Nhớ một tối cùng ngồi với mấy người bạn trên sân thượng nhà một bạn nghêu ngao hát. Cô bạn ấy hát bài gì cũng không nhớ được. Chỉ nhớ mỗi hai câu: "Em mãi là hai mươi tuổi, ta mãi là mùa xanh xưa". Hát xong nhìn mình như muốn nói gì mà không nói. Vừa đấy mà đã mấy năm. Hôm nay đọc thơ Quang Dũng mới biết hai cây ấy trong bài này. Công nhận ngày xưa mình dốt thật
Không đề
Em mãi là hai mươi tuổi
Ta mãi là mùa xanh xưa
Những cây ổi thơm ngày ấy
Và vầng hoa ngâu mưa thu
Tóc anh đã thành mây trắng
Mắt em dáng thời gian qua
Ngày nay ngày nay
Chuyện đẹp qua đi
Thời gian gấp ruổi
Còn lại chúng ta
Em mãi là hai mươi tuổi
Ta mãi là mùa xanh xưa
Giữ trọn tình người cho đẹp
Ơi ! Con đường xưa
Những mùa trút lá
Cành bàng mồ côi
Cổng cũ rêu phong
Ý đợi người
Ơi ! Con đường xưa
Men vườn ổi thơm
Em tuổi hai mươi
Yêu anh hào hiệp
Bỏ em anh đi
Ðường hai mươi năm
Dài bao chia ly
Có những vợ chồng
Không là trăm năm
Mà tình thương yêu
...........
Sông ơi ! Dài sao
Rộng ơi! Biển cả
Thôi em nước mắt
Ðừng rơi lã chã !
Em mãi là hai mươi tuổi
Ta mãi là mùa xanh xưa ...
Giữ trọn tình người cho đẹp
Không đề
Em mãi là hai mươi tuổi
Ta mãi là mùa xanh xưa
Những cây ổi thơm ngày ấy
Và vầng hoa ngâu mưa thu
Tóc anh đã thành mây trắng
Mắt em dáng thời gian qua
Ngày nay ngày nay
Chuyện đẹp qua đi
Thời gian gấp ruổi
Còn lại chúng ta
Em mãi là hai mươi tuổi
Ta mãi là mùa xanh xưa
Giữ trọn tình người cho đẹp
Ơi ! Con đường xưa
Những mùa trút lá
Cành bàng mồ côi
Cổng cũ rêu phong
Ý đợi người
Ơi ! Con đường xưa
Men vườn ổi thơm
Em tuổi hai mươi
Yêu anh hào hiệp
Bỏ em anh đi
Ðường hai mươi năm
Dài bao chia ly
Có những vợ chồng
Không là trăm năm
Mà tình thương yêu
...........
Sông ơi ! Dài sao
Rộng ơi! Biển cả
Thôi em nước mắt
Ðừng rơi lã chã !
Em mãi là hai mươi tuổi
Ta mãi là mùa xanh xưa ...
Giữ trọn tình người cho đẹp