F@king Chinese!

Lưu Công Thành
(congthanh)

Điều hành viên
15 năm trước chỉ có những người lười nhác mới không khẳng định rằng thế kỷ tới sẽ là thế kỷ ngự trị của Trung Quốc. Và chỉ có những người mắc bệnh thích tranh cãi mới không đồng ý với điều này.


Đồ sứ đằng sau dây thép gai

Vào những năm 70, đối với chúng tôi những đứa trẻ thuộc vùng viễn đông Liên Xô cũ, được nuôi dưỡng trong bầu không khí của cuộc chiến tranh lạnh không những chỉ đối với Phương Tây mà còn cả đối với Phương Đông. Quả bóng bàn Trung Quốc là một món đồ xa xỉ, không thể có được giống như những chiếc quần jeen không mang mark Ấn Độ.

Với sự thán phục đầy nghi hoặc giống nhau, chúng tôi nghe đài đọc bản tin về chuyến bay vũ trụ hợp tác giữa Nga và Mỹ, hoặc nghe người thày giáo của mình nhớ lại tuổi thơ đã cùng chúng bạn bơi sang bờ bên kia của sông Amur trong tiết đông lạnh giá, để sang nước láng giềng: ông tặng họ những chiếc nồi hơi, đèn hàn còn họ tặng ông những cái lọ đựng đường bằng sứ và những quả bóng bàn.

Trong những năm tuổi trẻ của tôi, người Trung Quốc hoàn toàn không phải là những người tốt bụng.

Hồi đó đã có sự mâu thuẫn tư tưởng sâu sắc, đã xảy ra sự kiện đẫm máu tại Damascus. Tại bờ sông Amur, giống như trên tất cả các đường biên giới khác đã dựng hàng rào dây thép gai.

Chúng tôi biết, đất nước láng giềng rất rộng lớn và đông dân, nhưng đã quen với điều không nước nào có thể so sánh với sự vĩ đại của đất nước mình, câu chuyện về tương lai Trung Quốc 100 năm sau giống như bài tập thể dục cho bộ óc của sinh viên: một mặt lúc đó còn phổ biến kiểu chính trị không thỏa hiệp, mặt khác người Nga chủ quan coi thường đối thủ. Hơn nữa, bao giờ mới đến thế kỷ 21.

Cuối cùng, thế kỷ 21 cũng đã đến.


Không thể dùng trí tuệ để hiểu người Trung Quốc

Người Trung Quốc đã đến nước Nga cùng với thế kỷ 21. Và một thái độ mới đối với họ cũng đến cùng.

Thoạt tiên – sự thừa nhận: trong những năm tháng đói kém nhất của đất nước, dân Nga đã đi giầy thể thao, mặc áo dệt kim, ăn mỳ và hoa quả Trung Quốc.

Sau đó – sự khinh bỉ: giầy thể thao chỉ đi được nửa mùa, trong hoa quả phát hiện nitrate và pesticides.

Sau nữa – sự thám phục: nền văn hóa, triết học, y học vĩ đại, và cuối cùng là bức tường vĩ đại. Thế kỷ tai ương, kiên trì, cần cù lao động, và sự thịnh vượng. Trong các trường đại học Nga, sự cạnh tranh để được vào học các ngành học về Trung Quốc tăng rõ rệt.

Tiếp đó – sự ghen tỵ: các quán ăn Trung Quốc mọc lên như nấm, công nhân xây dựng Trung Quốc không uống rượu, họ sửa những căn hộ Nga với giá rẻ và chất lượng, nông dân Trung Quốc thuê những chỗ bỏ hoang của nông trang, nơi không mọc được cây gì ngoài đậu tương, và họ mang ra chợ những quả dưa hấu.

Cuối cùng – sự hoảng sợ: mọi người nói rằng các quán ăn và những người thợ xây do mafia Trung Quốc – nổi tiếng khắp thế giới về sự tàn bạo - quản lý, và còn những người thợ xây Trung Quốc chiếm mất việc làm của dân Nga. Đồn rằng 80% quần áo, đồ chơi, đồ điện tử nhập vào Nga là hàng Trung Quốc. Đồn rằng, nền công nghiệp Trung Quốc đã mạnh hơn nền công nghiệp Nga. Đồn rằng, công nghiệp Trung Quốc đã thải chất phenol làm chết hết cả sinh vật tại sông Amur, và đấy mới chỉ là sự khởi đầu. Đồn rằng, quân đội Trung Quốc không chỉ đông quân lính hơn quân đội Nga mà còn có khả năng chiến đấu tốt hơn. Đồn rằng, chính phủ Trung Quốc có kế hoạch bí mật chiếm vùng viễn đông Nga – không phải bằng quân sự mà bằng kế hoạch di dân, hay thuê những vùng đầm lầy – và đấy cũng mới chỉ là bắt đầu...

Thái độ của người Nga với Trung Quốc hiện tại hình thành dựa trên nhiều yếu tố. Có một điều chắc chắn biến mất - đó là thái độ khinh thường.

Những tiên đoán dường như hoang đường về kỷ nguyên phục hưng của đất nước "Con trời" đã thành hiện thực chăng ?


Đồ chơi giành cho người lớn

Giống như là như vậy. Sự nhận thức về người láng giềng thay đổi không chỉ trong mắt của người dân Nga (người Nhật và người Mỹ nữa) mà cả trong mắt của những người lãnh đạo đất nước họ.

Trước đây, họ coi Trung Quốc thuộc diện "đàn em", họ nhìn Trung Quốc với thái độ kẻ cả cho phép kẻ đàn em tăng tốc đuổi theo mình để sản xuất những đồ chơi "cũ kĩ" – xe tăng, tàu thủy, máy bay.

Ngày nay, kẻ "đàn em" nếu như chưa trở thành "đàn chị", thì ít nhất cũng ngang hàng.

Bây giờ không phải Bắc Kinh mà Moscow tự hào tuyên bố rằng đã ký hiệp ước hai bên, hiệp ước tương tự như vậy Trung Quốc chưa ký kết với một quốc gia nào.

Không phải Jiang mà là Putin với thái độ toại nguyện công bố: trong quan hệ giữa hai nước không còn vướng mắc nào về vấn đề quân sự (về điểm này, chắc không phải bất kỳ người dân Nga nào cũng đồng ý với tổng thống của mình).

Bây giờ không phải các nhà lãnh đạo Trung Quốc học tiếng Nga mà là con của tổng thống Nga học tiếng Trung Quốc.

Và không phải là Bắc Kinh mà là Trung Quốc, dứt khoát khẳng định tầm quan trọng sự tồn tại của hai cực trên trái đất, và hy vọng được trở thành một phần quan trọng của một cực.


Và những câu chuyện cười đã chết

Và một câu chuyện cổ tích nữa lại thành hiện thực. Đối với ai đó thì là một câu chuyện cổ tích có hậu, còn đối với người khác thì không hẳn.

Bây giờ điều quan trọng không phải là xác định xem thái độ của mình với "câu chuyện cổ tích đã thành hiện thực" như thế nào mà là ngược lại. Trong trường hợp này hoàn toàn không đơn giản chút nào: Phương Đông là Phương Đông, dưới nụ cười rạng rỡ có thể che giấu bất cứ điều gì – từ cành cọ cho đến hòn đá nặng.

Từ "Trung Quốc" trong tiếng Trung Quốc được tạo thành từ hai chữ tượng hình: "giữa, trung tâm" và "quốc gia", nếu dịch ghép hai từ lại thì có nghĩa là "quốc gia ở giữa".

Một người hiểu biết đã nói với tôi, trong suy nghĩ của người Trung Quốc, trên thế giới chỉ có một quốc gia văn minh duy nhất - đó là Trung Quốc. Còn tất cả xung quanh "trung tâm" Trung Quốc, - là các quốc gia mọi rợ. Thậm chí cả Anh và Pháp, những nước phát hiện ra Trung Quốc vào trung thế kỷ và về kỹ thuật thì hơn hẳn Trung Quốc cũng bị gọi là những tên "mọi rợ trắng" hoặc những "con quỷ" của thế giới bên ngoài.

Thêm nữa, nếu bây giờ so sánh về trình độ kỹ thuật như trên thì cũng không còn đúng nữa. Muốn rằng, cả câu chuyện này nữa cũng sẽ trôi vào lịch sử - chuyện rằng những người lạc quan thì học tiếng Anh, người bi quan – tiếng Trung Quốc, còn những người thực dụng - súng tiểu liên Kalashnikov.

Thêm nữa, có lẽ những người bi quan và thực dụng đã đổi chỗ cho nhau...


Yan Leder


Theo BBC
 
Anh Thành ơi, anh có bản tiếng Anh của bài này ko? Em tìm mãi ko thấy..
 
Hàn Quốc trước sức mạnh kinh tế của Trung Quốc

Thanh niên Trung Quốc làm việc trên mạng ngày càng nhiều. Giá trị sản phẩm công nghệ tin học nước này chiếm tới 6% tổng doanh thu ngành trên toàn thế giới năm 2002.

Nửa thế kỷ trước, những người Hoa sang Triều Tiên đều là quân nhân. Ngày nay, làn sóng mới từ Trung Quốc đưa sang đất Hàn toàn thương nhân và những người tham dự hội họp về đầu tư và mậu dịch.

Trong khi nền kinh tế mạnh nhất châu Á - Nhật lê từng bước chậm chạp, thì Hàn Quốc, nước đứng thứ ba, đang có sự bùng phát về tốc độ trao đổi thương mại với người láng giềng đứng thứ hai châu lục về kinh tế.

"Chúng tôi xây dựng mạng lưới kinh doanh ở Trung Quốc chỉ mất 5 năm, trong khi phải mất tới 30 năm ở Nhật", ông Kim Yong Jin, quản lý chuyến bay của Korean Air Lines tại phi trường Incheon (Seoul), nói. Lưu thông với Trung Quốc qua đây tăng 20% hàng năm. Nước láng giềng đông dân, vốn là điểm đầu tư lớn nhất, giờ còn trở thành thị trường xuất khẩu mang lại doanh thu cao nhất của Hàn Quốc, với mức tăng trưởng 29% trong năm 2002.

Tuy nhiên, Trung Quốc vừa trở thành đối tác kinh doanh, thì cũng chớp mắt đã là đối thủ của Hàn Quốc. "Bao năm nay, Hàn Quốc vốn là nhà sản xuất giá rẻ và hiệu quả cao. Nhưng giờ đây lực lượng lao động Trung Quốc đang tranh giành miếng bánh của người Hàn", - Scott Snyder, đại diện Hàn Quốc tại tổ chức nghiên cứu mang tên Asia Foundation, nhận xét. "Chúng ta phải nhanh lên, bởi hơi thở của người Hoa đã ở ngay sát sau lưng rồi".

Hàng nhập từ Hàn Quốc vào thị trường Trung Quốc trong năm qua chủ yếu là điện thoại di động và máy tính, thay vì thép và các loại sản phẩm hoá dầu. Seoul dự đoán đến năm 2010, Trung Quốc sẽ sánh ngang Hàn Quốc trong ngành ôtô, chất bán dẫn và đóng tàu. Với một số ngành công nghiệp khác, khoảng cách chỉ còn đo bằng tháng.

Năm 2000, giá trị ngành công nghệ tin học của Hàn Quốc đạt 53,4 tỷ USD, chiếm 5% tổng giá trị thế giới, đứng sau Trung Quốc. Ngoài ra, sản lượng ngành này ở Hàn Quốc có tốc độ tăng trưởng thấp hơn của nước láng giềng.

"Sớm muộn gì Trung Quốc sẽ chạy đua và bắt kịp chúng ta trong mọi ngành công nghiệp", ông Lee Jung-hoon, giáo sư quan hệ quốc tế trường đại học Yonsei, nhận định.

Đến 2007, Hàn Quốc sẽ chuyển các ngành công nghiệp sử dụng nhiều hàm lượng công nghệ như điện tử, ôtô sang Trung Quốc, dưới hình thức đầu tư vào các dây chuyền sản xuất.

Hơn một nửa số nhà sản xuất quanh Seoul đã chuyển dây chuyền ra nước ngoài, chủ yếu là vào Trung Quốc. Năm 2001, lần đầu tiên số nhân công ngành chế tạo sụt giảm mạnh, với hơn 45.000 việc làm bị mất.

"Ơn trời, chúng tôi đã có tới 20 để năm chuẩn bị", - Song Hee-yhon, trưởng khoa Đông Bắc Á của một trường đại học Trung Quốc nói. "Vài ba năm nữa, Hàn Quốc sẽ đối mặt với những khó khăn y như Nhật hiện nay". Tuy nhiên ngay bây giờ Hàn Quốc đang phải giải quyết một số tranh chấp với đối tác kinh tế mới lớn nhất của mình.

Năm ngoái, Bắc Kinh quyết định trừng phạt điện thoại di động của Hàn Quốc để trả đũa việc Seoul áp thuế cao đối với tỏi của nước này. Quốc gia 1,3 tỷ dân còn mong muốn giành thị phần ở bán đảo Triều Tiên, thậm chí không ngại đẩy bật đối thủ Mỹ.

Và quả thực điều đó đang dần thành hiện thực. Một số ngân hàng Mỹ như Bank of New York, Bank of Hawaii, Fleet National Bank, hay Fuji và Asahi của Nhật đã đóng cửa chi nhánh ở Hàn Quốc. Thế vào chỗ đó là hai ngân hàng thương mại quốc doanh Trung Quốc: ngân hàng công thương và HSBC Holdings.

Một nghiên cứu của viện Gallup Hàn Quốc, phỏng vấn hơn 50 doanh nhân nước này, cho thấy đa phần họ sẽ đầu tư vào Trung Quốc và nghiêng về làm ăn với người láng giềng này hơn là Mỹ. Ngoài ra, cứ 10 kiều dân Hàn thì có 7 người muốn đầu tư vào Trung Quốc.

Hoa ngữ cũng đã trở nên quan trọng không kém Anh ngữ đối với thanh niên Hàn Quốc muốn tìm việc làm. Số lượng các công ty tìm kiếm nhân viên biết tiếng Trung năm 2002 tăng 5 lần so với một năm trước đó, chủ tịch một công ty giới thiệu việc làm trên mạng cho biết.

Đứng bên ngoài một cơ sở dạy tiếng Hoa ở Seoul, Hwang Chung-tae, giáo viên trung học, giơ ngón tay cái lên và hồ hởi: "Hàn Quốc là một nước nhỏ, dân số lại đông. Nhật thì đang ngắc ngoải. Nhưng Trung Quốc sẽ là một ngôi sao lớn. Tôi thích Trung Quốc".

Các hãng du lịch và hàng không đang đưa ra các chiêu khuyến mãi hấp dẫn đi đến đất nước của Vạn lý Trường thành. Ước tính 1,8 triệu du khách Hàn, tức 4% dân số, đã tới "quốc gia ở trung tâm vũ trụ" trong năm 2002.

Seong Y. Park, chủ tịch danh dự của hãng sở hữu công ty Asiana - một trong hai nhà vận tải hàng không lớn nhất Hàn Quốc - phấn khích: "Tôi thấy những cơ hội tuyệt vời ở Trung Quốc. Tôi có thể mơ tới 1 tỷ lượt khách".

Theo New York Times, AP
 
Thương nhân Trung Quốc nhanh chân đến Kabul

Một nhân viên phục vụ bàn người Hoa mặc váy ngắn rót bia Tsing Tao cho các khách hàng Afghanistan đang vừa ăn vừa hát karaoke. Đó là khung cảnh mà chỉ một năm trước đây, người ta không bao giờ được chứng kiến tại thủ đô Kabul.

Nhà hàng cơm Tàu với cái tên giản dị "Chinese Restaurant" kể trên vừa mới khai trương tại Kabul cách đây hơn một tháng. Vậy mà nó đã thu hút rất đông thực khách và đạt được những thành công ngoài mức mong đợi. "Bạn cần phải đặt chỗ trước nếu muốn ăn tại đây", - ông Vương Văn Điền, quản lý nhà hàng hãnh diện nói. Ông là một trong những thương gia đi tiên phong trong lĩnh vực đầu tư ở Afghanistan, thị trường mà theo ông là đầy rủi ro, nhưng có thể sinh lợi cao.

"23 năm chiến tranh đã khiến cho đất nước này không có mối liên hệ với thế giới bên ngoài. Tôi nghĩ rằng chính điều đó sẽ tạo cơ hội kinh doanh tốt. Tôi đã đạt mức doanh thu cao ở đây", - ông Vương nói. Mặc dù phải thuyết phục mãi, các nhân viên Trung Quốc, gồm 3 đầu bếp, 3 phụ bếp và 3 phục vụ bàn, mới chịu sang Afghanistan làm việc, vì họ lo ngại tình hình an ninh ở Afghanistan, nhưng ông Vương đang có kế hoạch tiếp tục mở thêm những nhà hàng mới. "Tôi muốn kéo thêm nhiều người đến đây kinh doanh và làm ăn", - ông cho biết.

Về phía khách hàng thì khỏi phải nói, hầu hết những người dân Kabul, vốn chưa từng phải đặt chỗ trước khi đi ăn ở bất cứ đâu, đã tỏ ra rất "khoái" với phong cách phục vụ của những tiếp viên mặc váy ngắn tại đây. Dưới chế độ hà khắc của chính quyền Taleban, chỉ riêng việc nhìn chằm chặp vào người của các nhân viên phục vụ thôi cũng đủ để các quý khách nam giới phải chịu những hình phạt nghiêm khắc. Và tất nhiên là chẳng có "cặp giò" nào để mà nhìn. Vậy mà bây giờ...

Tuy nhiên, sau một thời gian hoạt động, ông Vương tỏ ra thận trọng: "Tôi sẽ điện thoại về Trung Quốc để đặt mua những bộ váy áo dài hơn cho nhân viên. Mặc dù trong luật không quy định, nhưng tôi nghĩ mình nên điều chỉnh cho phù hợp với văn hoá Hồi giáo". Rõ ràng, ông Vương không muốn làm mếch lòng người dân Afghanistan, nhất là khi cửa hàng của ông cùng chung vốn với một công ty xuất nhập khẩu của nhà nước.

Trong khi Afghanistan đang cố gắng sửa đổi pháp luật để tạo thuận lợi cho việc thu hút các nhà đầu tư nước ngoài vào thị trường của mình, thì Trung Quốc tỏ ra rất nhanh nhạy. Thủ đô Kabul giờ đây đang tràn ngập những đồ điện gia dụng giá rẻ của Trung Quốc, đánh bại những thiết bị tương tự của Nhật và Pakistan. Trên khắp các ngả đường, đi đâu cũng thấy những chiếc xe "Phượng Hoàng" made in Shanghai (sản xuất tại Thượng Hải).

Nhằm tạo dựng những mối quan hệ giao thương tốt đẹp giữa hai nước, tháng 11 vừa qua, Trung Quốc đã thiện ý xóa món nợ vài triệu USD cho Afghanistan. Đầu năm 2002, nước này cũng đã phát động những đợt "tấn công" nhằm giành trái tim của người dân Kabul, thể hiện qua việc tài trợ trọn gói cho dự án sửa chữa vườn thú đổ nát ở thành phố này, nơi có con sư tử từng được coi là biểu tượng của sức sống Kabul.

Ông Trì Đạo - người phát ngôn đại sứ quán Trung Quốc ở Kabul - cho biết: "Chúng tôi muốn giúp đỡ người dân Afghanistan và cũng là tạo điều kiện cho các thương gia Trung Quốc đến đây". Trên tinh thần đó, chính quyền Trung Quốc kêu gọi các doanh nhân tích cực đầu tư tại Afghanistan. Ông Vương nhận xét: "Đại sứ quán Trung Quốc đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Nếu không có họ, tôi không nghĩ là mình có thể đến kinh doanh được ở đây". Toàn bộ nội thất, thiết bị và nguyên liệu của "Chinese Restaurant" đều được nhập khẩu từ Trung Quốc. Ông hy vọng rằng những thành công bước đầu của mình sẽ tạo sự khích lệ cho những doanh nhân khác. Những tín hiệu đáng mừng cho Afghanistan đã hé mở...

Theo AFP
 
đáng khâm phục TQ

đọc các bài viết trên, cộng với quan sát thực tế, thực không thể không khâm phục người TQ , HQ và tư duy của họ. Điều đó ở các điểm:
1/ tuy rất tự hào về tầm vóc văn hóa của bản thân, họ cũng sẵn sàng dẹp sang một bên, tìm kiếm mọi cơ hội làm ăn, biết là mình còn kém nên lặn lội tìm các thị trường bỏ trống , quyết không để mất thị trường, thà lao động vất vả hy sinh hàng chục năm nhưng quyết không nhả thị trường nào... Có lẽ những chinese restaurant luôn là người tiên phong cho bành trướng của TQ.
2/ cái giỏi nữa của TQ là kiên trì , bền gan, kiên quyết trong kinh doanh, bia Tshing tao cũng đã xuất hiện ở Pháp, lúc đầu là bán trong chinese restaurant, bây giờ đã dần xuất hiện ở siêu thị , như vậy là khỏang 5 năm họ đã lách vào thì trường tường đối khắt khe của Pháp
3/ người tầu không máu chạy theo cái danh hão như người VN, có lẽ họ cũng cố tỏ ra khiêm nhường hơn sau những thất bại thế kỷ 19 . Người HQ thì tự biết thân phận không gồng mình lên chống lại TQ, vì kiểu gì thế kỷ này cũng là người tàu (e hèm, Võ Nguyên Giáp ngay từ khi còn là thầy giáo địa lý Thang Long đã nói trước đám học trò là TQ sẽ bá chủ châu Á ngay cái thời Nhật thịnh Tàu suy..) và họ nhận thấy sự đi lên của TQ là cơ hội của họ... Còn VN ta, cho đên gần đây vẫn sợ hãi sự cạnh tranh của TQ và tìm cách hạn chế, làm sao mà làm được cơ chứ ...
Tình hữu hảo Viet Trung đời đời bền vũng muôn năm.
Xuan Son
 
Lý sự của người Trung Hoa

Ý tưởng của người Trung Hoa thời nay về phương châm sống vẫn sâu sắc như xưa, nhưng xem ra có vẻ thiết thực hơn nhiều. Phương châm ấy được diễn đạt một cách rất "Trung Hoa hiện đại" như sau:

"Một "trung tâm": lấy sức khỏe làm trung tâm. Hai "một chút": thoải mái một chút; hồ đồ một chút. Ba "quên": quên tuổi tác; quên bệnh tật; quên hận thù. Bốn "có": có nhà ở; có bạn đời; có bạn tri âm; có sổ tiết kiệm. Năm "phải": vận động; phải hòa nhã, lịch sự; phải biết cười; phải biết kể chuyện; phải tự coi mình là người bình thường".

Điều "một trung tâm" là cực kỳ quan trọng. Thường thì mãi đến lúc đã già yếu hoặc ốm đau ta mới thấy sức khỏe là quý giá; khi ngoài kia trời xanh lồng lộng và nắng gió lung linh mà ta ngồi đây bất lực, mới thấy hối tiếc một thời phung phí sức lực một cách liều lĩnh và dại dột. Rất may là chất lượng cuộc sống ngày một tốt hơn, y học ngày càng hiện đại hơn nên tuổi thọ của con người sẽ còn cao hơn nữa. Sắp đến rồi, ngày mà "Sáu mươi tuổi chưa phải là già/ Bảy mươi tuổi vẫn còn là trung niên!" hạnh phúc thay là có một tâm hồn lành mạnh trong một cơ thể cường tráng. Xin hãy nhớ, ở bất cứ lứa tuổi nào cũng phải "lấy sức khỏe làm trung tâm".

Điều "hai một chút" thật là chí lý. Đừng đạo mạo quá, đừng lên gân cốt quá, hãy sống hồn nhiên như mình vốn có. "Thoải mái một chút" (một chút thôi nhé!) là hợp với tự nhiên bởi cuộc sống không phải lúc nào cũng căng như một dây đàn đúng nốt được. Cũng đừng quá tự giày vò mỗi lúc lầm lỡ. Ai mà chẳng có lúc sai, lỡ có sai thì hãy tự nhủ "hồ đồ một chút" chưa sao! Cũng lại chỉ một chút thôi nhé: luôn luôn hồ đồ thì còn nói làm gì; hồ đồ nghiêm trọng thì phải trả giá đắt, đôi khi hối không kịp.

Điều "ba quên" là để lòng mình thanh thản. Lỡ đã già rồi (vì đã được sống quá nhiều), lỡ đã mang bệnh tật rồi (nhiều khi vì những lẽ rất cao cả, nhưng cũng có khi vì những tầm phào) thì hãy quên đi, "quên tuổi tác" và "quên bệnh tật"; hãy vui sống mỗi ngày bằng những công việc.

Theo Nông thôn ngày nay
 
Cái Lý sự của người Trung Hoa ở trên em thấy ở trong các câu lạc bộ phụ lão rất hay phổ biến.
 
Trung Quốc-Nga: Cuộc xâm lược ngược

Từ ngày 04-10/1900, tại Blagoveshchensk, lính Cô-dắc đã giết khoảng 5 nghìn người Trung Quốc. Họ đã bị mũi lưỡi lê, báng súng lùa xuống dòng sông Amur (hay còn được gọi là Hắc Long Giang) lạnh giá. Hầu như tất cả đều bị chết chìm. Những người không chịu nhẩy xuống dòng nước bị bắn chết ngay tại chỗ. Người Nga đã khẳng định sự thống trị của mình tại một vùng nằm ở đông châu Á như vậy. Họ đã đuổi những người Trung Quốc ra khỏi đường biên giới do Nga qui định.

Ngày nay chẳng còn ai nhắc tới sự kiện này, và trong thời gian cuối, số người Trung Quốc quay trở lại Nga lớn hơn con số 5.000 rất nhiều. Tất cả cuộc sống của vùng châu Á thuộc Nga, dường như chỉ quay xung quanh Trung Quốc. Nếu như nhìn vào bản đồ thì tưởng chừng như cả Trung Quốc bị vùng Siberia rộng lớn của Nga nuốt chửng. Còn nếu như bạn đến vùng Viễn Đông Nga đặc biệt tại những vùng biên giới, bạn sẽ có cảm giác hoàn toàn ngược lại.

Theo dự đoán, dân số Nga trong vòng 15 năm tới sẽ giảm 20 triệu người từ 140 triệu người xuống còn 120 triệu người. Con số đó chỉ bằng số người Trung Quốc sống tại vùng đông-bắc Trung Quốc, phần giáp với Nga và Mông Cổ. Từ đây đến dãy núi Ural (biên giới tự nhiên phân chia châu Âu và châu Á) chỉ có khoảng 15 triệu người Nga sinh sống, nhiều người trong số họ là người gốc Mông Cổ.

Tại vùng Blagoveshchensk trên sông Amur, Khabarosk và thậm chí tại Vladivostok – những thành phố lớn tại vùng Viễn Đông – tất cả các công việc kinh doanh đều nằm trong tay những người Trung Quốc. "Người Nga chả biết gì cả. Họ không có khả năng kinh doanh. Họ cũng thử cản trở bạn đấy – nhưng sau đó thì sao?", - Wang Jidong, một thương gia đến Vladivostok từ tỉnh Zhejiang phía nam Trung Quốc, nói. Ông rất nghi ngờ vào khả năng kinh doanh của người Nga. Tuy nhiên, không những chỉ vậy: có cảm giác như người Nga hoàn toàn không sản xuất bất cứ một mặt hàng nào có khả năng thúc đẩy nền kinh tế phát triển tại đây. Hầu như tất cả các thứ từ rau quả, điện thoại di động đến con búp bê, cái bút bi quyển vở đều được nhập vào từ Trung Quốc.

Xue Juelin, giám đốc một nhà xuất bản địa phương của Trung Quốc, rất thạo tiếng Nga và có vợ là người Nga. Ông rất cảm phục nền văn học và văn hóa Nga, nhưng cũng khẳng định rằng áp lực về dân số và kinh tế của Trung Quốc đã làm những người Nga hoảng sợ. Nếu như 5, 6 năm trước, chính quyền Nga hạn chế những người Trung Quốc nhập cư bằng cách chỉ cấp visa một ngày – không cho phép người Trung Quốc được ở lại trên lãnh thổ Nga nhiều hơn 24 giờ, sau đó Moscow và Trung Quốc đã thay đổi quy định cấp visa 30 ngày cho tất cả mọi người. Tuy nhiên, người Trung Quốc trừ những trường hợp đặc biệt lắm mới được phép đến đây. Mặc dù vậy, tại vùng phía đông Nga vẫn có hàng chục nghìn người Trung Quốc sinh sống.

Phía bên kia biên giới phần đất thuộc Trung Quốc, cuộc sống đang sôi sùng sục. Bảng quảng cáo dưới ánh đèn neon, khách sạn bốn sao mà tầng cuối là nơi giải trí dành cho những người Nga muốn tiêu tiền. Một mối quan hệ mới được hình thành – cũng chính tại vùng biên giới này nơi mà 100 năm trước người Trung Quốc ở vùng đông Nga còn nằm ở bậc thang xã hội rất thấp, thì ngày nay rất nhiều người Nga đã phải đi làm thuê cho họ.

Công việc điển hình của người Nga là trở thành những người cửu vạn các kiện hàng quần áo cũng như các mặt hàng tiêu dùng khác từ Trung Quốc đến Moscow. Người Trung Quốc nhận định rằng người Nga biết cách dàn xếp với hải quan và công an hơn họ. Bằng cách đó hàng hóa của Trung Quốc đã có mặt tại Moscow, những mặt hàng này cũng có thể thấy ở cả những chợ nhỏ nhất tại Đông Âu. Người nga thường phàn nàn rằng những ông chủ Trung Quốc đối sử với họ rất tồi – những ông chủ gần như vô học, không có bằng cấp, trong khi đó họ những người Nga phần lớn lại là những người có kiến thức, thậm chí đã tốt nghiệp đại học.

Một phần những người Nga khẳng định rằng, người Trung Quốc không chỉ kinh doanh tại đây mà họ còn sang đây với mục đích xâm lược. "Họ cư xử hoàn toàn không như những người khách mà là như những người chủ!", - một cựu chiến binh tại cuộc chiến tranh thế giới lần thứ hai thốt lên. Thực tế, người Trung Quốc nhìn vào khoảng đất rộng lớn và nói: "Chúng ta cần đề nghị Nga cho phép 100 – 200 triệu người Trung Quốc đến đây để khai phá vùng đất này. Đổi lại họ có thể cho ta khu rừng này, vùng rừng mà chúng ta rất cần trong khi đó chẳng ai trong số họ cần đến".

Họ, những người Trung Quốc thậm chí không nghĩ rằng mong muốn được giúp đỡ nền kinh tế Nga trải qua giai đoạn khủng hoảng có thể trở thành cơn ác mộng đối với Moscow, nơi đang rất sợ sự bành trướng dân số từ châu Á. Mặt khác tại Moscow cũng tồn tại ý kiến kêu gọi nước Nga một lần nữa hãy học cách trở thành một quốc gia đa dân tộc, từ nay đến năm 2050 hãy tiếp nhận khoảng 10 – 20 triệu người Trung Quốc vào lãnh thổ của mình. Như vậy, vùng đông Nga thực chất sẽ bị Trung Quốc nuốt chửng.

Thành phố Harbin của Trung Quốc cũng lớn như Moscow của Nga chỉ nằm cách biên giới hai nước vài trăm km. Từ Vladivostok có thể đến đây trên một con đường đứt quãng, con đường mà người Trung Quốc chưa dám cả gan khôi phục lại. Một con đường tốt sẽ kéo những vùng nằm ở phía đông Nga lại gần hơn với Trung Quốc. Hơn nữa, những vùng này cách xa Moscow đến hàng nghìn km.



Theo La Stampa

www.lastampa.it
 
Chiến tranh biên giới Nga-Trung cũng thường xuyên liên tục chẳng khác TQ-VN. Vấn đề là ở chỗ hiện nay phần phía Tây chưa ổn định nên người Nga mới để cho TQ "lấn" qua. Nếu nói rằng người TQ nắm giữ quyền kiểm soát kinh tế vùng Viễn Đông của Nga thì e rằng hơi vội. Bởi vì khu vực Siberia rộng lớn không phải là 1 khu rừng thông đơn thuần mà thôi. Theo như tôi biết thì trữ lượng dầu của Nga chủ yếu nằm ở phần phía Đông, chưa kể những "thành phố bí mật" không có trên bản đồ. Có thể người Nga đang chịu lép bởi vì có những vấn đề nội bộ chưa giải quyết được. Một khi các vấn đề phía Tây được ổn định, lúc đó họ sẽ quay qua giải quyết với phía Đông. Cũng giống như VN, người Nga cũng chẳng thích thú gì sống cạnh 1 ông láng giềng lớn đầy tham vọng như TQ, tuy nhiên họ là 1 đại cường quốc nên cách nhìn khác với nhiều quốc gia khác.
 
mo.i nguoi cho em hoi ko biet cai an tuong nay cua em la dung hay sai nhe.
Theo em duoc biet thi mac dau nguoi Trung Quoc chiem mot phan rat nho trong tong so dan o Malaysia, Thailand, Indonesia, etc nhung ho la nguoi control phan lon wealth o nhung nuoc do.
Trong khi do, cong dong nguoi TQ o nhung nuoc developed nhu Anh hoac My ko co significant impact doi voi nen kinh te o nhung nuoc nay. Ngoai may Chinese restaurants ra thi ko co gi dang ke may.
Ko hieu impression nay co dung ko ah? Va neu dung thi explanation?
Many thanks
LPD
 
Văn học Trung Quốc đang chinh phục thế giới


Từ khi Trung Quốc mở cửa cho Phương Tây năm 1978, hàng nghìn trí thức Trung Quốc đã rời đại lục đến Phương Tây để học tập, sinh sống; trong số đó không ít các tác giả đã nổi lên như là những sứ giả mới của văn học Trung Quốc. Và văn học Trung Quốc giờ đây không còn bó hẹp trong khuôn khổ một nền văn chương Hán ngữ nữa...

Các tác giả Trung Quốc hải ngoại đã trở nên những tên tuổi đáng nể trên văn đàn thế giới. Cuốn Balzac và cô thợ may Trung Hoa bé nhỏ viết bằng tiếng Pháp của Dai Sijie vừa xuất bản đã trở thành best-seller ở Pháp và ẵm được 5 giải thưởng văn học. Năm 1994, cuốn hồi ký Đỗ quyên đỏ bằng Anh ngữ của Anchee Min đã đoạt danh hiệu "sách của năm" của tờ New York Times (đã được dịch ra tiếng Việt nhà xuất bản văn học ấn hành năm 2001). Cô gái quàng khăn đỏ của Jili Jiang, một hồi ký viết tiếng Anh cũng đã giành vô số giải thưởng văn học thiếu nhi của Mỹ. Cuốn Thiên nga hoang dã của Jung Chang cũng đã bán tới 8 triệu bản kể từ khi xuất bản ở Anh năm 1991. Rồi tại Hà Lan, cuốn Nhà hát hoa loa kèn của Lulu Wang, một tiểu thuyết viết bằng tiếng Hà Lan, cũng đã trở thành một hiện tượng xuất bản ở nước này. Ngoài ra, còn phải kể đến những tên tuổi lớn đã dành được sự kính trọng thực sự trên toàn cầu như Ha Jin - nhà văn đã đoạt giải thưởng sách quốc gia của Mỹ, Cao Hành Kiện - giải thưởng Nobel văn học năm 2000. Liu Zaifu - một nhà văn cực kỳ nổi danh ở Mỹ và Thuỵ Điển - giải thích vì sao cuộc sống tha hương lại có ý nghĩa quan trọng với một tác giả hải ngoại: "Cuộc sống tha hương luôn khốn khổ. Chúng tôi phải thích nghi với một văn hoá mới. Cao Hành Kiện vô nghề nghiệp và phải vẽ tranh để sống. Một tác giả khác, Ah Cheng phải sửa xe ôtô và đi giao đồ ăn nhanh. Nhưng chính đời sống ngoài lề, xê dịch ấy khiến tinh thần của chúng tôi tự do hơn lúc nào hết". Liu đã từng rất nổi tiếng ở Trung Quốc, tuy nhiên, thời gian gần đây ông đã dần bị lãng quên do độc giả Trung Quốc hiện quan tâm đến các vấn đề thực dụng hơn là các chủ đề triết học trừu tượng mà Liu để cả đời để tìm hiểu.

Các nhà văn Trung Quốc hải ngoại có bằng cấp thường thích viết bằng tiếng Anh. Anchee Min nói viết bằng tiếng Anh là một vấn đề sống còn. Min đã viết 4 cuốn sách bằng Anh ngữ tuy nhiên chị vẫn suy nghĩ và ghi chép bằng chữ Hán. Lisa See, một tác giả Trung Quốc khác ở Mỹ nói "tuy tiếng Anh của Min chưa hoàn hảo nhưng chính vì thế mà nó lại có duyên vì rất tươi trẻ". Tuy vậy, đối với nhiều nhà văn, viết tiếng Anh cũng có nghĩa là chấp nhận rủi ro. Vì "hiện nay các tác giả trở nên nổi tiếng ở Trung Quốc dễ hơn nhiều so với ở Mỹ", Lisa See nói. "Các nhà sách ở Trung Quốc luôn chật cứng người trong khi các tiệm sách Borders ở Mỹ thường thì đều vắng vẻ. So với thị trường văn học ứ đầy của Mỹ thì văn học Trung Quốc luôn khát thèm các tài năng. Các nhà văn Trung Quốc luôn được coi như những siêu sao. Khi tôi về lại Bắc Kinh sau khi viết một cuốn best-seller bằng tiếng Trung về Berkeley, tại sân bay các phóng viên xúm lại chụp ảnh lia lịa, sinh viên và độc giả thì tụ tập xin chữ ký... Thế nhưng tôi vẫn chuyển sang viết tiếng Anh vì thứ tiếng có 26 chữ cái ấy khiến tôi lần nữa trở thành một đứa trẻ - ngây thơ, nguyên sơ, thẳng thắn, không sợ hãi..." Tóm lại, một chân trời mới. Và sách của các tác giả Trung Quốc bán rất được ở Mỹ. Các cuốn hồi ký như Sống và chết ở Thượng Hải của Nien Cheng, Thiên nga hoang dã của Jung Chang, Lá rụng của Adeline Yeh Mah đều bán tốt; còn tiểu thuyết Chờ đợi của Ha Jin thì đã thành một best-seller.

Thế nhưng nổi tiếng ở Phương Tây không hẳn là nổi tiếng ở đại lục. Anchee Min nổi như cồn ở Mỹ nhưng ở Trung Quốc thì chẳng mấy ai biết. Chỉ đến khi đạo diễn điện ảnh Mỹ nổi tiếng Oliver Stone, người được báo giới Trung Quốc hết lời ca ngợi, đến Trung Quốc với ý định dựng phim dựa theo cuốn Đỗ quyên đỏ thì người Trung Quốc mới biết đến chị. Đối với Geling Yan, nữ văn sĩ, người có độc giả ở cả Trung Quốc lẫn Phương Tây thì thị trường văn học Trung Quốc đã trở nên quá thương mại và có thị hiếu thấp. Do đó chị dần dần hướng về thị trường Phương Tây. Yan đang viết kịch bản cho Hollywood. Một trong những bức xúc của các văn sĩ là rất ít nhà xuất bản ở Trung Quốc tôn trọng hợp đồng. "Không có cách nào để các tác giả kiểm chứng được số phát hành thực của họ", Yan nói. "Thậm chí họ sẵn sàng xuất bản mà không hề cho nhà văn biết". Các nhà văn ở Trung Quốc kiếm tiền không hề dễ dàng. Một tiểu thuyết thông thường ở Trung Quốc giá 2 USD, và với lượng phát hành 2 vạn bản (con số tối đa với một tác giả nổi tiếng), với 8% nhuận bút, thì nhà văn Trung Quốc chỉ có thể kiếm được 3200 USD! Một con số quá hẻo so với thị trường Mỹ, nơi mà với cuốn tiểu thuyết đầu tay Màu của núi, Da Chen đã được nhà xuất bản trả trước 400 nghìn USD.

Ở Trung Quốc, Wang Shuo là một trong những nhà văn hiếm hoi làm giàu được nhờ viết tiểu thuyết và kịch bản điện ảnh (như các tác phẩm Chơi cho sợ hay Đừng gọi tôi là ngườ). Wang coi mình là nhà văn tự do nhất ở Trung Quốc. Khi được hỏi rằng Mạc Ngôn (tác giả Báu vật của đời, Đàn hương hình, Cộng hoà rượu) hay Li Rui, hai tác giả đại lục được người Mỹ và người Thuỵ Điển sùng bái, có tự do như anh không thì Wang đáp: "Không. Cả hai người đó đều yêu nông dân đến mức họ bắt đầu tô vẽ thị vị hoá họ. Thật nông dân Trung Quốc đẹp như vậy không? Mạc Ngôn và Li Rui đều buồn về những ngày khốn khổ ở Trung Quốc. Song tôi nghĩ dân nghèo Trung Quốc có quyền bị cám dỗ bởi vật chất. Theo tôi, nhà văn không nên mô tả rập khuôn một hạng người nào đó".

Mỗi năm, Trung Quốc xuất bản 180 nghìn đầu sách (trong khi ở Mỹ chỉ là 60 nghìn). Ngành xuất bản ở Trung Quốc nộp thuế đứng thứ ba chỉ sau công nghiệp thuốc lá và rượu. Vì thị trường sách Trung Quốc lớn như vậy nên nhiều tập đoàn xuất bản Phương Tây đều có kế hoạch nhảy vào làm ăn lớn.

Yang Kui - biên tập viên của nhà xuất bản hội nhà văn Trung Quốc - nói mặc dù rất chú ý đến sách văn học nhưng "nhu cầu của thị trường sách về các kiệt tác văn học không nhiều nên chúng tôi phải quan tâm đến các chủ đề thực dụng. Nhà xuất bản không có thời gian và tiền bạc để hỗ trợ các nhà văn ít tên tuổi. Sách in ra phải bán được. Tất cả là vì thị trường. Nên sách văn học là sách ít được ưu ái nhất." Wang Shuo hiểu các nhà xuất bản rất rõ. "Tất cả đều vì lợi nhuận," anh nói. "Họ chỉ muốn kiếm tiền lớn. Khi in sách tôi họ in lần đầu với số lượng lớn, sau đó họ chẳng buồn in thêm vì 10 nghìn bản mỗi năm chả được bao nhiêu". Một trong những mẹo kiếm thêm của các nhà xuất bản là bán giấy phép cho tư nhân. Một giấy phép được bán từ 2-4 nghìn USD. Theo cục báo chí và xuất bản Trung Quốc, bán giấy phép là chuyện cơm bữa của các nhà xuất bản. Một tệ nạn của thị trường văn học Trung Quốc là nạn đạo văn, viết nhái các tác phẩm best- seller để kiếm tiền. Khi cuốn Bệnh nhân người Anh của Michael Ondaatje trở thành best-seller, các văn sĩ lập tức viết ra các cuốn có chủ đề tương tự với tên gọi Bệnh nhân Bắc Kinh, Bệnh nhân Trung Quốc... Sau khi cuốn Người tình của Maguerite Duras đắt khách, lập tức thị trường sách Trung Quốc tràn ngập các cuốn Người tình Bắc Kinh, Người tình Singapore, Người tình Hương Cảng, Người tình Anh quốc - tất cả đều được viết bởi các nữ tác giả.

Theo Qian Jun, giáo sư văn học ở đại học tổng hợp Hong Kong, thứ văn chương tốt nhất của Trung Quốc sẽ do giai cấp trung lưu của Trung Quốc, những thế hệ Tây học trở về - viết. "Tư duy phê phán và một nhân sinh quan rộng lớn chính là nền tảng của nền văn học lớn. Những cái đó cộng với sự quan sát về sự thay đổi kinh tế xã hội sâu rộng sẽ dẫn văn học Trung Quốc đến giai đoạn trưởng thành, chín mùi." Hiện chưa ai biết trong tương lai diện mạo văn học Trung Quốc sẽ như thế nào, nhưng ý chí chinh phục thế giới của nền văn học ấy thì không ai có thể phủ nhận được.

Theo Time
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Tran Hoang Van đã viết:
mo.i nguoi cho em hoi ko biet cai an tuong nay cua em la dung hay sai nhe.
Theo em duoc biet thi mac dau nguoi Trung Quoc chiem mot phan rat nho trong tong so dan o Malaysia, Thailand, Indonesia, etc nhung ho la nguoi control phan lon wealth o nhung nuoc do.
Trong khi do, cong dong nguoi TQ o nhung nuoc developed nhu Anh hoac My ko co significant impact doi voi nen kinh te o nhung nuoc nay. Ngoai may Chinese restaurants ra thi ko co gi dang ke may.
Ko hieu impression nay co dung ko ah? Va neu dung thi explanation?
Many thanks
LPD

Anh cũng thấy thế, có lẽ bọn Tây nó hơn "cơ" bọn Tàu .. có gì sẽ nói thêm
 
:d anh Thanh hay co cau cua mieng 'co gi se noi them ' qua. Co gi la bao gio ah
LPD
 
Back
Bên trên