Trần Lan Vy
(sweetcandy)
Moderator
Anh à, thế là đã mấy năm chúng ta xa nhau rồi nhi ? Thời gian trôi qua nhanh quá , thế mà lúc nghĩ lại em vẫn tưởng câu chuyện chúng mình chỉ mới bắt đầu ngày hôm qua ! Xa nhau rồi nhưng không lúc nào lá em không nghĩ đến anh cả. Từng ánh mắt, từng cử chỉ , từng lời nói anh dành cho em, mãi không phai mờ . Phải chăng câu chuyện của chúng mình còn chưa thể chấm dứt ? Liệu anh có còn chút tình cảm nào dành cho em nữa không sau tất cả những chuyện đã xảy ra ?
Em vẫn còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, cũng thật tình cờ và có duyên. Ngay từ cái nhìn đầu tiên , em đã có một cảm giác kỳ lạ khó diễn tả . Sau lần đó, ngày nào em cũng nghĩ về anh . Nhưng sau đó, chúng ta không còn được gặp nhau nữa vi em với anh học khác trường nhau. Em nghĩ đó chỉ là cảm xúc bất chợt của tuổi mới lớn mà thôi.
Mùa thi đến, em bận rộn với bài vở, thi cử nên chẳng còn thời gian nghĩ ngợi lung tung nữa. Hình ảnh của anh gần như phai mờ trong tâm trí. Em vui vẻ khi biết tin minh đỗ vào trường mà mình yêu thích . Nhưng đúng lúc đó , anh lại xuất hiện trước mặt em lần nữa. Và lần này hoàn toàn không còn là tình cờ, anh và em lại học cùng một trường với nhau. Quả thực chúng ta rất có duyên fải không anh ?
Rồi dần dần chúng ta trở thành bạn bè của nhau, em cũng chẳng nhớ chúng ta đã làm quen như thế nào , chỉ biết rằng chúng ta nói chuyện như những người bạn lâu ngày gặp lại. Nhưng nhièu người nói với em rằng anh là người đào hoa nên không chung thủy trong tình yêu. Em không tin, gạt bỏ ngoài tai những gì mọi người nói. Nhưng đến khi anh tỏ ra quan tâm đến em thì em vẫn sợ mình quá hi vọng nên không dám tin tưởng điều đó. Đến lúc em nhờ người bạn nói với anh là em cũng có cảm tình với anh. Anh lại từ chối chỉ vì bạn thân anh thích em. Anh có biết lúc đó em ghét anh đến nhường nào không ? Sao anh lại không dám dành lấy tình yêu của mình mà lại nhường cho người khác ? Tình yêu đâu fải trò chơi mà muốn trao đổi thế nào cũng được ?
Em chán chường, không thèm quan tâm đến anh nữa. Em chỉ dám giấu sự quan tâm trong lòng mà không muốn nó hé mở ra lần nữa. Cứ mỗi lần anh tiến tới gần, em lại lùi xa chút. Rồi đến lúc anh chợt quay đi với nguời khác. Em đau khổ mà chẳng dám nói ra. Và cứ thế, chúng ta mãi không bao giờ có một cơ hội nào cho nhau cả.
Trước khi xa nhau, em đã quyết định viết một lá thư bày tỏ tình cảm thực sự của mình đối với anh . Em hồi hộp chờ đợi tin từ anh nhưng mà cuối cùng tất cả chỉ là dấu chấm lửng . Em day dứt khi ra đi không được gặp anh lần cuối, không được nhìn thấy ánh mắt anh , nụ cười của anh và cả giọng nói thân thương đó. Em khóc thầm trong lòng và hứa sẽ cố gắng quên anh.
Một thời gian sau , tưởng chừng như anh đã quên em thật rồi. Em bỗng nhận được lá thư hỏi thăm của anh . Trong thư, anh không hề nhắc đến lá thư mà em đã gửi cho anh. Và cả những lần sau cũng vậy… Anh không bao giờ động chạm đến bức thư đó. Em băn khoăn tự hỏi liệu anh cố tình đánh trống lảng hay là anh không nhận được thư đó ? Nhưng thôi tất cả đã là quá khứ , em cũng chẳng muốn nhắc lại làm gi thêm buồn. Đối với em, anh còn quan tâm em là em vui lắm rồi.
Nhưng lần nào cũng vậy, anh cứ bất chợt xuất hiện rồi lại biến mất như một làn khói. Em nuôi cái hi vọng một ngày nào đó, anh thực sự hiểu ra và sẽ đáp lại tình cảm của em. Em hạnh phúc nhất vào ngày Tết năm kia, em và anh cùng ngồi đón Tết với nhau qua chat . Chúng ta cùng chờ đến phút giao thừa và chúc nhau năm mới . Hôm đó em vui vẻ biết bao dù đang bị ốm. Rồi bất chợt, có hôm anh nói rằng anh vẫn còn tình cảm đối với em. Em không biết mình nên vui hay buồn nữa. Vui vì cuối cùng anh cũng đã nói ra điều đó với em, buồn vì sau bao nhiêu thời gian em dành để cố quên anh đi thì anh lại nói ra điều đó... và buồn hơn vì giờ đây chúng mình không được gần nhau . Phải chi anh nói điều đó sớm hơn thì giờ này chúng ta đâu fải xa nhau ? Em chỉ im lặng , không dám đáp lại câu trả lời…
Bẵng một thời gian, em nghe tin anh có bạn gái mới. Em chẳng hiểu sao mình lại vừa buồn, vừa vui . Buồn vì anh sẽ không còn là anh của em nữa, vui cho anh từ nay có người yêu và anh sẽ được hạnh phúc. Người ta bảo khi yêu , không cần người minh yêu yêu mình mới là hạnh phúc, chỉ cần người mình yêu hạnh phúc là mình cũng cảm thấy hạnh phúc rồi. Em cũng mong muốn anh được hạnh phúc như vậy , người em yêu à !
Rồi mối tình của anh cũng chỉ vài tháng là chấm dứt. Em buồn cho anh khi thấy anh tuyệt vọng , chán nản. Anh uống rượu, hút thuốc – điều mà từ trước đến nay em chưa thấy bao giờ . Anh tâm sự với em về cô gái đó , anh bảo ai mà là người yêu của em thì hạnh phúc lắm nhỉ ? Liệu đó có fải sự thật không anh , vì người em yêu nhất là anh mà em lại không có được ? Thì liệu em có cảm thấy hạnh phúc chăng ? Giá như hồi đó …. “Giá như…” chỉ là một ước mơ mà em luôn mong muốn và mãi mãi sẽ không thể trở thành hiện thực . Liệu trong tương lai , em có còn gặp được một người nào như anh nữa không ? Thực sự bây giờ em không thể trả lời câu đó được. Chúng ta thật có duyên mà không có phận phải không anh ? Nhưng mà tình cảm em dành cho anh sẽ mãi mãi là một kỷ niệm khó quên đối với em dù nó có ý nghĩa hay không đối với anh . You’re always my first love, sweetheart .
Em vẫn còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, cũng thật tình cờ và có duyên. Ngay từ cái nhìn đầu tiên , em đã có một cảm giác kỳ lạ khó diễn tả . Sau lần đó, ngày nào em cũng nghĩ về anh . Nhưng sau đó, chúng ta không còn được gặp nhau nữa vi em với anh học khác trường nhau. Em nghĩ đó chỉ là cảm xúc bất chợt của tuổi mới lớn mà thôi.
Mùa thi đến, em bận rộn với bài vở, thi cử nên chẳng còn thời gian nghĩ ngợi lung tung nữa. Hình ảnh của anh gần như phai mờ trong tâm trí. Em vui vẻ khi biết tin minh đỗ vào trường mà mình yêu thích . Nhưng đúng lúc đó , anh lại xuất hiện trước mặt em lần nữa. Và lần này hoàn toàn không còn là tình cờ, anh và em lại học cùng một trường với nhau. Quả thực chúng ta rất có duyên fải không anh ?
Rồi dần dần chúng ta trở thành bạn bè của nhau, em cũng chẳng nhớ chúng ta đã làm quen như thế nào , chỉ biết rằng chúng ta nói chuyện như những người bạn lâu ngày gặp lại. Nhưng nhièu người nói với em rằng anh là người đào hoa nên không chung thủy trong tình yêu. Em không tin, gạt bỏ ngoài tai những gì mọi người nói. Nhưng đến khi anh tỏ ra quan tâm đến em thì em vẫn sợ mình quá hi vọng nên không dám tin tưởng điều đó. Đến lúc em nhờ người bạn nói với anh là em cũng có cảm tình với anh. Anh lại từ chối chỉ vì bạn thân anh thích em. Anh có biết lúc đó em ghét anh đến nhường nào không ? Sao anh lại không dám dành lấy tình yêu của mình mà lại nhường cho người khác ? Tình yêu đâu fải trò chơi mà muốn trao đổi thế nào cũng được ?
Em chán chường, không thèm quan tâm đến anh nữa. Em chỉ dám giấu sự quan tâm trong lòng mà không muốn nó hé mở ra lần nữa. Cứ mỗi lần anh tiến tới gần, em lại lùi xa chút. Rồi đến lúc anh chợt quay đi với nguời khác. Em đau khổ mà chẳng dám nói ra. Và cứ thế, chúng ta mãi không bao giờ có một cơ hội nào cho nhau cả.
Trước khi xa nhau, em đã quyết định viết một lá thư bày tỏ tình cảm thực sự của mình đối với anh . Em hồi hộp chờ đợi tin từ anh nhưng mà cuối cùng tất cả chỉ là dấu chấm lửng . Em day dứt khi ra đi không được gặp anh lần cuối, không được nhìn thấy ánh mắt anh , nụ cười của anh và cả giọng nói thân thương đó. Em khóc thầm trong lòng và hứa sẽ cố gắng quên anh.
Một thời gian sau , tưởng chừng như anh đã quên em thật rồi. Em bỗng nhận được lá thư hỏi thăm của anh . Trong thư, anh không hề nhắc đến lá thư mà em đã gửi cho anh. Và cả những lần sau cũng vậy… Anh không bao giờ động chạm đến bức thư đó. Em băn khoăn tự hỏi liệu anh cố tình đánh trống lảng hay là anh không nhận được thư đó ? Nhưng thôi tất cả đã là quá khứ , em cũng chẳng muốn nhắc lại làm gi thêm buồn. Đối với em, anh còn quan tâm em là em vui lắm rồi.
Nhưng lần nào cũng vậy, anh cứ bất chợt xuất hiện rồi lại biến mất như một làn khói. Em nuôi cái hi vọng một ngày nào đó, anh thực sự hiểu ra và sẽ đáp lại tình cảm của em. Em hạnh phúc nhất vào ngày Tết năm kia, em và anh cùng ngồi đón Tết với nhau qua chat . Chúng ta cùng chờ đến phút giao thừa và chúc nhau năm mới . Hôm đó em vui vẻ biết bao dù đang bị ốm. Rồi bất chợt, có hôm anh nói rằng anh vẫn còn tình cảm đối với em. Em không biết mình nên vui hay buồn nữa. Vui vì cuối cùng anh cũng đã nói ra điều đó với em, buồn vì sau bao nhiêu thời gian em dành để cố quên anh đi thì anh lại nói ra điều đó... và buồn hơn vì giờ đây chúng mình không được gần nhau . Phải chi anh nói điều đó sớm hơn thì giờ này chúng ta đâu fải xa nhau ? Em chỉ im lặng , không dám đáp lại câu trả lời…
Bẵng một thời gian, em nghe tin anh có bạn gái mới. Em chẳng hiểu sao mình lại vừa buồn, vừa vui . Buồn vì anh sẽ không còn là anh của em nữa, vui cho anh từ nay có người yêu và anh sẽ được hạnh phúc. Người ta bảo khi yêu , không cần người minh yêu yêu mình mới là hạnh phúc, chỉ cần người mình yêu hạnh phúc là mình cũng cảm thấy hạnh phúc rồi. Em cũng mong muốn anh được hạnh phúc như vậy , người em yêu à !
Rồi mối tình của anh cũng chỉ vài tháng là chấm dứt. Em buồn cho anh khi thấy anh tuyệt vọng , chán nản. Anh uống rượu, hút thuốc – điều mà từ trước đến nay em chưa thấy bao giờ . Anh tâm sự với em về cô gái đó , anh bảo ai mà là người yêu của em thì hạnh phúc lắm nhỉ ? Liệu đó có fải sự thật không anh , vì người em yêu nhất là anh mà em lại không có được ? Thì liệu em có cảm thấy hạnh phúc chăng ? Giá như hồi đó …. “Giá như…” chỉ là một ước mơ mà em luôn mong muốn và mãi mãi sẽ không thể trở thành hiện thực . Liệu trong tương lai , em có còn gặp được một người nào như anh nữa không ? Thực sự bây giờ em không thể trả lời câu đó được. Chúng ta thật có duyên mà không có phận phải không anh ? Nhưng mà tình cảm em dành cho anh sẽ mãi mãi là một kỷ niệm khó quên đối với em dù nó có ý nghĩa hay không đối với anh . You’re always my first love, sweetheart .