Giữa những bức tường nhà tù...

Nguyễn Trần Phương Linh
(theatricalization)

Điều hành viên
Tôi đang phải sống khốn khổ trong tù - một nhà tù đang giam hãm quanh tôi. Không! Đây không phải là nhà tù với những bức tường cao, những thanh sắt, những cột bê tông và hàng rào gai thép nhọn hoắt... mà mọi người vẫn biết bấy lâu nay.​
Tôi vẫn có thể đi dạo xung quanh, đi với bất cứ người nào tôi muốn. Tôi vẫn có thể đi du lịch, gặp gỡ người này người nọ, đi chơi với bạn bè, thăm viếng người thân. Chẳng ai nhìn thấy những bức tường đang giam hãm tôi, cũng như khó có thể nhận ra những dấu hiệu chứng tỏ rằng tôi bị giam hãm. Mọi người vẫn gặp tôi, tôi vẫn gặp mọi người như bình thường, chẳng cần phải xin phép một cán bộ bảo vệ hay người có thẩm quyền nào, cũng chẳng hề có giới hạn thời gian những buổi đi chơi, thăm viếng...
Ấy vậy mà, thực tế lâu nay tôi vẫn cứ bị giam hãm mãi trong nhà tù ấy mà chẳng hề có ai giam hãm tôi cả! Chẳng có ai bắt buộc tôi phải tiếp tục sống trong những bức tường nhà tù khủng khiếp như thế này cả. Đó chính là do tôi tự tạo ra một nhà tù và tự giam mình vào trong đó mà thôi!
Có thể mọi người nghĩ tôi bị điên? Nhà tù ấy chính là đầu óc cạn hẹp và thái độ sống đầy thành kiến của chính tôi khi nhìn nhận mọi chuyện lớn nhỏ trong cuộc sống. Lâu nay, tôi tự giam mình trong những suy nghĩ vụn vặt, nhỏ bé, tầm thường mà không làm sao thoát ra được để suy nghĩ những điều lớn lao hơn. Chẳng ai bắt buộc tôi cứ phải mang đầu óc cạn hẹp và cái nhìn đầy thành kiến, thiển cận đối với cuộc sống như vậy cả! Chỉ có mình tôi tự xây một "nhà tù" và mãi giam mình trong đó.
Tôi đã sống một thời gian khá dài trong "nhà tù" do tôi tự tạo ra, thế mà lâu nay tôi chẳng hề nhận ra điều đó. Bởi lẽ, với những bức tường nhà tù vây quanh, tôi vẫn có thể nhìn cuộc sống qua một khung cửa rất nhỏ hẹp chứ không phải là tôi hoàn toàn cách biệt với cuộc sống. Thật là nguy hiểm! Và lâu nay, tôi vẫn cứ mãi quẩn quanh, đi tới đi lui trong cái phạm vi chật hẹp của "nhà tù" do tôi tự tạo.
Và đôi khi, chính vì sống lâu trong "nhà tù" mà tôi phải đối diện với một điều nguy hiểm hơn nữa là tôi cảm thấy mình được "an toàn" khi sống giữa những bức tường ấy! Chính vì vậy, thay vì tìm cách thoát khỏi "nhà tù", tôi lại tự tìm cách xây những bức tường ấy ngày một cao hơn, dày hơn, cứng chắc hơn... Tôi có nguy cơ trở thành "tù chung thân".
Không ai có thể phá đổ những bức tường ấy ngoại trừ chính tôi phải nhận ra và nỗ lực phá bỏ những bức tường "nhà tù" do tôi xây dựng lâu nay.
******​
Đó là lý do giải thích tại sao, trong cuộc sống, có những người đọc sách báo rất nhiều, học hành và bằng cấp khá nhiều, đi du lịch nhiều, giao tiếp, va chạm với đời cũng rất nhiều nhưng đầu óc của họ không làm sao mở rộng và tâm hồn không làm sao nâng cao thêm được! Bởi lẽ, họ luôn tự xây một "nhà tù" để giam hãm chính họ. Điều vô cùng nguy hiểm là rất nhiều người đang sống trong "nhà tù" mà chính họ cũng không hề nhận ra và do đó, họ cũng không hề có bất cứ ý thức cố gắng nào để ra khỏi "nhà tù" đang giam hãm mình. Khi mang một cái đầu cạn hẹp, một cái nhìn đầy thành kiến đối với người khác và với cuộc sống, chúng ta sẽ không còn đón nhận thêm được điều gì hữu ích, mới mẻ, phong phú cả! Ngay từ bây giờ, đọc xong câu chuyện này, bạn, tôi, mỗi người trong chúng ta đừng bao giờ tự xây một "nhà tù" để tự giam hãm mình!​
 
Chỉnh sửa lần cuối:
thế mà có những người lại bị giam hãm trong nhà tù .. cái nhà tù rộng rãi nhưng chán ngắt và lạnh lẽo .. liệu có ai nhận ra điều đó ?? ko !! ko ai nhận ra điều đó vì tù nhân có biểu lộ điều đó ra đâu .. bị giam hãm, bị hành hạ nhưng mà tử tù vẫn cứ phải cười, vẫn phải giải quyết trăm vạn vấn đề ( nhỏ nhặt đến mức ko thể nhỏ nhặt hơn của bạn bè ) .. cái đứa đấy bị điên, bị ngu à !! có thể thế lắm chứ, sống như thế cũng dễ mắc bệnh lắm chứ ..
it. e. , cái cuộc sống nó bẩn thỉu như thế à ??
 
thật buồn cười là... càng ở sâu trong bóng tối của "nhà tù", tôi càng cảm thấy "tự tin" hơn, "an toàn" hơn, "bình yên" hơn! Tôi đã nhận ra sự tồn tại của những bức tường nhà tù ấy, nhưng tại sao tôi vẫn cảm thấy mệt mỏi khi đối mặt với những sự việc diễn ra bên ngoài "thế giới" của riêng tôi- "nhà tù" do chính tôi tạo ra? Có lẽ thời gian "ở tù" quá lâu đã khiến tôi trở thành một kẻ lười nhác, không dám đấu tranh, không dám vươn tới, không dám nghĩ về những gì tôi đã mơ ước đạt được...
Cuộc sống có quá nhiều nghịch lý!
Chúng ta làm sống trong những tòa nhà cao tầng, nhưng chúng ta lại có tâm trạng không thoải mái...
Chúng ta đi trên những xa lộ thênh thang, nhưng tầm nhìn về phía trước lại bị giới hạn...
Chúng ta lãng phí thời gian vào những trò tiêu khiển, nhưng kết quả là chúng ta chẳng thấy vui vẻ gì...
Chúng ta đi siêu thị mua sắm rất nhiều, nhưng khi về nhà lại chẳng có mấy món đồ mà chúng ta thực sự yêu thích...
Chúng ta sống vớ nhiều tiện nghi biết làm việc nhà thay cho ta, nhưng lại cảm thấy còn quá ít thời gian rảnh rỗi...
Chúng ta có nhiều chuyên gia, nhưng không thể giải quyết nhiều tệ nạn xã hội...
Chúng ta có nhiều thuốc men và thiết bị y tế hiện đại, nhưng tuổi thọ của chũng ta chẳng kéo dài hơn...
Chúng ta sẵn sàng bỏ ra cả thập kỉ để tìm cách chinh phục vũ trụ, nhưng lại tiếc chút thời gian để thăm viếng người thân...
Chúng ta kêu gọi mọi người phải bảo về môi trường, nhưng lại quên một điều là phải đổi mới tâm hồn mình...
Chúng ta cố gắng, thậm chí bon chen để có được sự thành công, nhưng vốn văn hoá, tri thức lại không được tiếp tục tích lũy mà ngày càng giảm xuống...
Chúng ta tìm mọi cách để thế giới hủy bỏ vũ khí hạt nhân... nhưng chúng ta chưa chịu bỏ cái nhìn đầy thành kiến với người hàng xóm...
Chúng ta khuyên mọi người phải biết sống vui tươi, nhưng có khi chính tâm hồn mình lại đang bối rối, lo âu và buồn khổ...

Thử suy ngẫm và tự cam kết với chính mình: từ ngày hôm nay, tôi sẽ biết sống cân bằng và hài hòa giữa thể chất với tinh thần, giữa hạnh phúc của mình và của mọi người, giữa cá nhân tôi và nhân loại!
 
Nhà tù chỉ tồn tại khi chính chúng ta coi rằng nó tồn tại.
Đây ko phải duy tâm gì cả, nhưng chính cái cảm nhận của chúng ta về thế giới khách quan sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ, và do đó, là hành động.
Nhưng cho dù con người có tự do đến đâu cũng vẫn bị trói buộc trong không gian, thời gian. Con người chỉ ko cảm thấy tù túng khi chúng ta bỏ qua đc giới hạn đó, tức là xác định đc ta sẽ đi đến đâu và sẽ làm những gì. Cuộc sống sẽ như thế nào để ko là vô nghĩa?:-/
Khi đó thì chúng ta có đc tự do, ko có nhà tù nào to lớn hơn đc chính mình. Khi đó, không thời gian ko làm gì đc ta nữa...
 
Nhà tù chính là đầu óc cạn hẹp và thái độ sống thiếu tích cực của mỗi người! Nhưng thật khó có thể nhận ra sự tồn tại của nó...
Nhà tù chỉ tồn tại khi chính chúng ta coi rằng nó tồn tại.
Có khi chúng ta phải "ngồi tù" mà chính chúng ta đâu có nhận thấy?
Chỉ có duy nhất một cách để phá tan những bức tường nhà tù đó
Nhưng cho dù con người có tự do đến đâu cũng vẫn bị trói buộc trong không gian, thời gian. Con người chỉ ko cảm thấy tù túng khi chúng ta bỏ qua đc giới hạn đó, tức là xác định đc ta sẽ đi đến đâu và sẽ làm những gì
Một khi đã ở trong tù, cuộc sống sẽ trở nên nhạt nhẽo vô cùng! Thoát ra khỏi nhà tù, khỏi chính sự hạn chế trong đầu óc mình, đó là cách duy nhất để tìm lại ý nghĩa của cuộc sống!;)
 
Một nhà tù vô hình do chính mình dựng lên rồi chính mình lại muốn phá bỏ nó đi, n mình có thể phá bỏ nó n ko thể hoàn toàn đc giải phóng.
ĐÓ là kỳ vọng. Kỳ vọng của mọi ng`, kỳ vọng của chính mình. Một thứ nhà tù ko có tường kiên cố, chỉ có những thứ dây xích lằng nhằng quấn ng` ta vào. Ko cho phép mình làm n~ j mình muốn, tệ làm sao.
 
có ai muốn thừa nhận là mình đang phải "ngồi tù" đâu! chính vì thế nên "nhà tù" càng trở nên đáng sợ
tất cả các giác quan như bị đóng lại...
còn đáng sợ hơn cả mù loà, tàn tật...
 
Có khi chúng ta phải "ngồi tù" mà chính chúng ta đâu có nhận thấy?
Khi ko nhận thấy chúng ta ngồi tù, ngay cả khi những song sắt kia là có thật trước các giác quan, chúng ta vẫn chưa bị ngồi tù.
Ko bàn đến là sự việc có thật hay ko mà phải bàn đến sự việc đó phản ánh vào chúng ta những gì, chỉ đạo chúng ta làm gì...
Vấn đề ở đây là phá cái nhà tù đó ntn? Đó là khi chúng ta nhận thức đc nó ko tồn tại, hay đúng hơn là có tồn tại nhưng ko đáng là gì.
Ko có sự giam hãm nào tồi tệ hơn sự giam hãm về ý thức./:)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
mình chả bao h có ý nghĩ là có nhà tù kiểu ấy cả
sống rất thanh thản và vô tư :| b-)
 
@Long: thế thì sướng chứ kêu j thía /:)
Tự giam mình. Lắm khi không muốn hòa đồng. Tại sao thế?
 
Sống thanh thản và vô tư có nhiều kiểu lắm.
Ko hoà đồng cũng ko phải ko thanh thản đâu, cái đó tuỳ tính cách mỗi người.
 
@Lộc: câu dưới tớ nói cho tớ thôi, ko phải cho bạn ý :D
Chỉ hi vọng sẽ chóng thoát khỏi tình trạng này thôi.
 
câu dưới tớ nói cho tớ thôi, ko phải cho bạn ý
Cả 2 câu tớ viết đều cho mọi người.:D

Con người sinh ra đã phải nhận lấy những thứ sắp đặt sẵn mà nhiều khi chính mình ko biết. Cái quan trọng là biết chấp nhận nó, hiểu đc nó, và cải tạo, sử dụng nó.:-?
 
có lẽ mình hơi ngu nên chả hiểu đc cái j cả 8-}
bạn Linh đang tưởng tượng hở :-B, cắt nghĩa cho tớ xem nhà tù đấy là cái j :-/
sống vô tư, ko thành kiến, có mục đích là ổn!
 
Thực ra thì ai cũng biết thế hết :( n ko phải luk nào cũng chấp nhận đc nó. Nhất là khi ngày càng lún sâu vào đấy.
 
Back
Bên trên