Nguyễn Diệu Hương
(dieuhautotbung)
Thành viên danh dự
Tin tôi đi, bạn là người mạnh mẽ. Dù cho trông bạn mảnh mai và nhạy cảm, tôi tin không điều gì có thể làm bạn gục ngã. Sau khi biết về cuộc đời bạn, tôi hiểu được hai chữ "nghị lực."
Tuổi thơ của bạn là những lần bị cưỡng bức bởi người chị cùng cha khác mẹ. Bạn đau đớn, hoảng sợ tìm đến cha như chỗ dựa duy nhất khi người mẹ đẻ đã qua đời. Thế nhưng, tàn nhẫn thay, người mà bạn gọi là cha không tin lấy một lời bạn nói. Ông ta nghĩ rằng bạn cũng giống mẹ mình là một lesbian. Trong mắt ông ta, bạn là những gì xấu xa nhất. Còn gì kinh khủng hơn như thế?
Bạn quyết định rời xa ngôi nhà toàn ác mộng ấy. Bạn khao khát sống hết mình và bạn đã làm được. Bạn yêu đời, bạn giỏi giang, bạn tự tin. Biết về bạn, tôi thấy mình nhỏ bé vô cùng. Nhiều người và trong đó có tôi luôn thích nghĩ là mình mạnh mẽ. Tôi nhìn những khó khăn vặt vãnh tôi vượt qua và cho đó là nghị lực. Tôi nhìn vài thành công cỏn con để tự hài lòng với mình. Tôi gọi những sự cố đơn giản là những "nỗi đau." Cũng nhiều người thích kịch tính hóa cuộc đời họ, bạn ạ. Họ thích thêm vị mặn của nước mắt vào câu chuyện cuộc đời vì chả mấy ai thích ăn đồ nhạt. Bạn hoàn toàn khác họ.
Bạn không oán trách, không thù ghét. Bạn biết tha thứ và biết quên. Bạn tràn đầy hy vọng. Bạn chỉ kể về tuổi thơ có một lần cho những người bạn yêu quý nhất. Bạn buồn nhưng bình tĩnh. Câu chuyện không có nước mắt. Bạn cũng không thích thêu dệt nó cho ly kỳ, kịch tính với hy vọng viết thành cuốn hồi ký đem xuất bản. Nếu thế thật thì tôi biết có rất nhiều người sẽ đọc nó để hiểu được nghị lực của một người con gái. Và tôi tin chắc hạnh phúc sẽ đến với những người như bạn.
Tuổi thơ của bạn là những lần bị cưỡng bức bởi người chị cùng cha khác mẹ. Bạn đau đớn, hoảng sợ tìm đến cha như chỗ dựa duy nhất khi người mẹ đẻ đã qua đời. Thế nhưng, tàn nhẫn thay, người mà bạn gọi là cha không tin lấy một lời bạn nói. Ông ta nghĩ rằng bạn cũng giống mẹ mình là một lesbian. Trong mắt ông ta, bạn là những gì xấu xa nhất. Còn gì kinh khủng hơn như thế?
Bạn quyết định rời xa ngôi nhà toàn ác mộng ấy. Bạn khao khát sống hết mình và bạn đã làm được. Bạn yêu đời, bạn giỏi giang, bạn tự tin. Biết về bạn, tôi thấy mình nhỏ bé vô cùng. Nhiều người và trong đó có tôi luôn thích nghĩ là mình mạnh mẽ. Tôi nhìn những khó khăn vặt vãnh tôi vượt qua và cho đó là nghị lực. Tôi nhìn vài thành công cỏn con để tự hài lòng với mình. Tôi gọi những sự cố đơn giản là những "nỗi đau." Cũng nhiều người thích kịch tính hóa cuộc đời họ, bạn ạ. Họ thích thêm vị mặn của nước mắt vào câu chuyện cuộc đời vì chả mấy ai thích ăn đồ nhạt. Bạn hoàn toàn khác họ.
Bạn không oán trách, không thù ghét. Bạn biết tha thứ và biết quên. Bạn tràn đầy hy vọng. Bạn chỉ kể về tuổi thơ có một lần cho những người bạn yêu quý nhất. Bạn buồn nhưng bình tĩnh. Câu chuyện không có nước mắt. Bạn cũng không thích thêu dệt nó cho ly kỳ, kịch tính với hy vọng viết thành cuốn hồi ký đem xuất bản. Nếu thế thật thì tôi biết có rất nhiều người sẽ đọc nó để hiểu được nghị lực của một người con gái. Và tôi tin chắc hạnh phúc sẽ đến với những người như bạn.