Gã dứ dứ nắm đấm khổng lồ duy nhất trước mặt hắn. Cloud chỉ lạnh lùng ném cho gã một cái nhìn trống rỗng, gạt gã qua một bên rồi bước vào. Cái nhìn lạnh lùng ấy chợt khiến Barret phải rùng mình. Gã mơ hồ hiểu rằng, đối với con người này, làm bạn thì tốt hơn là kẻ thù. Khẽ nhún vai rồi gã cũng bước theo họ, không quên khép lại cánh cửa nặng nề.
Lúc này bọn họ đang đứng trên một trong những hành lang chăng ngang giữa lưng chừng một căn phòng, hình thù trông như một cái ống khổng lồ bị bịt kín 1 đầu, bao bọc bởi một lớp tường bêtông kín mít. Bên trên và bên dưới họ lại là những hành lang khác. Trên cùng là những đường ống, dây rợ dày đặc. Và tận dưới cùng hàng trăm m nữa là 1 khong không đen kịt. Cloud biết đó là phần còn lại của Midgar. Thành phố bên dưới được chia làm 8 khu vực theo 8 lò phản ứng. Bên dưới nơi này là Sector 8.
Đây không phải là lần đầu hắn bước vào một lò phản ứng. Hắn vẫn còn nhớ cái lần đầu tiên hắn tới đây. Đó là khi hắn còn là một tân binh, cũng phi 6-7 năm rồi, hắn không còn rõ nữa. Khi ấy hắn đã từng choáng ngợp trước không gian rộng lớn này, cũng như khi hắn tới Midgar lần đầu. Những kí ức đó, hắn không còn muốn nhớ lại.
Biggs chạy thẳng tới cuối lối đi, dừng lại bên một cánh cửa thoát hiểm và đứng đó, tựa người vào lan can chờ đợi. Trong khi đó Wedge lại dẫn những người còn lại theo một lối khác, vào sâu bên trong lò phản ứng. Qua vài lớp cửa, họ đã tới được bên thang máy và tiếp tục đi xuống những tầng dưới. Lúc này trong thang máy chỉ còn lại Jessie, Cloud và Barret. Wedge đã đứng lại chờ ở tầng trên.
Barret chợt bước tới bên Cloud, vỗ vai hắn :
- Lần đầu tới lò phản ứng hả ?
Cloud hơi bất ngờ trước sự thay đổi thái độ của gã nhưng hắn cũng chỉ khẽ lắc đầu :
- Không, anh biết đấy, tôi cũng đã từng đi lính.
Barret chợt chỉ vào những đống đường ống cùng máy móc họ nhìn thấy qua lớp kính thang máy, chậm rãi nói:
- Cậu biết những thứ đó chứ ? Shinra dùng chúng để hút cạn nguồn sống của hành tinh này, biến nó thành năng lượng Marko rồi đem bán ...
Cloud chợt cắt ngang :
- Tôi không tới đây để nghe diễn thuyết. Chỉ mong sao sớm hoàn thành nhiệm vụ, nhận tiền rồi ra khỏi chốn khỉ gió này. Đó là tất cả những gì tôi đang suy nghĩ.
Barret thở dài nói ;
- Nhưng chẳng lẽ cậu không hiểu hành tinh này đang chết dần ?
- Không phải chuyện của tôi.
Barret giận dữ đấm mạnh vào ô kính, lầm bầm gì đó.
Cửa thang máy xịch mở, họ đi theo một cầu thang nhỏ dài và tối tăm, lại tiếp tục chạy trên một đoạn ống thép to lớn. Bên dưới họ chỉ chục m thôi là hồ axit sôi sùng sục phả lên hơi nóng hầm hập cùng mùi phóng xạ nặng nề độc hại. Jessie cũng đã dừng lại chờ họ ở chỗ thang máy, chỉ còn Barret đi cùng với Cloud. Cả hai lặng lẽ bò dọc đường ống rồi xuống tới một cây cầu nhỏ nằm ngay trên mặt hồ . Hơi axit phả lên mỗi lúc thêm đậm đặc tưởng chừng không thở nổi. Phía cuối lối đi họ thấy một ống van lớn, có lẽ là để điều chỉnh lượng dung dịch trong hồ. Đó là mục tiêu của Avalanche. Chỉ một chút thuốc nổ, và cả lò phn ứng sẽ đi tong.
Barret quăng cho Cloud một cái túi đen và chỉ về chỗ cái van :
- Cậu đặt bom - gã gầm gừ trong họng.
Cloud im lặng cầm lấy cái túi , bước về phía trước. Chợt gã thấy trước mắt mình 1 vệt đỏ lòm, một tiếng vang trong đầu hắn ong ong không dứt. Cloud quỵ xuống trên hai đầu gối, ôm lấy đầu rên rỉ đau đớn.
- Sao ? Cậu sao vậy?- Barret lo lăng hỏi
Chỉ thấy Cloud ngồi thở hồng hộc, cơn đau đã bất ngờ biến mất, nhanh chóng cũng như khi nó đến. Giây lát hắn gượng đứng dậy, nói :
- Không , không sao. Có lẽ tôi bị choáng vì hít quá nhiều hơi Mako sống.
Nói rồi hắn lôi từ trong túi ra khối thuốc nổ, cẩn thận gắn vào chiếc van rồi cài bộ phận hẹn giờ.
- Xong. Chúng ta còn 30 phút để an toàn thoát khỏi chỗ này.
Bọn họ lại chạy ngược trở ra theo lối đường ống tới chỗ gặp Jessie. Bất chợt, tiếng ròi rú lên lanh lảnh, đèn đỏ nhấp nháy liên hồi. Barret dáo dác ngó xung quanh, gã gầm lên :
- Cẩn thận chúng tới đó.
Một bóng đen chợt bao phủ chỗ đứng của Cloud.
_ vù.. uỳnh..
Một con robot to lớn hình bọ cạp thình lình xuất hiện. Bên cạnh nó, Cloud đã nắm chặt thanh kiếm của mình. Barret quay lại, tay trái lia nhanh một đường, nhả đạn như mưa vào con robot nhưng chỉ thấy vỏ đạn bật ra khỏi lớp giáp sắt dày cộp của nó. Con bọ cạp như bị chọc giận, 2 khẩu gatling trên 2 tay nó rung lên bần bật xối đạn về phía 3 người.
Họ vội lăn tròn dưới đất tránh khỏi luồng đạn. Chợt thấy Jessie rú lên ôm lấy cái chân phải đẫm máu. Cloud lao tới, thanh kiếm vung lên loang loáng 3 nhát giao nhau chém thẳng vào bụng con vật , xé nát 1 phần giáp của nó. Hắn tiến đã nhanh nhưng khi lùi còn nhanh hơn, vừa kịp tránh cú vuốt đuôi của con robot. Hắn dựng kiếm ngang trước mặt, 1 tay nắm chặt chuôi, 1 tay cầm sống kiếm. Viên ngọc màu xanh lục gắn trên thân kiếm chợt loé sáng. Một vầng hào quang vàng rực rỡ ôm chặt lấy thân hình hắn, kéo dài thành một tia sáng mảnh lên tận trần nhà. Rồi bất chợt từ trên không, một tia sét như một mũi lao phóng thẳng vào bụng con quái vật, kéo theo một vệt sáng dài màu lam.
- Aầmnmm...
Tia sét đục một lỗ thủng to tướng giữa người nó, tia điện còn vương lại ánh lên xanh lét. Cloud quay lưng lại gắn thanh kiếm lên cái khoá bằng nam châm sau lưng, nói với Barret :
- Hạ nó đi.
Chỉ thấy Barret nhanh chóng nạp đạn vào cánh tay giơ lên ngắm kĩ càng vào đầu con vật. Một quả cầu lửa tụ lại, mỗt lúc một to trước họng súng của gã như đè một sức nặng nề lên cánh tay to đùng ấy.
- Bùdmm...
Một luồng lửa đỏ rực phun ra khi viên đạn thoát khỏi tầm tay gã, và một tiếng nổ lớn vang lên trong khi con quái vật bị dư lực tông thẳng ra khỏi lan can với cái đầu nát bét. Gã quay lại giơ ngón tay cái lên nói với Cloud:
-Tốt lắm cậu bé !
Cloud làu bàu trong khi đang băng bó cho Jessie khi cả 3 đã lên thang máy:
- Đừng gọi tôi là cậu bé. Thêm vào đó, chúng ta đã mất khá nhiều thời gian với con robot, phải mau lên mới được. Anh cõng cô ấy.
Họ chạy vội ra cửa, gặp Wedge ở đó. Chỉ còn 10 phút. Tiếng kim đồng hồ của Jessie vang lên đầy đe doạ, cơ hồ lấn át cả tiếng thở của họ. Đèn báo hiệu vẫn liên tục nhấp nháy, và tiếng giày của họ nện vội vã trên sàn đá. Họ lao nhanh giữa những hành lang dài dằng dặc. Còn 3 cánh cửa nữa sẽ tới chỗ Biggs đang đợi sẵn.
“Kẹeet” 1 toán robot cảnh vệ từ 1 cánh cửa ngách vụt xuất hiện chắn ngang trước mặt. Họ không thể chần chừ thêm 1 phút nào nữa. Như 1 tia chớp, Cloud lao vụt lên. Thanh kiếm của hắn vung lên loang loáng đỡ gạt cả làn mưa đạn của đối phương. Luồng đạn vừa dứt, nếu là người, hẳn 3 con robot sẽ phải sững sờ khi thấy Cloud đã đứng trước mặt chúng. Con chip nằm trong đầu lũ robot còn chưa kịp tính toán bước tiếp theo thì thanh kiếm của Cloud đã lại vung lên. Và bọn họ lại tiếp tục lao đi, bỏ lại sau lưng 3 đống sắt vụn vô dụng.
Wedge mở cánh cửa cuói cùng trong 1 thời gian kỉ lục. Trước mắt họ, tên mập Biggs đang vẫy tay lia lịa. Còn 20 giây.
100 m và 20 giây cuối cùng.
Họ chỉ vừa kịp chui vào đường cống ngầm khi cả lò phản ứng phát nổ sau lưng.
Cánh cửa thép dày 3 tấc bị uốn cong vòng vào trong trước sức ép khủng khiếp ấy.