Em của ngày hôm qua

Phan Thanh Hoa
(456)

New Member
Theo lời hứa với bác Nghĩa, em up cái truyện em đang viết lên.
Truyện chưa hoàn thành, nhưng em sẽ cố gắng viết cnàg nhanh càng tốt.
Vì em viết liền và ko sửa chữa, nên mong mọi người nhận xét nhiệt tình ah .:)

Em sẽ nói qua một chút về cái truyện này.

" Em của ngày hôm qua " nó là về quá khứ, về hiện tại và về một cái tương lai mù mịt. Truyện gồm 35 chương, có hai kết thúc hoặc hơn thế nữa.

Em bắt đầu viết từ sau khi thi đại học và viết được 1/3 truyện rồi. Hiện tại thì em đang bế tắc ở một số chỗ, nhưng hy vọng là sẽ giải quyết nhanh chóng.

Cái yếu của em là tả cảnh, nên hy vọng mọi người góp ý giúp em để sửa truyện.

Chân thành cám ơn tất cả mọi người.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~


em của một năm về trước ...
bỡ ngỡ, thơ ngây không biết điều gì
rồi một năm dài qua đi trong nước mắt
ước mong rằng ta đừng lướt qua nhau
và rồi em của ngày hôm qua
chợt ngẩn ra đâu rồi cô bé ấy
còn đâu nữa bóng chiều trong mắt biếc
còn thơ ngây cũng tan biến mất rồi
và thời gian
và chảy trôi
.............
vết cắt trên tay đâu dễ gì xoá được
em cứ lao đi trong gió đang thét gào
em cứ bước không quay đầu trở lại
vì đau thương
vì nhung nhớ ....
buâng khuâng nỗi nhớ trong cơn mưa chiều mùa hạ
cô bé tôi quen tan dần trong ký ức
một lần nữa xin em quay trở lại
với thơ ngây trong mắt biếc em cười​

Em của ngày hôm qua

và gió
và nắng

Chương I : Ngày gió lên

Người không vì mình trời tru đất diệt
An vừa mới dứt miệng xong thì trời nổi gió. Gió ào ào thổi giữa cái trời nắng chang chang đến ba mươi mấy độ C này cũng là một điều lạ. Mọi thứ chao đảo dưới cái gió trời lạ lùng ấy. Đúng vào cái lúc nắng nhất, nóng nhất của một chiều mùa hạ, đúng cái lúc hàng trăm sinh mạng đang lầm lũi đi trên đường cầu khấn một cơn gió để xoa dịu cái nóng bức đang hầm hập bốc lên ..... Cầu khấn ah? Cầu thì đã có gió rồi đấy. Gió mạnh thật, thổi tung tất cả mọi thứ lên - nào thì bàn ghế, nào thì cây cối, nào thì mặt hồ ... Từng cơn tạt thẳng vào mặt An, rít lên những tiếng đau xót đầy ai oán. Mặc kệ.
Hà - trời cũng phải công nhận là mình đúng.
Gió tắt, An cười nhe nhởn quay qua Vân với Linh - hai đứa còn lại trong ba đứa con gái với 3 dòng suy nghĩ khác nhau trong quán. Nhưng liền sau câu nói buâng quơ của An, ba đứa lại nhìn nhau mà không nói được câu nào nữa. Uh - dòng suy nghĩ chạy qua đầu An - hôm nay Linh về, về lại cái thành phố của tự do, về lại " cái lồng " của nó. An chợt cười trước cái khái niệm trái ngược nhau trong đầu mình. Và chợt đau - liệu An có được như Linh không ? Nó đi - An dám. Nó trốn - An dám. Nó yêu - An dám ... thế cái khác biệt giữa An với nó là gì ? Tiền hả? Không phải, An không phải là một đứa thiếu tiền để không thể đi như nó. Gan hả? Đừng đùa vậy chứ. An không thua Linh cái gì, thậm chí là còn hơn nó. Thế cuối cùng thì tại sao? Có lẽ cũng chỉ là từ bản thân của hai đứa mà thôi.
Năm 199x - 4 tuổi
Ôi, giống từ ánh mắt đến nụ cười, cô bé giống mẹ Hà thật đấy. Chỉ tiếc là ...
Mẹ của Hạ không tên là Hà. Mẹ Hạ là .... cơ mà .
Không phải đâu con, tên mẹ con là Hà.
Thế mẹ Hà đâu rồi ?
Mẹ Hà mất rồi.
Mất rồi ? Hai chữ cái đó cứ vang vọng trong đầu một con bé mới 4 tuổi. Phải, nó bốn tuổi, mới chỉ buốn tuổi thôi. Nhưng nó biết , mất không phải là đi rất xa và không quay trở lại nữa - như thế người ta vẫn còn đấy chứ - vì đi được là nói được, cười được , là làm được những điều mà người mất rồi không thể. Mất là khi người ta đã không còn nói cười, không còn mở mắt, mất là khi người ta phải nằm xuống đất với những bó hương nghi ngút khói trong một cái bát như hàng tháng bà nội nó vẫn cắm lên cho ông nội nó - người đã MẤT.
Mẹ đã mất rồi ah ? Mẹ mình đã không còn nữa rồi ah ? Có thật hay không ? Có đúng là người ta không nhầm không ? Nhưng biết đâu lại đúng… Ba cũng bảo mình giống mẹ mà Mà đã giống thì làm sao mà nhầm được chứ.Vậy còn người kia thì sao, cái người hàng người vẫn đang cho mình ăn, cho minh ngủ, tắm rửa cho mình, còn mua cả đồ chơi cho mình nữa thì sao. Mình cũng gọi là mẹ mà.
Như thế nào mới là mẹ hả bà ?
Mẹ là người mang cháu đến đây, cho cháu được sống.
Thế nếu chỉ cho ăn, ngủ với mua đồ chơi cho thì có phải là mẹ không bà ?
Không phải, bà cũng cho cháu ăn, cũng cho cháu ngủ nhưng lại là bà của cháu. Mà cháu hỏi thế để làm gì ?
Con bé bốn tuổi chạy biến mất trước khi kịp nghe bà nội nó hỏi.
Thế không phải là mẹ của mình thì sao lại chăm sóc cho mình nhỉ ? Thế không phải là mẹ thì tại sao lại là vợ của ba mình ? Bà bảo không phải là mẹ cũng làm như thế được. Làm như thế với mình được cái gì đâu, mình không cho kẹo cơ mà..... Mà như thế, thì người mình đang gọi là mẹ không yêu mình ah? Không phải mẹ của mình, chẳng yêu mình như mẹ đâu. Không có mẹ ở bên cạnh, không có mẹ yêu mình thì chẳng có ai yêu mình cả. Chẳng có ai yêu mình cả.
Ngủ đi con, muộn lắm rồi, sao con cứ phá thế, hư vừa thôi không mẹ đánh đấy.
………
Mày có nghe mẹ nói không thì bảo. Không được nghịch nữa- để cho mẹ với cô ngủ.
………
Có nghe không ? Mẹ không yêu nữa bây giờ…
Mẹ không yêu con. Mẹ không phải là mẹ của con. Mẹ không phải là mẹ của con. Mẹ chỉ là vợ ba thôi. Mẹ chỉ yêu con vì con là con ba… chứ mẹ không yêu con vì con không phải con của mẹ….
Bốp ! Cái tát như trời giáng vào mặt con bé bồn tuổi.
Cháu nói cái vớ vẩn gì đấy. Hỗn, ai cho nói với mẹ như thế.
Rát. Đau. Nó oà khóc. Không, cái cảm giác tê dại dần không phải chỉ từ trên mặt con bé mà là từ bên trong. Tê dại. Sợ hãi. Đau đớn. Không phải là cái tát không đủ đau để làm một đứa trẻ con như nó không khóc. Nhưng cái thứ nước đang chảy ra trên mắt nó, ah không, lúc này thì gọi là nước mắt của nó , không phải là từ cái tát đấy.
Mẹ không yêu mình thật rồi. Mẹ không còn thật rồi. Mẹ đang ở đâu, về với Hạ đi. Mẹ đừng bỏ Hạ ở đây một mình. Không có mẹ yêu Hạ, chẳng ai yêu Hạ cả. Mẹ ơi …mẹ về đi… mẹ ơi …
Đau ư ? Những cái đó thấm vào đâu trong nỗi sợ hãi mất mát đang dấy lên trong nó. Rát ư ? Có thể bằng cái cái vết thương đầu tiên đã được rạch sâu vào trong lòng nó hay không ? Bốn tuổi - còn quá ngây thơ để suy nghĩ như những người đã lớn. Bốn tuổi – cái sợ của nó cũng chỉ là nỗi sợ không được yêu thương, nỗi sợ không có mẹ ở bên cạnh. Bốn tuổi – cái tuổi tưởng chừng như sẽ bị lãng quên , nhưng với nó thì sẽ là còn mãi.
Con xin lỗi mẹ.
Câu xin lỗi đã rời khỏi cái miệng bé bỏng xinh xắn của Hạ. Nhưng … và từ đó …
Nước mắt đã rơi, câu xin lỗi đã rời khỏi miệng
Còn chăng em chút thơ ngây của tuổi lên bốn
Cái tuổi được chơi, được vui đùa được hạnh phúc cùng mẹ cha
Em có nhà đấy, đã từng có đấy
Tan biến mất rồi trong nỗi đau thơ ngây
Vô tình
Một chút vô tình làm tan nát tuổi thơ
Em vô tình tan cả tâm hồn nhỏ
Dậy đi em sau cơn ác mộng
Và lại rồi chìm đắm trong đau thương.
Không ngờ đến An mà còn thốt ra câu đấy cơ ah - Vân nói với cái giọng bốn mươi nhăm phần trăm ngạc nhiên, hấp háy đôi mắt đen lánh nhìn bạn cười. Chơi với An không lâu và cũng không phải là quá thân thiết nhưng xem ra cô khá hiểu tính của bạn. Cô không bất ngờ vì điều An nói, nhưng cái đối tượng và thái độ An nói câu nói đó thì khiến cô không khỏi thắc mắc. An nói nhiều - một người hay nói. An với Vân đã từng buôn rất nhiều về đủ thứ trên trời dưới biển, Vân cũng từng chứng kiến An « khuyên » người khác không ít, nhưng hiếm khi An thật. An không nói dối, tất nhiên, Vân biết điều đấy. Bạn cô chỉ là quá khéo léo, quá giả tạo mà thôi. An tử tế với hầu hết tất cả mọi người, cười nói với hầu hết tất cả mọi người, khuyên người ta những điều đúng đắn «trên sách vở ». Nhưng Ít - phải, rất ít khi An chịu nói một cái gì đó với độ thật cao như thế. Cái sự thật An đưa ra trước mắt Vân là giây phút hiếm hoi bạn cô đang sống thật sự trong cái mớ mặt nạ An sở hữu. Và ít – ít khi người ta nhận ra An giả tạo đến mức nào. Cái giả An tạo nên thật đến độ nó dần trở thành con người thật của An. Dòng suy nghĩ trong đầu An không đơn giản như cái mặt cô lúc này – cái mặt cười nhe nhởn.
Linh, đến giờ ra sân bay rồi con.
Má Linh cất tiếng gọi cắt đứt dòng suy nghĩ của cả ba đứa con gái. Đứng dậy, ôm chặt lấy nhau … và quay lưng ra đi.Linh đang nghĩ cái gì nhỉ ? Cả An và Vân đều rõ. Và có lẽ cũng không cần phải nói ra ở đây. Những gì cần biết dần dần sẽ được từng con người, từng mắt xích hé lộ trong những phần sau của câu chuyện.
Gió lại bắt đầu lên.
Cuốn tung mớ tóc chết tiệt của 2 đứa con gái và đồng thời là mớ suy nghĩ rắc rối ẩn dấu bên trong.
Và nắng … vệt vàng nắng loang lổ …
Gió đứt quãng
Nắng trải từng vệt, đứt đoạn, không rõ nét.
Tất cả …
Mù mờ
Trong ánh sáng rõ ràng của buổi chiều mùa hạ đó
Nhìn theo xe nhà Linh đi xa, An và Vân quay sang nhau thở dài.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
bà bầu ôi, sao chuyện dài thế :|
thí sinh bị bệnh hay chóng mặt, đọc nhìu thế này chắc ngã mất thôi :p
 
Chương hai : Ngọt và đắng

Đi một vòng không?
- cuối cùng thì Vân đã chịu lên tiếng phá vỡ cái không khí tĩnh lặng đang bao trùm lấy hai đứa. Không hiểu sao cái suy nghĩ lúc đó về An khiến cô nghĩ bạn mình đang không vui vẻ gì. Thôi thì đi loăng quăng một chút cho thoải mái. Ít ra là để giải quyết sở thích muôn thủa của những đứa con gái : mua sắm.
Uh, thì đi- An đáp lại không do dự- An cũng muốn mua mấy thứ. Đi đâu trước bây giờ?
Bảo Khánh. Vân vừa nói vừa trèo lên xe, nheo nheo mắt lại vì ánh nắng chói chang.
Trời Hà Nội dạo này sao mà nắng thế. Nắng lan toả khắp mọi nơi, tràn ngập trên phố, len lỏi vào từng ngõ ngách nhỏ nhất, sâu thẳm, hun hút của chốn Hà Thành.
Dưới ánh sáng mọi vật đều sáng tỏ.
Lá – xanh hơn dưới ánh nắng mặt trời. Hoa - nở rộ hơn dưới sự vuốt ve của nắng. Nắng. Như thể ông trời đang cố gắng tìm cách phơi bày ra mọi sự thật trên thế gian. Nắng. Như thể đang muốn chui vào tận tâm can con người để bộc lộ ra những điều sâu thẳm nhất. Tuy nhiên nắng quá cũng khiến không ít sinh vật phải oằn mình vì cái nóng, tìm kiếm trong vô vọng chút nước để duy trì sự sống. Nắng – làm cho mọi vật đẹp hơn thật đấy, nhưng nó cũng là thủ phạm giết chết không ít sinh linh nhỏ nhoi, thấp cổ bé họng.
Càng nắng, con người càng tìm cách ẩn nấp dưới hàng loạt những lớp nguỵ trang : nào mũ, nào áo, nào kính, nào khẩu trang; càng sáng thì con người càng tìm cách che dấu bản thân, che dấu những điều đen tối, xấu xa, thối nát nhất, đồng thời phô bày ra ngoài một thứ mặt nạ phù hợp với độ sáng bên ngoài…Bên ngoài càng sáng bao nhiêu, bên trong lại càng mờ mịt, tối tăm bấy nhiêu. Cái thứ ánh sáng hào nhoáng bên ngoài cũng chỉ đủ làm cho con người nhìn thấy được rõ vẻ bề ngoài của nhau, để mà cân, đo, đong, đếm giá trị của nhau, nó không giúp gì được cho cái việc khám phá vào sâu bên trong não bộ của con người. Dần dần, ánh sáng lấn át bóng tối. Rồi để đến một lúc nào đó, cái thứ ánh sáng ở bên ngoài đã giết chết thứ yếu ớt, nhỏ nhoi tận trong cùng. Và từ đó, chỉ có ảo ảnh, chỉ có mặt nạ - đẹp đấy nhưng vô hồn …. Nên chăng, con người sống trong bóng tối ?
Dường như đợt gió vừa rồi cũng không làm dịu đi không khí oi bức của ngày hè tháng sáu mà chỉ như giọt nước tràn ly làm cho con người thêm thèm khát một cơn mưa. Nắng rồi nóng. Tiết trời mùa hạ dễ làm cho con người ta phát bực lên vì những chuyện không đâu. Uh - một cơn mưa lúc này là hợp lý nếu xét trên khía cạnh nó sẽ làm dịu đi sự khó chịu của không ít người, xua tan cái bực tức đang hừng hực bốc lên từ đất mẹ. Nhưng nó sẽ là không hợp lý với sự nghiệp đi lượn của hai con bé lúc này.
Đúng như dự đoán của Vân. Một cái mặt nạ mới được bạn cô trưng bày ra chỉ trong vài phút ngắn ngủi nhưng hình như tâm trạng của An cũng đã nhẹ hơn rất nhiều so với cái lúc ngồi bên cạnh Linh . Nói gì thì nói, dù có bao nhiêu cái mặt nạ đi chăng nữa, thì đa phần các sở thích của An cũng vẩn chỉ có như vậy mà thôi : bóng đá, truyện, kem và lượn đường. Cô cũng chẳng bao giờ dấu diếm niềm đam mê điên cuồng của cô và thể hiện rõ nét nhất là ở cái việc từ nãy đến giờ An cứ đi lòng vòng mấy cái phố cổ Hà Nội chứ không đi thẳng đến Bảo Khánh như lời Vân nói. Không hiểu sao An có một cảm xúc kỳ lạ với phố cổ Hà Nội. Bao giờ cũng thế, cứ đi ra ngoài đường An sẽ lên phố cổ trước, đi một vài vòng để cảm nhận, để hít thở cái mùi cổ ấy. Ah, và để gợi nhớ về anh nữa. An với anh đã từng rất, rất hay đi loăng quăng không mục đích như thế. Chỉ đi và đi, để thuộc từng chỗ rẽ, từng cái ngõ trong cái bàn cờ chằng chịt, để nhớ từng mặt hàng, từng hàng quán đặc trưng cho từng tên phố, để lưu giữ trong tim – mình là người Hà Nội.Phố cổ Hà Nội không rộng. Nói thẳng ra ba mươi sáu con phố cũng chỉ là một vùng nhỏ nhỏ, bằng khoảng một phần ba cái quận Hoàn Kiếm bây giờ.
Bây giờ thì không còn như xưa nữa đâu bé ah. Hà Nội, mất dần cái cổ kính của nó, thay vào đấy là nhà cao tầng, ôtô, xe máy , ồn ã và bụi bẩn vô cùng. Nơi duy nhất anh tìm được yên bình là phố cổ. Trước đây, người ta đặt tên phố như tên mặt hàng được bán nhiều nhất trong cái phố ấy. Muốn mua gì thì cứ hỏi đường đến phố là được ngay.
Đến phố cổ để tìm sự bình yên – An học từ anh điều đó. Tìm kiếm một chút tĩnh lặng giữa đô thị ồn ào, tìm kiếm một chút thanh thản giữa những rắc rối thường nhật , tìm kiếm cái xưa trong cái nay. Mà trong cái thế giới đang trôi ào ào với tốc độ chóng mặt này, cái thế giới mà con người lúc nào cũng lao vào tiền bạc, vật chất, lúc nào cũng lo cho những cơm áo gạo tiền, việc có một chút tĩnh lặng, một chút êm ái, một chút thanh thản cũng là may mắn lắm rồi. Đôi khi, hạnh phúc và yên bình của con người cũng chẳng phải là những thứ xa xỉ, xa xôi ở đâu, có khi nó chỉ là những thứ đơn giản, bình dị đến bất ngờ, chỉ là chén nước, gốc đa, đường xưa, chốn cũ, những thứ gần gũi, quen thuộc với con người, những thứ làm lòng ta tĩnh lại mà thôi. Ấy vậy mà con người vẫn cứ để trôi tuột hạnh phúc một cách lãng nhách và lại tiếp tục ngẩn ngơ trong đau khổ. Cái gì mất đi thì mới là cái quý giá, còn khi đang sở hữu sẽ chẳng mấy ai nhận ra được nó quý giá đến mức nào. Và rồi, con người vẫn đi, vẫn cứ tìm, vẫn cứ để trôi tuột những hạnh phúc đơn giản nhất, rồi lại ngồi, lại than thở : hạnh phúc ở đâu ra, sao tôi không bao giờ có hạnh phúc? Mỗi lần cãi nhau với mẹ thì chỉ cần lòng vòng trên cái phố Lãn Ông, hít hà cái vị thuốc bắc thơm ngào ngạt cũng đủ khiến An cảm thấy thanh thản trong lòng. An là người hoài cổ trong lốt một con bé khá là hiện đại. Nhưng nhìn An xem, có ai nói cô thuộc tuýp người đi tìm quá khứ, yêu thích những cái gì cổ kính, trầm mặc hay không? Xét về nét, An không phải là người xinh xắn. Tóc ép thẳng, vầng trán cao, đôi mắt to tròn – nói chung chỉ có thể nói An có vẻ ngoài ưa nhìn.Nhưng An lại khá tự tin về bản thân mình. Cô cao - hơn một mét sáu, người vừa vặn, không quá gầy, không quá béo, lại thông minh, nhanh nhẹn, biết cách nói chuyện để thu hút những người mới quen và đặc biệt điều An tự hào nhất là làn da trắng mịn của cô. Nhất dáng, nhì da, người xưa chẳng bảo thế hay sao. Hôm nay, An mặc một chiếc quần Jean xanh đậm với chiếc áo hồng xinh xắn – màu ưa thích của An- bó sát người góp phần làm tôn thêm vẻ đẹp hình thể của An - vẻ đẹp của một người con gái đang trưởng thành với những đường cong rõ nét trên cơ thể. Dưới chân lại thêm một đôi guốc trắng cao gót khiến An đã cao lại còn cao hơn và càng làm nhiều người ghen tị với chiều cao đáng thèm muốn của cô. Cộng hưởng vào cái vẻ đẹp “ con gái hiện đại” là cái mớ dây nhợ thòng lòng trên cổ và tay An với đủ các loại chất liệu : đá, gỗ, kim loại … – những cái thứ mà mẹ An luôn phàn nàn khi thấy con gái yêu mang về nhà. Nhưng khi đi lạc vào thế giới của phố cổ, đi lạc vào thế giới của nội tâm, An như một con người khác hẳn. Im lặng đến đáng sợ, trầm ngâm, ưu tư - lại sống về với những ký ức khi có Duy - những ký ức mà Vân luôn muốn An quên đi, hoặc chí ít thì cũng phải chấp nhận nó.
Thôi, không lượn nữa, đến Bảo Khánh nhanh nhanh còn về. Năm giờ Vân hẹn mẹ rồi. Còn đi đón mẹ An nữa chứ, quên ah?
Câu nói của Vân chợt đánh thức An. Rối rít xin lỗi bạn, cô tăng tốc đâm thẳng phố Lương Văn Can thay vì rẽ phải như ý định ban đầu. Ngõ Bảo Khánh là địa điểm ruột của An và Vân. Như đã nói, An là người hoài cổ cho nên cô có một sở thích đặc biệt đối với những thứ đồ gợi nhớ về quá khứ về quê hương - mà lụa, tơ tằm cũng nằm trong số đó. Chỉ là một ngõ ngắn đâm ra từ phố Hàng Hành nhưng Bảo Khánh là tụ điểm của khách du lịch nước ngoài với những quán bar mở cửa thâu đêm, những cửa hàng quần áo cùng những mẫi mã Việt Nam nhất, chất liệu Việt Nam nhất, rồi thì các cửa hàng đĩa lậu, nhiều mà rẻ; nói chung, không thiếu cái gì cả. Đỗ xịch xe trước của Lar - cửa hàng quen mà cả An và Vân rất thích : không rộng nhưng đầy đủ những thứ đồ linh tinh vặt vãnh và một bà chủ khéo mồm, biết chiều khách. Theo bạn vào trong tiệm nhưng hiện giờ An cũng chẳng mấy hứng thú với những thứ lấp lánh bầy la liệt trong căn phòng rộng khoảng tám mét vuông. Lướt qua một lúc mấy mặt hàng mới được bà chủ liến thoắng chào mới, An mặc kệ Vân với chúng và lặng lẽ bước ra khỏi cửa hàng.
Đi bộ một chút cái nhỉ, dạo này mình lười quá - An thầm nghĩ.
Mỗi một hành động, mỗi một sự việc đều là ý của trời. Số phận đã có từ khi con người được sinh ra. Mọi bước đi của sinh linh đều được ông trời viết rõ lên trên vì sao của số phận.
Chẳng hiểu trời xui đất khiến thế nào, bước chân của An lại dừng lại trước một cửa hàng, không, chính xác hơn là một cái công ty du lịch. Ngước mắt lên nhìn biển hiệu, tim An nhói lên một cái thật đau : Sinh cafe.
Thôi kệ, nếu ông trời đã muốn như thế....
Đẩy cửa bước vào, An đảo mắt qua nhìn cái cửa hàng theo thói quen. Thực ra một công ty du lịch bình thường thì cách trang trí cũng không có gì đặc biệt, chỉ có hình ảnh của các danh lam thắng cảnh ở Việt Nam, rồi danh sách các tour du lịch trong, ngoài nước cùng lịch trình, bản đồ Việt Nam ... Nhưng Sinh cafe ở đây lại khác biệt. Không chỉ là những thứ bình thường vốn có ở các nơi khác, khắp cái căn phòng ấy là ảnh của khách du lịch, là cảm xúc của từng chuyến đi được viết tặng công ty, tất cả đều gợi ra cho An một sự gần gũi đến khó tả.
Chào em, em muốn tìm gì? - người tư vấn cất tiếng hỏi khi thấy An đang chăm chú vào danh sách tour.
ah ... uhm ... cho em hỏi về Open bus tour- An ngập ngừng một lúc rồi trả lời.
Em muốn đi chuyến nào?
Hà Nội -.... ờ Hồ Chí Minh- Có vẻ như ba chữ Hồ Chí Minh có ảnh hưởng gì đó đến An. Cô bối rối trả lời với khuôn mặt hơi tái đi.
Hà Nội - Hồ Chí Minh ah ? Giá vé là Ba trăm năm mươi ngàn. Em có thể xuống đâu tùy thích và khởi hành bất cứ lúc nào cũng được, miễn là lúc khởi hành em phải báo địa chỉ và thời gian để chị xếp chỗ cho em và sẽ có xe đến tận nhà đón.
Nhưng nếu người đi không ở Hà Nội ah ?
Thì chỉ cần gọi báo ngày đi và sau đó đến công ty chị vào lúc khởi hành là được.
Rồi, em cám ơn.
An chấm dứt cuộc nói chuyện một cách chóng vánh rồi đi ra ngoài khi thoáng thấy bóng Vân. Lúc này Vân đang đứng lấp ló ngoài của với 2 cái túi trắng trắng trên tay.
Chắc lại mua đựơc cái gì hay ho rồi- An thầm nghĩ.
Không sai, sau một hồi thay thay, thử thử, Vân cũng đã chọn cho mình một chiếc áo dây màu tím nhạt và một cái áo dài màu đồng rất đúng mốt. Được thừa hưởng gien trội từ cả bố và mẹ đều là những kiến trúc sư có tiếng, Vân có khả năng thẩm mĩ cao. Hầu hết những gì Vân chọn đều rất dễ thương và hợp với bản thân, làm tôn thêm cái vẻ nhí nhảnh dễ thương và trẻ hơn tuổi của cô. An rất thích nhìn Vân - tuýp con gái " đúng nghĩa " :Tóc dài, dễ thương, nhẹ nhàng. Vân là một trong số rất ít những người An quen từ trên mạng mà có thể thân thiết với An. Cô tâm lý, hiểu bạn, và cũng thông cảm với An không ít. Tuy chơi với nhau chưa lâu nhưng đã có lần Vân đoán đươc suy nghĩ của An - điều mà không mấy ai làm được.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
An trả Vân về đến nhà trước khi kim đồng hồ chỉ đến năm giờ chiều. Quay vội xe để về đón mẹ, An cũng chỉ kịp chào Vân một câu. Đúng cái lúc An chuẩn bị đi thì Vân vừa cười, vừa dúi vào tay An cái túi còn lại với cái áo màu đồng bên trong. Và rồi Vân đã quay vào nhà trước khi An kịp ngớ người nhận ra hành động của bạn
Con quỷ, mi muốn làm ta vui lên hả? An gọi với theo bóng Vân khuất sau khe cửa, lòng thầm cảm ơn bạn. Và rồi cô phóng xe đi
Còn Vân, cô cũng hài lòng vì làm được việc có ích. Chợt nhớ ra tên biển hiệu cửa hàng An bước vào, mặt Vân biến sắc. Giờ thì cô đã hiểu rõ tâm trạng của bạn lúc chiều. Điều này khiến Vân cảm thấy vô cùng lo lắng cho An.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sao lâu thế con? Mẹ An hỏi với bộ mặt nhăn nhó.
Con xin lỗi. An cười cười.Mải vui đi với Vân nên con quên mất.
Lại tốn tiền vào những thứ không đâu.Thế hôm nay chuyện đấy đã xong chưa?
Năm phút thôi đấy mẹ nhé. Con của mẹ giỏi không?
Cũng may, thôi đi về đi.
An rồ ga, chạy thẳng. Suốt cả quãng đường về An không nói thêm một câu gì nữa. Cô muốn về cho nhanh để được yên tĩnh trong căn phòng của mình. Cái biển hiệu kia đã gợi lên trong cô ký ức không cần thiết - cái ký ức mà đến mãi sau này nó vẫn còn hành hạ bên trong cô.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Mệt phờ sau cả một buổi chiều lượn lờ với Vân, rồi còn vòng lại đi đón mẹ ở cơ quan. An lê lết về đến nhà trong trạng thái không thể cứu chữa được nữa : tiền hết nhẵn, mắt nhắm tịt vì buồn ngủ, chân tay rã rời vì mệt mỏi, bụng đói meo,… Nằm vật xuống giường mà suy nghĩ, An vẫn cảm thấy khá hài lòng với những gì cô làm được ngày hôm nay. Nhưng cũng có nghĩa với việc cô sẽ đối mặt với khó khăn cùa gia đình....

Tất yếu thôi. An thở dài đứt đạon dòng suy nghĩ. Cô không muốn nghĩ nhiều quá về gia đình mà cũng chẳng bao giờ thích nói chuyện về cuộc sống gia đình mình - Những thứ đau đầu. An thường gạt đi mỗi khi Vân hay người khác nói về chuyện đó.
Rồi lại khách sạn đón Linh và Vân rồi ba đứa hú hí đi ăn gà. Chiều nay Linh bay về Hồ Chí Minh sau cái chuyến trốn nhà sáu ngày động trời động đất đấy. Trốn nhà ra Hà Nội - ah không, không phải Hà Nội, mà là một cái thành phố biển nào đấy An chẳng để tâm, Linh bị bố mẹ đến tận nơi tóm cổ về. Hừ, sao nó không biết nghĩ một chút trước khi làm chứ. Chạy đi như thế chỉ càng bị quản chặt hơn mà thôi. An bực mình vì cách làm, cách suy nghĩ của Linh. Làm cái gì cũng phải lo cho bản thân mình trước. Linh mới chỉ mười mấy tuổi đầu, nếu như làm sao, thì cả cuộc đời nó sẽ thế nào. Cộng thêm với tính cách của Linh nữa. Trông cái dáng vẻ lo lắng của mẹ Linh, rồi thì ánh mắt mệt mỏi của bố Linh, An sợ. Cô sợ rồi Linh sẽ làm cái gì nữa, không chỉ dừng lại ở đó. Có lẽ, cũng vì cô quá lo lắng cho người bạn nhỏ của mình, nên lúc ở trong quán, thay vì những câu khuyên bảo vô bổ thông thường An vẫn hay nói, cô đã nói ra cái tiếng nói từ một nơi nào đó ở bên trong, bên dưới lớp mặt nạ mang tên An. . Mọi thứ tiếp diễn thế nào thì cũng đã rõ ở trên rồi. Giờ đây, trong cái phòng riêng của mình, An đang nằm, vật ra, mệt mỏi. Nói cho cùng trong cả cái nhà chán nản này, An thích phòng mình nhất. Cái phòng cô bây giờ khác hẳn với hơn một tháng về trước : gọn gàng hơn, ít đồ đạc hơn nhưng sâu sắc hơn và lớn hơn. Trước đây phòng An có duy nhất cái màu hồng phấn, thêm một loạt những poster la liệt trên trần, trên tường – đúng tiêu chuẩn phòng con gái mới lớn. Đột nhiên, một ngày, Vân lên, và nó sang 3 màu khác hẳn : Vàng, Xanh Tím. Không ai rõ nguyên nhân, không ai hiểu lý do, mình An. Cô thay đổi đến kỳ lạ như vậy là vì sao chứ?

Nằm lê lết trên phòng cả tiếng đồng hồ. An chán nản bò dậy, mò xuống nhà. Ăn cái gì cái nhỉ? Đói rồi. Căn bếp trống trơn không một bóng người. Cả cái cảm giác nóng bức của bữa ăn được nấu cũng chẳng có. Lại mì tôm. An chán nản quay lại lên phòng. Net ? Cái chữ đó chạy qua đầu An khi lướt qua phòng ba mẹ. Bật máy, An ngồi xuống ghế nhìn cái màn hình đen thui bắt đầu chạy khởi động. Rồi thì cái quen thuộc nhất của cô : Yahoo ! Messenger. Gõ chậm rãi cái ID và password của mình vào máy, An lại tiếp tục chờ đợi. Mạng hôm nay có vấn đề. An ngồi cả chục phút mới log in được. Vừa mới avaiable, cả chục cái cửa sổ hiện ra trên màn hình. Lại quên ẩn nick rồi.

Buzz
…. : May ha?
…. : Sao len muon the ?
An : uh
An : di ca chieu
An : met qua
An : ngu den gio moi day.
…. : uh
…. : ma nay
An: gi ?
…. : dang mua day
…. : di khong ?
Mưa ah ? Cái dòng chữ cuối cùng hiện lên trên của sổ của con bạn làm An ngán ngẩm. Lại mưa rồi. Mưa rơi hoà vào dòng ký ức. Lại về. Về cùng với tiếng hát réo rắt của Khánh Ly, với “Diễm xưa”.
An : thoi
An : khong di dau
An : me dang o nha
An : hom khac di
….: uh
….: de hom khac
….: may hoc thi den dau roi
An : chan lam
An : tao cha muon hoc nua
An : von di ghet thi dai hoc
An : thoi, tao out
An : chao nhe
Chưa kịp để bạn chào lại, An đã ra khỏi mạng. Chẳng có gì khác biệt cả. Ah, lại mưa ah? An mở cửa ra để nhìn mưa. Thôi quên đi để mà sống.

Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ
Dài tay em mấy thuở mắt xanh xao
Nghe lá thu mưa reo mòn gót nhỏ
Đường dài hun hút cho mắt thêm sâu

Mưa vẫn hay mưa trên hàng lá nhỏ
Buổi chiều ngồi ngóng những chuyến mưa qua
Trên bước chân em âm thầm lá đổ
Chợt hồn xanh buốt cho mình xót xa
 
Back
Bên trên