Gửi HN Ams mà anh thương nhớ

Bùi Phi Anh
(shimamura)

New Member
Hnay trên đường đi về tự nhiên nảy sinh ra ý nghĩ kỳ lạ, đã 7 năm rồi từ khi tốt nghiệp. Có lẽ cũng nên thử một lần quay lại trường cũ xem sao. Vậy là taxi thẳng tiến.

Câu chuyện 1

Anh bảo vệ thật là dễ thương (gọi là anh thôi, vì anh ấy sn 85, mới hơn mình có 2 tuổi chứ mấy :p). Lý do để ngồi ở phòng bảo vệ thì thật là lãng xẹt : Em đi đón em gái. Ngồi ở đấy một lúc, anh bảo vệ bắt đầu tò mò về cô em gái tưởng tượng (vì mãi chưa thấy ra mà, đã sắp đến ca chiều rồi). Em ấy tên là gì? Em ấy học lớp nào? Sao có anh trai mà lại không thấy đi đón em gái bao giờ? Vân vân và vân vân.

Và sau những câu chuyện vu vơ ấy, lại một lần nữa đứng ngẩn ngơ dưới mái hiên ngắm các bé tan trường. Những ngày đầu tiên đi học mà, đến nhanh và đi cũng nhanh ...

Câu chuyện 2

Bằng cách nào đó, chỗ ngồi từ phòng bảo vệ đã chuyển thành chỗ ngồi ở sảnh chính, nơi mà trước đây được gọi là phòng truyền thống. Bây giờ nó vẫn là phòng truyền thống :)), bàn bóng bàn vẫn để ở đó, tất nhiên là vào giữa giờ tan học và đi học thì không có người chơi. Vẳng đâu đó tiếng nhạc réo rắt, "meditation from thais", một bản nhạc nhẹ nhàng. Đứng một mình với tiếng vĩ cầm, giống như những năm 2002, bắt đầu từ đây, nơi khởi đầu của những ước mơ ...

Câu chuyện 3

Một mình lang thang trong những khu nhà A B C, một mình lên tầng 2 tìm đến phòng đội tuyển 1 và 2 ngày xưa. Bây giờ phòng đội tuyển 1 đã bị biến thành kho, còn phòng đội tuyển 2 thì thành phòng nghỉ của phó hiệu trưởng (đúng là trường lắm phòng dùng không hết). Lúc đi vào phòng đội tuyển 2 thì không có ai, lúc đi ra thì gặp một cô giáo đang đứng chặn ngay cửa. Mất 1 phút nhìn nhau để đánh giá đối tượng, cô lên tiếng trước, giọng rất ngọt ngào và nhẹ nhàng : "Sao anh lại vào đây?". Và cứ như thế, câu chuyện thứ 4 bắt đầu.

Câu chuyện 4

Nghẹ câu hỏi của cô giáo trường Nguyễn Trãi (ấy là mình đoán thế), mình biết ngay lý do vì sao đã được nâng cấp từ "em" thành "anh". Có vẻ như trong những lúc vụng trộm thế này, việc không cạo râu buổi sáng là rất cần thiết. Cô nhìn rất xinh, ăn mặc đẹp và hình như chưa quá 35. Câu trả lời cũng rất thật thà và đơn giản, "10 năm trước em rất hay ngồi ở đây, một mình, hy vọng lần này cũng sẽ được ngồi ở đây và không phải một mình". Vậy là xong những đưa đẩy ban đầu nhé ...

Câu chuyện 5

Những câu chuyện giữa hai người lạ thường được bắt đầu bằng những câu hỏi như "anh tên gì?", "anh làm ở đâu?", "vì sao anh đến đây?". Thế nhưng câu chuyện giữa hai người lạ trong phòng đội tuyển 1 lại bắt đầu bằng những ngày vơ vẩn đầu những năm 2000, khi ước mơ vẫn chỉ là ước mơ, khi buổi sáng có những bạn học sinh chờ nhau để cùng đi một chuyến xe bus tới trường, khi ngày cuối cùng tốt nghiệp có một ai đấy đã khắc tên người mà bạn ấy thích lên gốc cây xà cừ ( Đọc đến đây chắc em biết anh định nói ai rồi đấy người yêu ạ ) . Cứ thế hồi ức trở lại, cô gái (giờ thì đã biết tuổi của cô ấy rồi đấy, rất xứng đáng để được gọi là cô gái cho trẻ :))) ngồi chăm chú lắng nghe, thời gian cũng có đôi lúc phải ngừng trôi như thế đấy ...

Câu chuyện 6

Đã đến buổi trưa và câu chuyện cũng đã đến lúc kết thúc. Tất nhiên, không thể nào ăn được tới 3 4 bữa trưa, vì thế nên đành phải lịch sự từ chối lời mời dùng bữa. Điện thoại của cả hai có thêm một số mới, nếu không có thêm cái khoản phải ra về bằng xe bus thay vì taxi thì hôm nay có lẽ sẽ đỡ mỏi chân hơn nhiều. Trước khi ra về, tự nhiên quay lại nhìn trường cũ một lúc, vào mùa thu này, mây có lúc lững lờ trôi ...

Nhớ những ngày còn đi học cấp 3, đi bộ giữa hai hàng cây rắc đầy hoa trắng, rất đỗi thanh bình. Nhớ những ngày lang thang trên đường Kim Mã, hàng cây che bóng giữa mùa hè, xua đi mệt mỏi theo những chuyến bus đi học. Nhớ những ngày tháng 9, đi học cùng bạn bè, rất quậy, rất nổi và cũng rất ồn ào. Hn Ams đã từng như thế, náo nhiệt với tuổi học trò. Hn Ams, giờ đã trở thành kỷ niệm, bay đâu đó trong tim ...

Câu chuyện 7

Tin nhắn

"Thực ra cũng chỉ vì tình cờ mà quay trở lại thôi. I không biết nên vui hay nên buồn. Khi còn học ở đây, I cũng có những ước mơ của riêng mình. Rồi một phần ước mơ ấy cũng đã trở thành hiện thực. Japan dream, cái lạnh tái tê của vùng Đông Bắc, miền nắng ấm phía Nam Nhật Bản, vẻ đẹp dịu dàng của Kyoto mỗi độ thu về. Bây giờ Japan dream của I đã trở thành kỷ niệm, cũng như trường cấp 3 của I, cũng đã trở thành kỷ niệm. Chỉ thỉnh thoảng thôi, chợt đến, chợt đi trong giấc mơ ngắn ngủi"

"U and I will meet again?"

Tất nhiên, không có tin nhắn trả lời. Thế là đủ cho một mùa thu rồi nhỉ :).

Câu chuyện cuối cùng

Ở phòng đội tuyển 1 tất nhiên có bàn ghế và bảng đen như những phòng học khác. Chắc sẽ có một vài bạn thắc mắc vì sao Anh Bùi lại lang thang đến phòng đội tuyển 1 mà không phải là một phòng học nào khác nhỉ, phòng ấy có gì lạ không nhỉ?

Ở đằng sau bảng đen phòng đội tuyển 1 là một bức tường quét vôi trắng như những bức tường khác. Có rất ít người vào phòng đội tuyển, lại càng ít người mò mẫm ra đằng sau tấm bảng đen ấy. Thế nên câu chuyện về bức tường vôi trắng có rất ít Amser biết đến (không có Bùi kể thì chắc còn lâu các bạn mới biết nhỉ)

Bắt đầu từ những khóa 00 03, có một vài câu chuyện tình của Amser đã được viết lên bức tường vôi trắng ấy. Đến năm 2005 thì bức tường ấy đã được phủ kín bởi những dòng tâm sự bằng bút chì, tất cả đều không biết nhau, nhưng đều chung một tình yêu đối với Ams, cùng chung một tình yêu tuổi hoa niên.

Cuối năm 2005, Bùi lang thang một mình vào phòng đội tuyển ấy, nhìn bức tường và viết lưu bút lên đó, rất dài (đến một gang tay cơ đấy), những câu chuyện tình yêu, những kỷ niệm đều được viết với hy vọng bức tường này sẽ lưu giữ lại khoảnh khắc cuối cùng của tuổi học trò.

2012, Bùi quay trở lại, một mình vào phòng đội tuyển ấy, (nhờ công sức lười quét vôi của các bạn giáo viên trường Nguyễn Trãi) bức tường ấy vẫn giữ nguyên, vẫn còn bài viết rất dài của Bùi, thêm vào đó là rất nhiều bài viết nữa của các em học sau Bùi, 03 06, 04 07, có cả 08 11, rất nhiều tình yêu, rất nhiều kỷ niệm ...

Các Amser gọi bức tường ấy là "Wall of hope" , là nơi khởi đầu của những ước mơ ...
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Một buổi chiều đầu tháng 11, trời thu Hà Nội bây giờ se se nhưng vẫn có nắng, cái nắng nhẹ nhàng, lâu rồi thời tiết HN mới dễ chịu đến thế, năm nay có lẽ đông sẽ về sớm hơn…

Tôi ngồi cùng 1 anh bạn trong quán café ở đường Trần Huy Liệu, 1h chiều, rồi 3h chiều, những công việc cần bàn thì cũng đã xong, chúng tôi tạm biệt nhau để chuẩn bị ra về.:
-Mày này,
- Gì thế anh?
- Đã bao lâu rồi mày chưa đến thăm trường Ams?
- Ams mới hả anh?
- Không, Ams cũ cơ.
Tôi lặng người đi 3s, Ams cũ, nó đã là miền ký ức rồi, chả nhớ là nửa năm hay 1 năm gì đó
- Em cũng không nhớ, hình như lâu lắm rồi, mà sao anh lại hỏi thế?
- Vậy thì về một lát thôi.
- Về bây giờ á, em tưởng anh còn hẹn đón “chị nhà” đi chơi mà, nhỡ…
- Thôi thôi nhỡ cái gì, 27 tuổi đầu rồi chứ trẻ trung gì nữa, thỉnh thoảng cho leo cây tí cũng được. Tự nhiên ngồi cùng mày trên con phố này, tao lại thấy nhớ trường mình quá. Kệ đi, anh em mình cứ về một tẹo, nếu nàng biết là tao bận về Ams chơi một tí thì nàng cũng chả có ý kiến gì đâu.
- Vậy thì anh sms cho chị 1 câu là xong. Mà em sợ chiều nay học sinh Nguyễn Trãi họ còn đang học trong trường, nhỡ bảo vệ ko cho vào đấy.
- Sợ gì, ko cho vào thì anh em mình giả vờ làm phụ huynh cũng được, bảo vệ cũng chả biết ai vào với ai đâu. Mà tao sẽ sms cho nàng là có việc đột xuất, nếu tao nói tao về Ams cũ thì lát gặp nàng sẽ rối rít lên cho mà xem: Này thì trường Ams dạo này thế nào, còn như ngày xưa không, nếu mà mưa như lụt lịch sử thì còn ngập không…Bà chị chú là vậy đó.

Vậy là anh em tôi lên đường, một cái hẹn bất ngờ ngoài dự kiến là ngồi bàn chuyện công việc, cái hẹn về Ams. Mọi con đường đều dẫn về Ams, cuộc đời buồn cười như thế đấy, đi 1 vòng rồi lại trở về điểm xuất phát ban đầu, dù đã xa 4 năm hay 10 năm. Thật may mắn vì hôm qua là chiều thứ 7 và các em học sinh trường Nguyễn Trãi lại chỉ học 2 tiết, giờ này ngoài cổng trường toàn lũ nhóc tì đi học thêm đang được bố mẹ thả tung tăng, một lũ nhóc tì cũng giống như chúng tôi của hơn chục năm về trước, đi học thêm với một khao khát là đỗ vào Ams, một tình yêu với Ams từ khi còn chưa bắt đầu…

Qua cửa bảo vệ thật là dễ, Ams vẫn mở cửa tự do như vậy đấy. Bước vào sân trường mà mọi thứ là ùa về, chợt nhận ra trong ánh mắt của anh bạn đồng hành như sáng lên thứ gì đó, cảm giác của một người đã bôn ba nhiều nước tận trời Âu, nhưng có lẽ không đâu bằng trở lại nhà mình. Gió nhẹ và hương bằng lăng dễ chịu khoan khoái. Đến không thế thì cũng chả còn giữ được mấy để mà nhớ. Thế là lấy cellphone tăm tia lại vài bức, anh cười, tí anh đem khoe cho nàng đỡ nhớ, cũng mấy năm rồi nàng cũng chưa về Ams ý chứ.

Chụp lại những bức ảnh đẹp nhất dành tặng mọi người. Có thể do xúc động và tác động của ngoại cảnh làm những bức ảnh chưa thật hoàn hảo nhất.

Sân Ams này
IMG_0097.JPG


Góc sân…
IMG_0055.JPG


IMG_0077.JPG


và khoảng trời
IMG_0120.JPG


Khoảng trời mơ ước, khoảng trời bóng bay một thời

IMG_0103.JPG


Dù có nhiều đổi thay nhưng những giá trị xưa cũ dường như vẫn không thay đổi, những phòng học, những cửa kính, những rèm cửa, những cửa lớp, quạt trần xiêu vẹo…

IMG_0105.JPG


IMG_0087.JPG


IMG_0087.JPG


Và một vài giá trị đơn sơ khác, đơn giản là thế này =))
IMG_0061.JPG


Một số trang thiết bị mới
IMG_0104.JPG


Tuy nhiên một số giá trị thì:
IMG_0082.JPG


Phòng mà các bô lão thường dùng để thụt bi – a giờ đã trở thành kho chứa bàn ghế hỏng
IMG_0079.JPG


Nơi tự kỷ lý tưởng nhất, dù ko thể nán lại quá lâu vì quá bốc mùi
IMG_0129.JPG


Sân bóng rổ, một phần sân đã được chuyển giao cho trường Giảng Võ
IMG_0067.JPG


Hình ảnh biểu tượng của sân sau Ams
IMG_0068.JPG


IMG_0117.JPG


IMG_0041.JPG


Highway to...
IMG_0040.JPG


IMG_0101.JPG


Canteen Ams, canteen của mỳ tôm chanh (mỳ tôm chun),.. canteen được xây mới và đẹp hơn, có lẽ đây là điểm nhấn lớn nhất của Nguyễn Trãi, rất tiếc là ko phục vụ sau giờ học.

IMG_0063.JPG


Chỗ uống nước này, giờ những vòi nước này không còn hoạt động nữa

IMG_0064.JPG


Úp rổ phát

IMG_0069.JPG


Ánh sáng phía cuối con đường

IMG_0125.JPG


Nấc thang lên thiên đường. Nơi cầu thang in đậm những dấu chân của nhiều thế hệ, maybe cả dấu mông của những học sinh khối Hóa từng khiếp vía với trò DSBA đã lùi vào dĩ vãng.

IMG_0095.JPG


IMG_0110.JPG


IMG_0109.JPG


Phòng đội tuyển, giờ biến thành phòng nghỉ giáo viên

IMG_0088.JPG


Phòng đoàn đội trở thành phòng giám thị

IMG_0099.JPG


Nơi duy nhất còn được giữ lại, văn phòng + trung tâm bồi đưỡng văn hóa Hn Ams

IMG_0098.JPG


View từ tầng 3 xuống trường quốc tế Pháp

IMG_0090.JPG


Các thầy cô từng ngồi ở nơi này, song sắt không lẫn vào đâu được.

IMG_0135.JPG


Sân gửi xe + bóng rổ ở chỗ bán trú trở thành đồn công an phường, có lẽ nó sẽ tốt hơn để bảo vệ an ninh trật tự của khu phố.

3%
2%
Low Battery...
- Còn chỗ nào chưa đến không anh?
- Hình như còn tiền sảnh mày ạ, tao chưa chụp được, nhưng mà chỗ này đông người quá, máy của mày còn…
Off…
Cái Iphone khỉ gió, mình chả bao h có thói quen sạc pin khi ra khỏi nhà, thôi, máy em hết pin rồi :(

- [Rung bần bật] Alo, uh anh đang đi có tí việc riêng, qua đón em ngay đây, thế nhé. Nàng gọi rồi, tao phải đi đây, thôi anh em mình về.

5 h chiều, trời mùa đông tối nhanh, giờ này đã chập choạng, chia tay anh bạn hữu, bước ra khỏi Ams lòng thấy nhẹ nhõm. Ra khỏi cánh cổng ấy như vừa tỉnh lại sau một giấc mơ. Dreams feel real while we're in them. It's only when we wake up that we realize something was actually strange…

Trở về nhà, mấy quyển GMAT còn vung vãi trên bàn học, chợt nhận ra mình còn rất nhiều việc phải làm. Nhìn lên cái lịch treo tường, sang tháng 11 rồi mà chưa bóc lịch, tháng này có một trong những ngày đẹp nhất của cựu học sinh, ngày trở về thăm trường xưa, thăm các thầy cô. Tôi chợt nghĩ không biết đời con mình, đời cháu mình mà học Ams có đứa nào từng biết nơi này là ngôi nhà đầu tiên của Ams ko, nhưng rồi có lẽ mình hơi ích kỷ, cứ nghĩ rằng Ams mới ko bao h bằng Ams cũ, rồi đấy 10,15, 20 năm nữa, khi các em học sinh Ams của thế hệ mới đã xây đắp những viên gạch vững chắc cho 1 trường Ams mới, khi ấy với những 09-12, 10-13, 11-14,… cảm xúc của các em với Ams mới có lẽ cũng như chúng tôi, những Amser của thế hệ trước dành cho Ams cũ. Nơi mà chúng tôi đã bắt đầu và kết thúc một cuộc hành trình, hành trình đầu tiên để mở ra những hành trình mới.

Không biết bao h mới trở lại…

Every Amser has an journey
Every journey has an end…

Tạm biệt nhé mùa thu Ams...!
 
Back
Bên trên