Gu Nhạc !

Trần Lê Uyển Nhi
(ththn)

New Member
Đã bao giờ ai đó trong số chúng ta thử tự đặt câu hỏi một cách nghiêm túc với chính mình : Tại sao ta yêu nhạc ? Âm nhạc - đó có phải là một nhu cầu thật sự lớn lao hay không ? Ta sẽ ra sao nếu không có âm nhạc ... (Xin lưu ý là tôi không hề muốn đánh đồng giữa hai khái niệm Thích và Yêu ở đây!).
Theo năm tháng,quan niệm của mỗi người về âm nhạc cũng thay đổi,cùng với nó là sự thay đổi của chính bản thân âm nhạc.Tuy nhiên,dường như âm nhạc ngày nay đã rời quá xa cái gốc gác của nó - cái cách thức đến với người nghe.Tất nhiên,âm nhạc chẳng hề có lỗi trong chuyện này,lỗi là do người tạo ra nó và người đón nhận nó.Tôi không phủ nhận mình là một người bảo thủ trong quan niệm nên Thưởng Thức âm nhạc bằng cách nào bằng cách tuyên bố rằng,nhạc nên được Nghe bằng Tai,chứ không phải nghe bằng Mắt.Một sự thực hiển nhiên là từ hơn một thập niên trở lại đây,trào lưu phát hành Video-clip cho ca khúc đã đem lại rất nhiều tiền cho những hãng sản xuất,rất nhiều vinh quang (?) cho những ca sĩ hoặc nhóm nhạc "hát" bằng ngoại hình và động tác là chính.Khán giả cũng tiếp tay cho việc này bằng cách tự hạ thấp mình,chấp nhận Xem nhạc cùng với Nghe rồi tiến tới Xem là chính,Nghe là phụ.Đỉnh điểm là gì ? Là đi xem các buổi buổi diễn,tiếng là Live,nhưng thực chất,ban nhạc đứng cho đủ bầy đàn,âm thanh hoàn toàn do Playback chuẩn bị sẵn,ca sĩ thì đớp lời một cách thuần thục trơ trẽn.Họ chỉ cần không khí âm nhạc,vậy thôi ! Tôi không trách các ca sĩ,đúng ra là không trách nhiều,vì họ chỉ là người phục vụ.Nguyên lý ở đây là gì ? Là thị trường quyết định mặt hàng ! Khi thị trường toàn là những khách hàng thích hàng "may sẵn" hơn là "may đo",có họa là điên mới tung ra những sản phẩm có chất lượng cao làm gì.Đơn giản bởi vì mấy ai biết cái cao đấy đâu,nếu có đi nữa,họ cũng chỉ là thiểu số,một thiểu số bị giễu cợt trước mắt cái đám đông ăn mặc cùng một kiểu một lối.
I. Nhạc trong nước : Đáng buồn và hổ thẹn.
1/ Bắt đầu từ những người sáng tác - cha đẻ của âm nhạc.
Thời kháng chiến chống Pháp và Mỹ đã qua từ lâu,và thế là các bậc cựu trào hết vốn.Phần đông đều lui về ở ẩn,lâu lâu làm một bài nhạt nhẽo để hắng giọng với đời.Số ít may mắn hơn thì chuyển sang viết phê bình (thể loại hàn lâm vô cùng khó) với giọng điệu vô hồn,và khiếp khủng nhất là những người viết Khí Nhạc.Tôi chỉ có hai từ để diễn tả cái gọi là nhạc giao hưởng thính phòng VN này : Tra Tấn.Duy nhất có một ngoại lệ vẫn sống ung dung trong làng Pop: Phó Đức Phương :)
Lớp nhỡ và lớp trẻ chẳng đáng nói đến là bao.Bởi vì về sự lãng mạn,họ thua xa những tên tuổi kinh điển của dòng nhạc tiền chiến VN thuở nào : Phạm Duy,Văn Cao,Ngô Thụy Miên,Nguyễn Ánh 9 .... Sự mạnh mẽ lại càng hiếm bởi vì họ có lao vào đời để chắt lọc mạch ngầm đâu.Đại đa số ngồi rung đùi như Vip trong phòng lạnh và cố rặn ra một cái Idea nào đó,chỉ thế mà thôi.
2/ Các ca sĩ.
Tôi sẽ cố nhịn cười khi viết về họ.
a: Hát như cái máy : Họ là những người mà số vốn bài hầu như chẳng tăng lên theo thời gian.Tôi phát sợ mỗi khi nhìn thấy Trọng Tấn,bởi vì cùng với sự xuất hiện của him là y như rằng "Việt Nam trên đường chúng ta đi ..." và "Trên đỉnh trường sơn ....".
b : Lừa đảo : Hát đớp,chạy sô điên cuồng các tối,giành giật các Midi-disc đựợc phối bởi cùng một người cho cùng một bài (Ở HN thì thường là Ngọc Châu - Châu tròn và Xuân Phương - Của để dành).
c : Đáng thương : Ai gọi cũng đi,cát xê mấy cũng dạ,đựợc lên hình thì quá ư là mỹ mãn sếp ơi ..
d : Ôi thôi,tôi không dám nói tiếp,dù sao cũng nên lo cho cái bụng sắp nổ ra đến nơi rồi.Xin khất đến bài sau cho phần này :lol:

II. Nhạc nước ngoài.

Ở đây tôi chỉ xin nói về những đối tượng dưới 40,nghĩa là vẫn còn kha khá nhựa sống chảy trong mạch máu.Phân loại họ mới dễ dàng làm sao !
1: Chất nghệ.
Có thâm niên nghe nhạc,chịu khó nghe nhiều dòng nhạc,có bạn bè chia sẻ quan điểm,thậm chí tiến đến mức bắt bài và chơi nhái giống với Tây.Đỉnh cao là lập band để đi chiến một số nơi để "cho thiên hạ thấy mình copy chuẩn ra sao".Tùng John là một biểu tượng cho nhóm này.Hình như y cũng mãn nguyện với vai trò kẻ đóng thế suốt đời cho J Lennon tại đất Hà thành.Trước kia thỉ đó là Những Bậc Thang - tiền bối cho các cái gọi là Rockband HN,Đại Bàng Trắng,The Light .... và cái đang nổi những tháng qua có cái tên đầy chất tự ti Asian : Bức Tường.Tôi chỉ thấy cái được nhất của band này là họ có những bộ đồ da khá đẹp,ngoài ra ngón đàn quê mùa ghê gớm.Chẳng thấy gã guitare solo chạy nổi một chùm móc tam móc tứ bao giờ,rõ khổ !
2: Giả nghệ. Nói luôn nhé,đó gần như là tất cả giới trẻ ngày nay.Họ chỉ có cái vỏ mỏng tang che đi bên trong cái ruột rỗng tuếch.Chạy đua một cách tuyệt vọng với Mtv Asia Hitlist,cố mua đủ các đĩa của *.Trường.Ghê hơn 1 tý thì có các cô hồn,sống trong những chiếc áo phông đen và trao đổi với nhau bằng những câu kiểu như "Tao nghĩ Korn thật sự vĩ đại ..." . Không có quan điểm của riêng mình,quan tâm mỗi chuyện "Thiên hạ sẽ nghĩ mình là ai" chứ không bao giờ tự trả lời trước bản thân câu hỏi "Thực ra ta là ai và ta có những gì ...".

Tôi mệt mỏi quá,và buồn nữa,trước bức tranh ảm đạm của phong cách "yêu"nhạc của người VN.Đâu đâu cũng thấy Logo của Nhái bén và ễnh ương.Sẽ viết tiếp về cái đề tài nhạy cảm này,chắc chắn rồi,nhưng vẫn cứ ước ao "Bao giờ thanh niên VN thôi làm Nhái .. "
 
một bài viết quá ư là hay và xuất sắc. Thực sự thì bài này có cùng tâm trạng: "Tôi có nên thích Rock VN ko?" hồi trước. Tôi thích cái nhìn thẳng thắn về âm nhạc VN của bạn. Nhiều người kêu rằng: VN đang dần phát triển nên showbiz nên phải bắt chước, phải nhái. Ko thể phủ nhận được họ nói cũng đúng một phần nhưng mãi mãi "nhái bén" thì bao giờ mới khá lên được. Đã thế lại cứng cổ cứng đầu, ko bao giờ chấp nhận những nhận xét chê bai của người khác.

"The Wall" nổi lên như một hiện tượng, đấylà sự thật vì TW ít nhất cũng tự sáng tác nhưng mà sáng tác của họ thì...quá ư là chán. Nói chung những nhận xét này thì tớ đã nói mãi rồi và mọi người đọc mãi chắc cũng chán lắm rồi.

Nói thật sự thì nếu bạn yêu âm nhạc thi` đừng nên nghe nhạc VN. Bạn có thể tìm hiểu, mua đĩa ủng hộ band VN nhưng thích thì thật ko nên. Nó sẽ làm thui chột khả năng cảm nhận nhạc hay của bạn (câu này của Chu Thục Hiền). Band VN duy nhất bây giờ mà tôi ủng hộ là small fire. Ko phải vì họ giỏi mà họ biết chấp nhận thời thế. Ít nhất họ cũng đang cố đi theo dòng Nu-metal và đang học DJ (disc-jockey). Tuy trin`h độ có hạn và ở VN thì ko có lớp DJ nên có lẽ cũng khó khăn hơn. anyway, vượt khó tìm tòi là chính.

p/s: bạn Nhi có nụ cười tuyệt đẹp, giống hệt Janet Jackson;)
 
Nhưng phải công nhận nhạc Việt Nam,loại dành cho giới trẻ , ít có những tác phẩm nổi bật. Các ca sĩ VN trẻ như Quang Vinh, Minh Quân hay gần đây là một số người mẫu cũng lên đòi hát , chẳng qua nổi tiếng bởi vẻ đẹp baby của họ. Ít có những ca sĩ trẻ bây giờ hát hay thật sự. Anh chàng Quang Vinh hát thì yếu mà cũng đòi lên làm "sao" . Có lẽ đó cũng là xu hướng chung của thị trường âm nhạc. Band của VN bắt chước kiểu cách của các band nổi tiếng nước ngoài. Từ lối biểu diễn đến cách ăn mặc.===> làm họ trông càng lố bịch . Theo tôi hiện nay một vài ca sĩ thuộc loại có thể coi là ca sĩ chỉ có : Hồng Nhung , Mỹ Linh ....
 
Đây thực sự ko phải là điều tớ băn khoăn vì tớ dám chắc rằng tớ ko thích Rock Việt cho dù nhiều người kêu rằng hay ho lắm. Lý do ko thích là:

Hôm thứ 5 tuần trước, tớ ngồi xem một chương trình có khá là nhiều Rock, được truyền trực tiếp trên TV. Tớ cũng ko biết nó là cái khỉ gì, chỉ thấy rằng ROCK VN rất....chán:

- PHẦN LỜI:
Cái được coi là hồn của bài hát thì " Chuối " ko chịu được: Nào là " Anh muốn làm cỏ cây để bên em..." Đại khái là thế. Tớ thấy chán ko chịu nổi. Còn " Em là cô giáo ... đi theo tiếng gọi của..."(những đoạn... là ko nhớ;)). Tớ thích lyrics của rock band nước ngoài vì nó thường ngày, gần gũi, ko quá moran, ko nói những gì cao siêu hoặc chung chung.

- PHẦN PHONG CÁCH:
+ Ăn mặc: Muôn thuở Rock Việt chỉ có bộ: " Quần bò xanh - Áo phông đen ". Trông mà phát chán. Tớ thề là nếu có một band Rock nào đó mà có style ăn mặc kiểu khác thì tớ thích luôn, kể cả band Rock đó mặc đồng phục lên biểu diễn. Tớ thấy các Rock band luôn bắt chước nhau, nào là áo thì in hình Manowar hay Metallica... Còn quần bò xanh khi rách khi ko. Hình ảnh đấy làm cho các band Rock nhạt nhòa trong tôi. Ước gì có Rock band nào ăn mặc theo kiểu Punk Rock hay Hip hop nhỉ? ôi.... ước mơ :(. Những ai mà ko có sự khác biệt so với chung quanh thì sẽ dễ bị lãng quên. Những người mà ko có tính cách hay nét đột phá của riêng mình thì ko thể gọi là hay ho được. Điều này sẽ thể hiện ngay trong cả cách sáng tác của họ.
+ Biểu diễn: hahaha, cái này gọi là " Super Banana ". Mấy chú đánh guitar thì cố lắc lắc cái đầu cho nó có vẻ "PHÊ" nhưng mà nói thật là: Band rock nước ngoài nó đánh siêu, đi ngủ nó còn đánh được. Còn các chú Rock band nhà ta thì đánh thường còn chưa sõi nói gì vừa nhắm mắt, vừa lắc lắc, vừa đánh. Trông như...gà bị cắt tiết đang giẫy chết. Nói thế này thì nghe hơi độc mồm quá nhưng...tớ thấy thế thật:D

- PHẦN NHẠC:
Cái này thì tớ ko có ý kiến gì hết vì đây là phần tớ ghét nhất ở các ROCK BAND VN. Mang tiếng là Rock thì phải tự sáng tác rồi nhưng nói thật thì các bài hát đấy sau khi tớ nghe xong tớ nghĩ rằng chẳng thà ... bài hát đấy đừng ra đời còn hơn.

Nói chung bài này tớ viết có xen cả tình cảm của tớ nữa nên tớ muốn nhận được phản hồi.
 
Cái này nói đi nói lại không biết bao nhiêu lần rồi, không sáng tạo được cái gì mới cả thì phải cover, phải chạy theo trào lưu, phải bắt chươc. Có những người, theo thời gian thì khả năng thẩm âm càng cao, càng khó tính, càng hiểu hơn, có những người càng nghe càng trở nên dễ dãi. Nhạc Việt Nam tạm thời hoặc mãi mãi cũng chỉ đến thế.
Chê nhạc việt nam không sáng tạo, không hay, các sáng tác vừa sến vừa chán, nhưng lại ủng hộ small fire vì theo nu metal.. chẳng hiểu thế nào nữa :D
 
Nói về các rock band Vn, tớ ko phủ nhận là trình độ của họ còn hạn hẹp, nhưng mà thực ra tớ nghĩ rằng cũng có vài điều chúng ta nên suy nghĩ lại về Rock vn.

Thứ nhất, những ban nhạc nước ngoài mà bạn đề cập đến, tớ nghĩ chắc họ cũng phải thuộc dạng đỉnh trên thế giới. Họ ko chỉ được chúng ta chấp nhận mà được cả thế giới chấp nhận, đại thể như: Manorwar, Metallica,...Còn có lẽ đâu chỉ nhạc Vn, thậm chí ở nhiều nước khác trên thế giới, trình độ cũng tương đương như ở nước mình. Điều đó có nghĩa là chúng mình ko thuộc phần thiểu số.
Thứ hai, một nền âm nhạc tốt phải phụ thuộc vào các yếu tố như ngôn ngữ, lịch sử, văn hóa, rồi cả về kinh tế, chính trị,...Đối với các band nhạc ROck Vn, việc yêu cầu họ phải tự sáng tác một bài hát có lyrics đỉnh thì cũng rất khó thực hiện. He he, ấy thử tìm bài hát nào của Vn(ko chỉ là rock), bất kỳ bài nào có lyrics hay ko, rất ít phải ko ạ? Ý tớ muốn nói là việc có một lyrics hay như kiểu của Beatles hay các rock bands đỉnh khác băng tiếng Việt thì rất khó, còn bằng tiếng Anh ư? Tớ thấy riêng việc học tiếng Anh của chúng ta ở trường đã thấy khó, huồng chi yêu cầu họ có một hit đỉnh bằng tiếng ANh. Sáng tác nhạc bằng tiếng Anh ko chỉ yêu cầu trình độ tiếng Anh tốt mà còn đòi hỏi một tư duy tiếng ANh nữa...Qủa thực là hầu như bài hát nào thuộc thể loại nhạc mới ở
Vn bây giờ thì đều có thể liệt vào hàng " Chuối"---> Bởi vậy nên rất khó để đào bới được một lyrics hay. Bên cạnh đó, ở nước ta, việc giáo dục âm nhạc chưa được phổ biến. Ngoại trừ một số trường hợp đặc biệt như con nhà nòi hay có thiên hướng xuất sắc về âm nhạc thì chủ yếu những người biết chơi nhạc cụ đều bắt nguồn từ niềm đam mê và họ thường bắt đầu ở những tuổi rất muộn như 16,17. Bởi vậy cơ hội của họ để học sao cho có những " móc tam móc tứ" như bạn Nhi nói thì cũng khó lắm chứ. Mà cái nghề ca sĩ Rock ở Vn thì nghèo xơ xác, may ra chỉ được vài năm nổi bật. Bởi vậy rất ít người chọn nghề này như một nghề nghiệp chính---> Bởi vậy nên họ phải chơi nghiệp dư---> Họ ko toàn tâm toàn lực dốc sức được cho âm nhạc---> Chất lượng sẽ ko như ý muốn.
Cuối cùng, những ban nhạc rock ở Vn chơi chủ yếu theo niềm đam mê rock. Xuất phát từ việc họ yêu rock---> tìm tòi học hỏi để chơi nhạc cụ
--->khi biết cách chơi nhạc cụ thì họ có nhu cầu biểu diễn. Cứ nghiệm mà xem, nếu bạn hát hay, thì đương nhiên bạn sẽ không muốn mai danh ẩn tích làm gì cả, bạn sẽ muốn lên sân khấu biểu diễn, biểu diễn ko chỉ bởi khán giả nghe, mà biểu diễn để thỏa lòng đam mê của họ nữa chứ. Thế nên, việc chơi các bài hát nước ngoài nổi tiếng thì cũng ko hẳn là xấu chứ? Rồi còn về vấn đề trang phục: Như tớ đã nói ở trên thì họ là những band nghiệp dư, đâu có quá serious về chuyện ăn mặc được. Bạn Linh Ngân cũng làm dạ hội rồi thì cũng biết đấy, catse cho một buổi diễn của họ chỉ đủ tiền...uống nước. Hầu hết là ko quá 1 tr, tất nhiên ngoại trừ The Wall. Mà một band rock phải có ít nhất 4 chú: 1 chú hát chính, một chú trống, 2 chú guitar. Làm phép tính chia, chia cho 4..hehe mỗi người được không quá 200. Số tiền đó chắc là cũngko đủ để cho họ có những bộ quần áo kiểu Punk Rock hay Hiphop được. Chẳng lẽ mỗi buổi biểu diễn mỗi chú lại phải xì thêm vài trăm nữa thì quá tội!

Nói chung, trên đây là một vài ý kiến của tớ về Rock Vn. Tớ ko phủ nhận tớ là một người không quá khắt khe trong việc lựa chọn âm nhạc, nhưng nếu nhìn Rock Vn theo một chiều hướng nhất định thì nên chăng bắt họ ăn nhiều "cà chua trứng thối" đến thế ko?:D
 
Trần Lê Uyển Nhi đã viết:
I. Nhạc trong nước : Đáng buồn và hổ thẹn.
1/ Bắt đầu từ những người sáng tác - cha đẻ của âm nhạc.
Thời kháng chiến chống Pháp và Mỹ đã qua từ lâu,và thế là các bậc cựu trào hết vốn.Phần đông đều lui về ở ẩn,lâu lâu làm một bài nhạt nhẽo để hắng giọng với đời.Số ít may mắn hơn thì chuyển sang viết phê bình (thể loại hàn lâm vô cùng khó) với giọng điệu vô hồn,và khiếp khủng nhất là những người viết Khí Nhạc.Tôi chỉ có hai từ để diễn tả cái gọi là nhạc giao hưởng thính phòng VN này : Tra Tấn.Duy nhất có một ngoại lệ vẫn sống ung dung trong làng Pop: Phó Đức Phương :)
Lớp nhỡ và lớp trẻ chẳng đáng nói đến là bao.Bởi vì về sự lãng mạn,họ thua xa những tên tuổi kinh điển của dòng nhạc tiền chiến VN thuở nào : Phạm Duy,Văn Cao,Ngô Thụy Miên,Nguyễn Ánh 9 .... Sự mạnh mẽ lại càng hiếm bởi vì họ có lao vào đời để chắt lọc mạch ngầm đâu.Đại đa số ngồi rung đùi như Vip trong phòng lạnh và cố rặn ra một cái Idea nào đó,chỉ thế mà thôi.

...hi`...cái này hình như em nhẫn xét hơi chủ quan rồi. Âm nhạc là tấm gương phản chiếu cuộc đời...(không nhớ câu này ai nói)... vì thế mà hòa bình lập lại rồi không thể vẫn giữ lại cái không khí ầm ầm..sôi sục...cuồn cuộn như:

Trùng trùng quân đi như sóng...

hay..

Gặp em trên cao lông gió
Rừng Trường Sơn ào ào lá đỏ.....

được.

Thay vào đó là chất chữ tình, đằm thắm nhẹ nhàng hơn...Sau kháng chiến chống Pháp chống Mỹ cũng có rất nhiều tác phẩm âm nhạc hay đấy chứ.

Một Thanh Tùng với chất liệu pop ballad cổ điển theo dòng romantism Âu Châu ..... giản dị, tự do, phả vào đấy là những suy nghĩ rất chân thực về tình yêu, dịu dàng, trung thủy, tha thiết....

Lời Tỏ Tình Của Mùa Xuân
Ngôi Sao Cô Đơn
Lối Cũ Ta Về
Một Mình
Trái Tim Không Ngủ Yên...

Hay với một Trần Tiến như một anh nông dân chân đất mắt toét cầm đàn đi khắp nơi, hoang dại nhưng rất đời... Nhạc Trần Tiến có pha chất dân ca truyền thống (sau này là du ca :D ) nhưng rất trẻ, rất sôi nổi...

Bằng lòng đi em về với quê anh
Một cù lao xanh một giòng nước xanh
Bằng lòng đi em về với quê anh
Mình ngồi bên nhau tình tự quê hương


Và còn nhiều nữa, một Lã Văn Cường ngất ngưởng, một Phú Quang với tình yêu HàNội da diết... ;)..

Cụ Nguyễn Trãi cũng đã từng nói một câu:

" Tuy mạnh yếu từng lúc khác nhau
Nhưng hào kiệt đời nào cũng có.."
 
MÀN GIÁO ĐẦU Ở NHÀ HÁT

(Phần 1)

Giám đốc nhà hát, nhà thơ tác giả kịch, diễn viên hề.


Giám đốc

Hai ông bạn hiền, đã bao phen các ông giúp sức
Cho tôi qua được nhiều bước khó khăn,
Hãy bàn cùng tôi, ta phải tính làm ăn
Như sao đây, cho nghề chúng ta mở mang trên nước Đức.
Công chúng của ta, ta không chiều không được
Vì họ sống cùng ta và nuôi sống chúng ta đây.
Đó: trước sân khấu lên khung, họ đã tới ngồi đầy,
Ai cũng sẵn sàng vui, y như đi dự hội
Họ ngồi yên vị, mặt đăm đăm mà sởi lởi
Chỉ chờ mong đến lúc được tấm tắc trầm trồ.
Tôi vốn quen nghề lựa ý khách hiến trò
Vậy mà lúc này cũng đâm ra rối trí.
Đành rằng họ chẳng sành món cao lương mỹ vị
Nhưng họ đọc quá nhiều, ngốn ngấu đủ mọi mùi!
Vậy món của ta cống hiến phải sao cho mới, cho tươi,
Nhiều nghĩa lý và lại nhiều hứng thú.
Tôi rất khoái những khi nhìn thấy họ
Lớp lớp ùn ùn kéo đến cửa rạp nhà ta,
Cực khổ trăm chiều, họ cố lách cho qua
Khuôn cửa hẹp dẫn vào nơi hạnh phúc.
Trời còn sớm, chưa bốn giờ, mà người chen chúc
Kín cả chỗ thu tiền - y như buổi khó khăn
Trước quầy lương giành cho được miếng ăn
Họ sứt chán bươu đầu lấy cho mình tấm vé!
Ai tạo được kỳ công này? - chỉ nhà thi sĩ
Là thu phục được lớp người phiền tạp như kia.
Vậy tôi xin ông bạn: ông hãy trổ tài đi.

Nhà thơ

Thôi đừng nhắc tới lớp người tạp nham ấy nhé
Thấy bóng họ, là hồn thơ đâm ra hoảng vía!
Hãy cho tôi khuất mắt lớp sóng nhân quần kia!
Tôi không cưỡng nổi đâu: sóng sẽ cuốn tôi đi.
Không, không, hãy đưa tôi đến cái cõi trời mơ riêng biệt,
Nơi thi sĩ thấy nở hoa một niềm vui thanh khiết,
Nơi tình yêu và nghĩa bạn sáng tạo và chăm vun
Bằng những ngón tay tiên nguồn hạnh phúc của tâm hồn.
Than ôi! Cái nẩy sinh từ đáy lòng ta xúc động,
Điệu ngập ngừng trên môi ta ấm úng,
Hoặc còn mờ yếu, hoặc may mắn đã thành công...
Chỉ một thoáng phũ phàng qua là cuốn sạnh như không!
Tác phẩm có kỳ khu theo nhiều bước tháng năm di chuyển
Họa mới được vẹn toàn mà xuất đầu lộ diện.
Cái hào nhoáng lòe lên chị một thoáng qua mau
Cái đẹp chân thuần thì tồn tại với mai sau.

Diên viên hề

Thôi tôi can! Cứ cái chuyện mai sau ông nói mãi!
Tôi đây: nếu cũng chuyện mai sau tôi không thôi nhắc lại
Thì còn ai lo giải trí cho khán giả đương thời?
Họ rất cần vui và rất đáng ta làm vui.
Một chàng giỏi trai sốt sắng ra ra góp vui cùng thiên hạ,
Cứ thế, theo tôi, cũng đủ và quý giá.
Ai biết nói năng rôm rả, câu chuyện có nhiều mầu,
Thì có hiềm chi khán giả khó chiều đâu?
Cử tọa càng đông, anh ta càng vững bụng
Vì chắc chắn sẵn người để làm anh rung động
Vậy thì phấn chấn lên, ông bạn! Hãy trổ hết tài hoa
Cho Tưởng tượng cất cao lời trong đủ thứ các bè ca
Với Lẽ phải, với Thông minh, với Tâm tình và Mê mải
Và cả Ngông cuồng, đừng quên cầu viện tới.

Giám đốc

Nhất là phải sao cho đẹp cảnh, xôm trò
Người ta đến để xem, mắt cần thưởng cho no.
Ông cứ hiến một tích hay, nhiều lớp lang biến diễn,
Khiến cho công chúng xuýt xoa, ngây ra mà rõi chuyện
Thế là ông đắc thắng đó, ông ơi,
Là đủ cho ông được hóa trứ danh rồi!
Không cần thanh tao bằng cần đồ sộ.
Khách rầm rộ thì mình cần lớn cỗ
Mình mà nhiều món thì ai cũng có phần chia,
Ai cũng được thỏa lòng khi đứng dậy ra về.
Một vở kịch đưa ra, nên có nhiều miếng kịch:
Hầm kiểu ấy thì món ăn dễ có nhiều miệng thích,
Vừa tiện trình bầy vừa nấu nướng bớt công phu.
Mình cứ cố tình làm một tấm, nhưng nào có ích chi đâu?
Rồi thiên hạ lại đem ra chia năm sẻ bẩy.

Nhà thơ

Ông không thấy hay sao? Toàn lối lăng tầm bậy!
Người nhà nghề chân chính, nghe không lọt chút nào!
Những ngón tinh khôn phường bịp, mà ông định nêu cao
Thành những nguyên tắc tuyệt vời đây, có phải?

Giám đốc

Tôi chẳng động tâm đâu, tha hồ ông cứ chửi
Ai muốn cho được việc của mình
Thì đồ nghề thích hợp, cần phải chọn cho tinh.
Ông phải làm gì nào? - Toàn gỗ mềm dễ chẻ.
Ông viết kịch cho ai nào? - Đây, ông thử nghĩ:
Họ đến với ông, người thì để tiêu nhàn,
Kẻ thì để tiêu cơm sau một bữa ăn sang;
Mà ác hại thay, có cả hai hạng đó
Thường đọc báo hàng ngày đã ứ lên tận cổ!
Họ dửng dưng kéo tới như đi hội "giả trang đêm"
Họa có tính hiếu kỳ mới khiến bước họ vào xem.
Các quý bà thì đua nhau trưng diện bảnh,
Cho thiên hạ xem trò mà tiền công không tính.
Vậy thì mơ màng chi nữa, hỡi Thi nhân chót vót đài cao!
Đám đông kia, ông khoái họ chỗ nào nào?
Ông nhìn kỹ họ xem, những Mạnh Thường Quân sang trọng đó:
Một nửa số thản nhiên, còn nửa kia: thô lỗ.
Kẻ thì hẹn với mình tan hát sẽ tìm cuộc bạc bài,
Kẻ thì nghĩ đến gái giang hồ, tính trước những canh vui.
Để cung phụng những con người như thế
Mà ông định là khổ Nàng Thơ ư, Thi sĩ?
Ông nghe tôi, hỡi ông bạn quá ngây thơ,
Cứ vung tay mà phát, cứ hào phóng mà cho,
Ném đại ra, ông không lo sẽ không trúng đích.
Cốt sao cho họ mụ người đi là mình đắc sách
Chứ làm cho vừa lòng họ thì khó lắm, thưa ông!
Ông sao vậy kìa? - Thống khoái hay đau lòng
Mà tôi thấy mặt ông như biến sắc?

Nhà thơ

Ông im đi! Tìm lấy những tay hầu bút khác.
Vậy ra Nhà thơ đành hủy hoại đi sao
Cái ân huệ tuyệt vời mà Tạo hóa ban trao
Là quyền làm người, để cho ông đắc ý?
Nhà thơ động lòng người bằng cái chi vậy nhỉ?
Vạn vật bao la, nhà thơ thu phục được bằng chi,
Nếu chẳng bằng điệu hài hòa vang tự trái tim đi
Rồi trở lại trái tim tạo nên tân vũ trụ?
Nếu như thiên nhiên kia vốn vô tình cuốn tụ
Sợi tơ vô tận vào búp sợi ngàn đời
Và âm thanh của tạo vật muôn loài
Chẳng một chút hào hoa quyện vào nhau bối rối,
Thì ai đã tách chúng ra nhịp nhàng mà biến đổi
Cho đó đây tiết tấu chuyển động hào hùng?
Ai phán bảo cái Riêng là bộ phận của cái Chung
Để chúng tạo những hòa âm uy nghi diễm tuyệt?
Ai gây những phong ba trong nhiệt tình mãnh liệt?
Ai đưa cả hoàng hôn rực lửa vào tâm trạng chán chường?
Muôn hoa xuân tươi thắm, ai gieo rắc trên đường
Mà gót ngọc người yêu vẫn thường qua lại đó?
Ai đan tràng lá xanh tầm thường vô nghĩa nọ
Thành những vòng nguyệt quế cho tài đức quang vinh?
Ai giữ gìn Olimpia bất tử, ai chiêu tập thần minh?
Chính sức mạnh cả loài người chung đúc nơi Thi sĩ vậy.

Diễn viên hề

Vậy ông hãy dùng sức đi, sức mạnh tài năng kỳ diệu ấy
Hãy tiến hành đi, công việc đó của Thi nhân,
Kiểu như ta dấn bước vào một cuộc ái ân:
Tình cờ đôi bên gặp nhau, tình qua, ý lại,
Rồi cứ thế lần hồi, bị cuốn vào mê mải
Hạnh phúc nẩy sinh và trắc trở cũng nhô đầu
Trong hoan lạc nồng say kèm sẵn những thương đau ...
Ấy thế là, thực bất ngờ ... thành một thiên tiểu thuyết.
Kịch cũng thế, ông cứ theo như thế viết.
Cứ giơ tay mà lượm trong cuộc sống con người,
Đời ai cũng sống qua, nhưng mấy kẻ biết đời?
Nên, ông cứ tóm đâu, đó cũng sẵn bao nhiêu thú vị.
Đưa vào nhiều sai lầm, một thoáng hơi chân lý,
Nhiều mập mờ hỗn độn, một chút sáng đủ rồi.
Đó, cách trộn pha khôn khéo thức uống tuyệt vời
Nó làm mát lòng người, làm thú cuộc đời là thế đó.
Thế rồi đám thanh niên sẽ rủ nhau hăm hở
Đến xem kịch của ông, theo dõi rất say mê.
Mỗi tâm tư đa cảm đều thu lượm được về
Từ tác phẩm ông một món ăn ảo não.
Đờn nẩy cung nào cũng có người đồng điệu
Và ai cũng tìm ngay ra điều vẫn có ở từng người.
Họ còn đang rất dễ khóc và rất dễ cười,
Tôn sùng tính hăng say, ham mê sự phô trương lộng lẫy.
Bọn đã lõi đời thì chẳng còn gì để ai phải dậy
Nhưng bọn còn đang mò mẫm thì rất biết ơn ta.

Nhà thơ

Vậy thì trả lại tôi cái thuở xa xưa
Khi tôi cũng tìm đường giữa tuổi thanh xuân đang độ lớn;
Khi dào dạt thơ ca nẩy sinh nguồn bất tận;
Khi với tôi bức màn sương che mờ ảo cảnh đời;
Khi bao diệu kỳ còn chứa trong mầm lộc chửa đâm chồi;
Khi tôi còn hái muôn đóa hoa tươi thắm nở
Để trang điểm cho đồng xanh thêm rạng rỡ;
Khi tôi chẳng có chi, nhưng lại quá thừa,
Khát khao sự thực và ao ước huyền mơ.
Hãy trả cho tôi lòng ham mê vô hạn độ,
Nguồn hạnh phúc sâu xa mà chứa đầy đau khổ,
Mãnh lực của căm thù và uy thế của yêu đương
Hãy trả cho tôi tuổi trẻ khang trường.

Diễn viên hề

Ông bạn thân yêu, ông chỉ cần tuổi trẻ
Khi chống đối với quân thù nơi chiến địa,
Hay là khi cô bạn gái tươi xinh
Bám lấy vai ông không chịu dứt tình
Khi vòng nguyệt quế vinh quang từ xa vẫy gọi
Trong một cuộc đua tài ông cần vươn sức tới;
Khi, sau một phen khiêu vũ nồng nàn
Ông tiếp tục đêm dài trong tiệc rượu truy hoan.
Còn như đây, là việc nẩy những cung đàn thân thuộc
Với ngón nhấn êm đềm hay ngón rung gân guốc,
Thì cốt sao qua nhịp điệu dặt dìu
Ông đạt tới mục tiêu mà tự ý ông nêu.
Có vậy thôi, ông bạn già, đời cũng mong ông có vậy
Chúng tôi quý trọng ông cũng chỉ mong chừng ấy
Tuổi già, đâu như thiên hạ nói, khiến ta thành trẻ ngây thơ
Mà chỉ khiến cho lòng mình như vẫn trẻ với lòng thơ.

Giám đốc

Thôi, không bàn cãi nhiều lời vô ích nữa
Cứ làm đi, đưa việc làm coi thử.
Khi các ông tao nhã đàm luận văn chương
Thì người ta làm, được khối việc hay hơn!
Sao cứ lý thuyết hoài cho việc tìm thi tứ?
Nó có đến bao giờ với hồn thơ lưỡng lự?
Ông nhận ông là một nhà thơ,
Vậy xin ông truyền lệnh gọi thơ ra.
Chúng tôi cần gì, hẳn ông đã rõ:
Chúng tôi cần thứ rượu nồng cao độ.
Xin nấu thư rượu đó, mà lại phải cho nhanh,
Việc làm hôm nay, mai làm sẽ không thành.
Đừng để uổng ngày nào. Hãy đem cái Quyết tâm thần tốc
Mau lẹ đi mà nắm ngay lấy tóc
Của chú Khả năng kia. Có được chú trong tay
Thì quyết tâm hành động cho công cuộc tiến hành ngay
Vì sự thể phải là như vậy đó
Trên sân khấu Đức ngày nay, như các ông đã rõ
Tha hồ mà thí nghiệm, cốt sao cho tới thành công
Vậy ngày hôm nay, xin chớ ngại đem dùng
Đủ mọi thứ sẵn sàng, các phông, màn, máy móc
Cùng các loại đèn trời, nhỏ to các mức
Rồi trăng, sao, ghềnh, thác, núi vải, hang khung.
Nước lửa ê hề, cho đến các chim muông
Cùng thú vật: chi chi đều có đủ,
Cả tạo vật thiên nhiên ở cùng bầu vũ trụ
Bạn cứ đưa cả lên, sàn nhỏ nhưng mênh mang,
Bạn cứ việc tung hoành cân nhắc bước phi thường
Từ thiên đường, qua trần gian vào địa ngục.


Johann Wolfgang von Goethe
 
đúng là chủ đề này rất chi là cũ kĩ nhưng mà chả có gì khác để mà nói. Nếu ai giỏi giang thì làm ơn mở một chủ đề nào khác mà hấp dẫn đi. Nếu bác nào làm được sẽ được mod âm nhạc Lê Chi "thưởng". Ko đùa đâu, nói thật sự nghiêm túc.
 
Nói chung âm nhạc càng về sau này càng kém chất lượng. Họ sáng tác không phải vì nghệ thuật, sự cống hiến mà phần lớn là do chạy theo tiền bạc. Muốn tìm được âm nhạc theo đúng nghĩa của nó, tốt nhất là nên quay lại thời xa xưa, thế kỷ 16-19. Âm nhạc thời đó thật tuyệt vời! Nó khác hẳn với thứ nhạc tầm thường ngày nay
 
Back
Bên trên