Đông lặng lẽ lê chiếc gót sắt giá lạnh trườn trên những rặng cây, luồn qua đám lá vàng chao nghiêng trong gió, lượn quanh những cành cây trụi lá rồi đột nhiên đổ xuống quấn quýt lần giở vạt áo khách bộ hành tìm chốn sưởi. Khẽ rung mình xua cái lạnh mỗi lúc một ăn sâu vào da thịt, tôi hít một hơi thật sâu để xua đi cơn buồn ngủ. Sương xuống mỗi lúc một dày chòng chành trong ánh đèn pha vàng vọt, trong ánh trăng nhạt nhoà trung tuần tháng mười. Những ruộng ngô chậm rãi lùi dần toả dài như hai cánh đê trong nhịp lắc đều đều của chiếc xe cà khổ. Trong gió thoang thoảng mùi ngô nếp nướng tươi nguyên nơi đầu lưỡi.
Cô bạn cắm vào miệng tôi điếu thuốc lá nhàu nhĩ hiếm hoi còn sót lại, thọc tay vào tận đáy chiếc túi áo vét nông choèn choèn và nép sát vào người tôi cho đỡ rét. Mái tóc dài đậm hương đồng nội đẫm sương đêm dụi vào má lành lạnh buồn buồn… Con đường vắng trải dài, tôi lần giở ký ức. Những ngày tháng êm đẹp hiện về như một thước phim. Cuộc đời ẩn chứa bao điều oái ăm ngang ngược - kẻ yêu chẳng được yêu vẫn cố bám lấy một hình bóng hư ảo, một niềm ảo tưởng khôn nguôi để được mang cái tiếng chung tình. Rồi một ngày nào đó vội vàng vồ lấy một mối tình mới trả hận. Làm ra vẻ ta đây đâu phải loại kém cỏi và rồi cũng đến lúc giật mình đớn đau. Đằng sau, em đang thiu thiu ngủ để lại tôi một mình với đêm, với con đường vắng, với những ký ức đã gắng chôn vùi. Dường như trong cơn mơ em đang mỉm cười.
Xốc lại cổ áo ẩn cư chốn vũ khúc mùa đông nhớ về những ngày tháng rất xa. Những ngày còn cắp sách tới trường - ngôi trường làng trống tuềnh, trống toàng lại rung lên trong tiếng cười hả hê, ngạo mạn của gã mùa đông già xấu xí đáng ghét. Cả cô, cả trò môi ai cũng nứt nẻ, tím tái vì rét. Vài manh áo vá không đủ che cả mùa đông, vậy mà lúc ra chơi lũ trẻ vẫn rủ nhau ra hồ nước cạnh trường ngắm nhìn làn hơi nước bồng bềnh từ từ bốc lên. Mà cũng lạ, chẳng hiểu vì sao làn nước mát lạnh ngày hè nay lại trở nên ấm áp. Có lần mải vớt bóng lăn tùm xuống ao thế là cô lại phải đưa về nhà lấy quần áo của con cho mặc tạm. Lớn lên rồi đi xa quê nhưng tôi không thể nào được những mùa đông thơ ấu mỗi khi bắt gặp những đứa trẻ lang thang trên đường, mắt đau đáu nhìn chiếc áo rét, đôi mắt chúng chợt già đi cả chục tuổi rồi lại co ro cất bước.
Đêm đã về khuya, thành phố vẫn thức với bao điều quyến rũ. Ánh đèn vẫn sáng trên một vài ô cửa sổ của những khu tập thể, của những toà nhà cao tầng. Không hiểu đó là các ánh sáng của các sĩ tử đang dùi mài kinh sử hay đó là người vợ chong đèn chờ chồng, hay ánh đèn của những con người cặm cụi viết lách, nghiên cứu tìm tòi tinh hoa của cuộc sống rồi lại hiến dâng cho đời. Ẩn chứa đằng sau mỗi ô cửa sổ là bao con người, bao số phận, bao tâm trạng đang trằn trọc trong tiếng cười thoả thuê của gã đàn ông đang tán tỉnh những dàn ăng ten, những cây cột điện hờ hững… trước sự đời. Giờ này ở ngoài kia có kẻ đang dật dờ nép sau những gốc cây nuốt thầm giọt nước mắt ao ước một ngày mai hạnh phúc và ấm áp. Tiếng chổi tre loạt soạt trên mặt đường nhựa, tiếng càu nhàu giận dữ bởi kẻ nào đã kịp bày trên mặt đường nhựa vừa dọn sạch một đống rác mới. Có lẽ mỗi cuộc đời là một ẩn số ngay trong những niềm hạnh phúc vẫn chứa bất hạnh không ngờ.
Đông về không ngọt ngào như mùa thu, ấm áp như mùa xuân nhưng cũng nhờ đó mà người ta có thời gian suy ngẫm, trăn trở những điều mà trong no đủ vui vẻ đã quên đi mất. Có trải qua đói, rét, đau khổ con người mới hiểu cuộc sống và mới yêu những gì đang có. Trời lại bắt đầu mưa, mùa đông lâm thâm dai dẳng đến khó chịu. Mưa vẫn mỗi lúc một dày, trong ánh đèn đường, mưa như muôn vàn hạt ngọc đang tuôn rơi. Trong đêm lạnh vẳng tiếng rao: ”Ai bánh mì…đê” dài mà não nề. Đêm nào cũng vậy, cứ tầm này người đàn bà ấy lại qua đây với tiếng rao khàn khàn đục đục nhưng chẳng mấy khi được đáp lại. Nhớ những ngày lang thang, nhớ những đêm đông nơi xa vắng bên bếp lửa nhìn mưa rơi lại thêm yêu những ngày còn bé. Những đêm thức khuya học bài, vừa học vừa gà gật, vừa nhấm nháp củ khoai tứa mật - ngọt và thơm đến tận bây giờ. Và còn rất nhiều điều đáng phải nhớ lắm chứ.
Đông - một mùa đông nữa đang về, đêm đông dài càng ngẫm càng thấy mình nhỏ nhoi. Cảm ơn nhé, dạ khúc đông.
Cô bạn cắm vào miệng tôi điếu thuốc lá nhàu nhĩ hiếm hoi còn sót lại, thọc tay vào tận đáy chiếc túi áo vét nông choèn choèn và nép sát vào người tôi cho đỡ rét. Mái tóc dài đậm hương đồng nội đẫm sương đêm dụi vào má lành lạnh buồn buồn… Con đường vắng trải dài, tôi lần giở ký ức. Những ngày tháng êm đẹp hiện về như một thước phim. Cuộc đời ẩn chứa bao điều oái ăm ngang ngược - kẻ yêu chẳng được yêu vẫn cố bám lấy một hình bóng hư ảo, một niềm ảo tưởng khôn nguôi để được mang cái tiếng chung tình. Rồi một ngày nào đó vội vàng vồ lấy một mối tình mới trả hận. Làm ra vẻ ta đây đâu phải loại kém cỏi và rồi cũng đến lúc giật mình đớn đau. Đằng sau, em đang thiu thiu ngủ để lại tôi một mình với đêm, với con đường vắng, với những ký ức đã gắng chôn vùi. Dường như trong cơn mơ em đang mỉm cười.
Xốc lại cổ áo ẩn cư chốn vũ khúc mùa đông nhớ về những ngày tháng rất xa. Những ngày còn cắp sách tới trường - ngôi trường làng trống tuềnh, trống toàng lại rung lên trong tiếng cười hả hê, ngạo mạn của gã mùa đông già xấu xí đáng ghét. Cả cô, cả trò môi ai cũng nứt nẻ, tím tái vì rét. Vài manh áo vá không đủ che cả mùa đông, vậy mà lúc ra chơi lũ trẻ vẫn rủ nhau ra hồ nước cạnh trường ngắm nhìn làn hơi nước bồng bềnh từ từ bốc lên. Mà cũng lạ, chẳng hiểu vì sao làn nước mát lạnh ngày hè nay lại trở nên ấm áp. Có lần mải vớt bóng lăn tùm xuống ao thế là cô lại phải đưa về nhà lấy quần áo của con cho mặc tạm. Lớn lên rồi đi xa quê nhưng tôi không thể nào được những mùa đông thơ ấu mỗi khi bắt gặp những đứa trẻ lang thang trên đường, mắt đau đáu nhìn chiếc áo rét, đôi mắt chúng chợt già đi cả chục tuổi rồi lại co ro cất bước.
Đêm đã về khuya, thành phố vẫn thức với bao điều quyến rũ. Ánh đèn vẫn sáng trên một vài ô cửa sổ của những khu tập thể, của những toà nhà cao tầng. Không hiểu đó là các ánh sáng của các sĩ tử đang dùi mài kinh sử hay đó là người vợ chong đèn chờ chồng, hay ánh đèn của những con người cặm cụi viết lách, nghiên cứu tìm tòi tinh hoa của cuộc sống rồi lại hiến dâng cho đời. Ẩn chứa đằng sau mỗi ô cửa sổ là bao con người, bao số phận, bao tâm trạng đang trằn trọc trong tiếng cười thoả thuê của gã đàn ông đang tán tỉnh những dàn ăng ten, những cây cột điện hờ hững… trước sự đời. Giờ này ở ngoài kia có kẻ đang dật dờ nép sau những gốc cây nuốt thầm giọt nước mắt ao ước một ngày mai hạnh phúc và ấm áp. Tiếng chổi tre loạt soạt trên mặt đường nhựa, tiếng càu nhàu giận dữ bởi kẻ nào đã kịp bày trên mặt đường nhựa vừa dọn sạch một đống rác mới. Có lẽ mỗi cuộc đời là một ẩn số ngay trong những niềm hạnh phúc vẫn chứa bất hạnh không ngờ.
Đông về không ngọt ngào như mùa thu, ấm áp như mùa xuân nhưng cũng nhờ đó mà người ta có thời gian suy ngẫm, trăn trở những điều mà trong no đủ vui vẻ đã quên đi mất. Có trải qua đói, rét, đau khổ con người mới hiểu cuộc sống và mới yêu những gì đang có. Trời lại bắt đầu mưa, mùa đông lâm thâm dai dẳng đến khó chịu. Mưa vẫn mỗi lúc một dày, trong ánh đèn đường, mưa như muôn vàn hạt ngọc đang tuôn rơi. Trong đêm lạnh vẳng tiếng rao: ”Ai bánh mì…đê” dài mà não nề. Đêm nào cũng vậy, cứ tầm này người đàn bà ấy lại qua đây với tiếng rao khàn khàn đục đục nhưng chẳng mấy khi được đáp lại. Nhớ những ngày lang thang, nhớ những đêm đông nơi xa vắng bên bếp lửa nhìn mưa rơi lại thêm yêu những ngày còn bé. Những đêm thức khuya học bài, vừa học vừa gà gật, vừa nhấm nháp củ khoai tứa mật - ngọt và thơm đến tận bây giờ. Và còn rất nhiều điều đáng phải nhớ lắm chứ.
Đông - một mùa đông nữa đang về, đêm đông dài càng ngẫm càng thấy mình nhỏ nhoi. Cảm ơn nhé, dạ khúc đông.