Hoàng Lê Vĩnh Hưng
(hungmk)
Thành viên danh dự
3 nhà khoa học được giả Nobel vật lí năm nay (sẽ được trao vào 10/12)(chia đều cho cả 3 mỗi ông được 1/3 giải) là:
-Abrikosov(nguời Mĩ gốc Nga-2 quốc tịch ) 75 tuổi làm việc tại Phòng thí nghiệm quốc gia tại Argonne(Illinois, Mĩ)
-Ginzburg(Nga) 87 tuổi làm ở học viện Vật Lí P.N. Lebedev(Mát xờ cơ va).
-Leggett (người Mĩ gốc Anh-2 quốc tịch) 65 tuổi GS khoa vật lí đại học Illinois.
Họ đã có đóng góp đáng kể cho việc nghiên cứu về chất siêu dẫn và chất siêu lỏng.
Tôi xin nêu ở đây 1 số kiến thức mà tôi hiểu được từ công trình của 3 ông hòng giúp các bạn có được 1 chút ý tưởng về công trình.
Trước hết định nghĩa của chất siêu dẫn (superconductor), chính xác hơn là tính siêu dẫn của 1 chất.
Tính siêu dẫn của 1 chất xảy ra khi chất đó không có điện trở(vì mọi thứ là tương đối nên nếu điện trở vô cùng nhỏ, rất gần không thì cũng coi như là không có điện trở).
Trong các chất khi ở trạng thái siêu dẫn thì dòng chảy của electrong không bị ảnh hưởng(ngăn cản) và đi thẳng, bao nhiêu e vào với vận tốc ban đầu như thế nào thì bấy nhiêu e ra với vận tốc sau như thế nấy.
Nếu các bạn còn nhớ ở KT vật lí ở cấp 3 nhiệt độ càng thấp thì điện trở càng giảm (điện trở phụ thuộc vào chất liệu vật dẫn, nhiệt độ vạt dẫn và bề mặt vật dẫn). Nếu ta giảm nhiệt độ tới một mức nào đó, rất lạnh thì điện trở sẽ tới gần O và ta có 1 dòng điện không có điện trở và cường độ được coi là lớn vô cùng.
Tính siêu lỏng (superfluidity) của 1 chất:
1 chất vô cùng loãng, không có sự cản trở dòng chảy trong lòng chất lỏng(viscosity=0), ma sát giữa các phân tử trong dung dịch vô cùng nhỏ (coi như là bằng không), không có sức căng bề mặt.
VD về chất có độ loãng cao: a xê tôn, hay cồn 100%, có độ loãng rất cao.
Nếu 1 chất có tính siêu lỏng sẽ có đặc điểm: dẫn nhiệt vô cùng tốt (gấp 30-40 lần đồng); không có điện trở(dẫn điện tuyệt đối) ->chất siêu dẫn; không chịu ảnh hưởng của từ trường.
Người phát hiện được tính siêu dẫn(quên tên rồi) năm 1911 được giải Nobel năm 1913.
Người phát hiện được tính siêu lỏng( cũng quên tên rồi) năm 1938 thì nhận được giả Nobel năm 1978(chú ý 40 năm sau khi có kết quả thí nghiệm- nếu bạn có phát minh nào hay thì vài chục năm nữa bạn vẫn có cơ hội đạt giải Nobel đấy)
Tới năm 1957 thì giả thuyết "BCS" (nhìn cứ tưởng bao cao su) ) ra đời- giải thích về siêu dẫn (sau này được giải Nô Ben năm 1972). BCS= là tên của 3 nhà bác học Ba-đin(ông này khá đỉnh- người duy nhất trong lich sử được hẳn 2 giải Nô ben Vật Lí), Cúp-pơ và Sờ cài gì ấy( cả 3 cùng ở đại học Illinois). Cái giả thuyết này khá đơn giản và dễ hiểu; giải thích tính siêu dẫn của các chất khi nhiệt độ gần 0 K(độ không tuyệt đối =-273 độ C). Nhưng bị lỗi khi có 1 số chất siêu dẫn ở nhiệt độ cao hơn độ 0 tuyệt đối(nhưng vẫn rất thấp).
Cáo lỗi mọi người: em đang bận, sẽ tiếp tục sau.
-Abrikosov(nguời Mĩ gốc Nga-2 quốc tịch ) 75 tuổi làm việc tại Phòng thí nghiệm quốc gia tại Argonne(Illinois, Mĩ)
-Ginzburg(Nga) 87 tuổi làm ở học viện Vật Lí P.N. Lebedev(Mát xờ cơ va).
-Leggett (người Mĩ gốc Anh-2 quốc tịch) 65 tuổi GS khoa vật lí đại học Illinois.
Họ đã có đóng góp đáng kể cho việc nghiên cứu về chất siêu dẫn và chất siêu lỏng.
Tôi xin nêu ở đây 1 số kiến thức mà tôi hiểu được từ công trình của 3 ông hòng giúp các bạn có được 1 chút ý tưởng về công trình.
Trước hết định nghĩa của chất siêu dẫn (superconductor), chính xác hơn là tính siêu dẫn của 1 chất.
Tính siêu dẫn của 1 chất xảy ra khi chất đó không có điện trở(vì mọi thứ là tương đối nên nếu điện trở vô cùng nhỏ, rất gần không thì cũng coi như là không có điện trở).
Trong các chất khi ở trạng thái siêu dẫn thì dòng chảy của electrong không bị ảnh hưởng(ngăn cản) và đi thẳng, bao nhiêu e vào với vận tốc ban đầu như thế nào thì bấy nhiêu e ra với vận tốc sau như thế nấy.
Nếu các bạn còn nhớ ở KT vật lí ở cấp 3 nhiệt độ càng thấp thì điện trở càng giảm (điện trở phụ thuộc vào chất liệu vật dẫn, nhiệt độ vạt dẫn và bề mặt vật dẫn). Nếu ta giảm nhiệt độ tới một mức nào đó, rất lạnh thì điện trở sẽ tới gần O và ta có 1 dòng điện không có điện trở và cường độ được coi là lớn vô cùng.
Tính siêu lỏng (superfluidity) của 1 chất:
1 chất vô cùng loãng, không có sự cản trở dòng chảy trong lòng chất lỏng(viscosity=0), ma sát giữa các phân tử trong dung dịch vô cùng nhỏ (coi như là bằng không), không có sức căng bề mặt.
VD về chất có độ loãng cao: a xê tôn, hay cồn 100%, có độ loãng rất cao.
Nếu 1 chất có tính siêu lỏng sẽ có đặc điểm: dẫn nhiệt vô cùng tốt (gấp 30-40 lần đồng); không có điện trở(dẫn điện tuyệt đối) ->chất siêu dẫn; không chịu ảnh hưởng của từ trường.
Người phát hiện được tính siêu dẫn(quên tên rồi) năm 1911 được giải Nobel năm 1913.
Người phát hiện được tính siêu lỏng( cũng quên tên rồi) năm 1938 thì nhận được giả Nobel năm 1978(chú ý 40 năm sau khi có kết quả thí nghiệm- nếu bạn có phát minh nào hay thì vài chục năm nữa bạn vẫn có cơ hội đạt giải Nobel đấy)
Tới năm 1957 thì giả thuyết "BCS" (nhìn cứ tưởng bao cao su) ) ra đời- giải thích về siêu dẫn (sau này được giải Nô Ben năm 1972). BCS= là tên của 3 nhà bác học Ba-đin(ông này khá đỉnh- người duy nhất trong lich sử được hẳn 2 giải Nô ben Vật Lí), Cúp-pơ và Sờ cài gì ấy( cả 3 cùng ở đại học Illinois). Cái giả thuyết này khá đơn giản và dễ hiểu; giải thích tính siêu dẫn của các chất khi nhiệt độ gần 0 K(độ không tuyệt đối =-273 độ C). Nhưng bị lỗi khi có 1 số chất siêu dẫn ở nhiệt độ cao hơn độ 0 tuyệt đối(nhưng vẫn rất thấp).
Cáo lỗi mọi người: em đang bận, sẽ tiếp tục sau.
Chỉnh sửa lần cuối: