vẫn nhìn cậu con trai rồi cười:

- Nhìn con thật xinh xắn lại nhỏ bé. Virgule! Thế cũng tốt.

Và cái tên được giữ lại.

Cũng như cái tên của mình, Virgule trông khẳng khiu và buồn cười. Ở trường, mỗi khi điểm danh, thầy giáo gọi:

- Point Virgule!

Và Virgule đứng bật dậy, như một dấu chấm than và đáp:

- Dạ, có mặt!

Sau đó, Virgule lớn lên và đem lòng yêu cô bạn hàng xóm của anh, Séraphine. Khi người ta yêu, sẽ có hai loại người: những người dám thổ lộ và những người không dám. Virgule là loại thứ hai. Và bất hạnh hơn nữa khi mỗi lần Séraphine xuất hiện là Virgule trở nên xanh lét, mồ hôi đầm đìa, bước trượt cầu thang. Anh co rúm người lại đến nỗi trông anh như một dấu chấm, một dầu chấm nhỏ xíu... khi đó có thể gọi anh là Point Point. Và Séraphine chẳng bao giờ nhìn thấy anh.

Ấy vậy mà... chính chữ ''u'' đã làm mọi thứ trở nên thay đổi. Các bạn có biết như thế nào không?

Séraphine đem lòng yêu một chàng trai không yêu cô. Cô luôn cười nói, cố gắng bắt chuyện với anh ta, gọi điện cho anh ta, viết thư cho anh ta.... nhưng chẳng được gì cả. Thật đáng thương cho Séraphine.

Một này nọ, cô quyết định gửi bức điện thứ mười cho tình yêu của cô. Và chính hôm đó, Séraphine gặp Virgule ở bưu điện vì Virgule chính là nhân viên ở đó.

Khi Virgule thấy Séraphine đến gần, anh cảm thấy mình sắp ngất đi. Cô thì không nhìn anh:

- Tôi muốn gửi một bức điện- cô nói với một giọng buồn bã.

- Xin cô vui lòng đọc nội dung... Virgule cầm bút và lắp bắp nói.

Cô đọc với giọng run:

- Je t'aime - virgule - Je t'adore - virgule - Je voudrais tant que tu me dises que tu m'aimes aussi- point.

(Em yêu anh - ''phẩy'' - em thương anh - ''phẩy'' - em rất muốn anh cũng nói với em rằng anh cũng yêu em - "chấm").

Tuyệt vời làm sao khi nghe một câu như vậy và Virgule yêu cầu Séraphine nhắc lại. Cô đọc:

- Je t'aime- Je t'adore....

- Không, không! - Virgule nói - Hãy đọc lại đầy đủ cơ!

Séraphine làm theo:

- Je t'aime - virgule - Je t'adore - virgule...

- Lần nữa nhé cô... - Virgule rụt rè.

Mỗi lần nghe câu đó, đôi mắt anh lại sáng lên. Và đột nhiên, Séraphine nhận ra Virgule là một chàng trai thật đáng yêu với đôi mắt ấy và hàng mi dài... nụ cười của anh thì dịu dàng như mật ngọt. Như có một phép lạ, anh thì thầm với cô:

- Anh cũng yêu em, Séraphine.

Chỉ một chữ đôi khi thay đổi cả câu, và một câu có thể thay đổi cả một số phận. Nếu Virgule tên là Virgile, một nhà thơ cổ đại lớn nhất, thì có lẽ bây giờ anh vẫn cô đơn.

Bây giờ Virgule và Séraphine đang rất hạnh phúc bên nhau và họ đã có ba dấu chấm nhỏ...:eek: :smlove:
:x
 
nguyễn nga đã viết:
chuyện hay lắm ! rất đẹp
Truyen nay tao thich nhat la cach choi chu cua no , vi du ten anh chang la Point Virgule (Cham Phay )thi duoc mieu ta la nguoi khang khi nhu 1 dau cham phay :)) Roi ket thuc chuyen la ho co 3 "dau cham nho ", doc doan nay cu thay buon cuoi , hehe :p
 
Back
Bên trên