dám chết mới là yêu???

Lê Hải Anh
(haianhle)

New Member
Có một đôi vợ chồng trẻ sống với nhau. Đến một ngày, cô vợ cảm thấy rằng chồng mình ko còn yêu mình như trc nữa, như khi 2 người còn yêu nhau, anh ấy luôn luôn bên cạnh cô, cô cảm nhận đc rõ sự quan tâm ấy, nhưng đến nay dường như những điều đó ko còn nữa. Rồi, một hôm, cô nói với chồng rằng 'anh có thực sự yêu em không, nếu anh thực sự yêu em thì anh hãy lên đỉnh núi cao kia và hái về cho em bông hoa ở đó.' Cô biết rằng, nếu chồng mình đi hái bông hoa đó thì cũng có nghĩa là anh chồng sẽ chết, nhưng cô vẫn muốn biết liệu anh ấy có thể chết vì mình đc không? Rồi, sáng hôm sau, khi cô tỉnh dậy, không thấy chồng đâu cả. Cô nghĩ rằng chồng mình đã lên núi hái hoa cho mình rồi, và cô đã hối hận vì điều đó. Cô bắt đầu khóc.
Nghe đến đây, ko ít người cũng đã nghĩ là anh chồng đã lên núi hái hoa rồi, và nếu như vậy anh ta sẽ ko thóat khỏi cái chết, sẽ thật là buồn, một kết thúc ko có hậu, rồi cô vợ sẽ ra sao đây? Hoặc là có khi anh chồng đã bỏ đi sau khi nghe thấy vợ mình nói như vậy, có thể anh ấy nghĩ rằng đó ko phải là một tình yêu thực sự. Nhưng kết thúc ko như vậy:
Cô đang khóc, và chợt thấy trên bàn có một lá thư để lại:
" Em yêu, em có biết rằng anh thực sự rất yêu em không? Em yêu, em có biết rằng vào mỗi đêm em thường quên khóa cửa và anh phải dùng trí nhớ của mình để nhớ khóa cửa và cất chìa khóa cho em?. Em yêu, em có biết rằng mỗi lần mua hàng em thường quên ko trả tiền boa cho họ và anh lại phải dùng trí nhớ của mình để làm thay em việc đó? Em yêu, em có biết rằng mỗi khi nấu bếp em thường quên không cất dầu ăn trên bàn, như thế có thể khiến cho ruồi bọ làm hỏng chai dầu, và anh lại phải dùng trí nhớ của mình để cất chai dầu vào tủ? Em yêu, em luôn quan tâm đến người khác, nhưng dường như đối với anh đôi lúc thật vô tâm, em có biết rằng anh thường phải làm đêm trong khi tủ lạnh thì thường xuyên trống rỗng, anh lại phải dùng trí nhớ của mình để nhớ rẽ qua siêu thị mua đồ mỗi khi đi làm về còn đang mệt? Em yêu, em có biết rằng em rất thích ăn món se-ri, trong khi em lại không bao giờ nhớ mua thứ đó ở cửa hàng mà em yêu thích, và anh lại phải dùng trí nhớ của mình để mua nó cho em, và em đã bao giờ tự hỏi rằng tại sao mình vẫn luôn luôn ăn thứ se-ri mà thực ra em chưa bao giờ mua nó? Em yêu, em có biết rằng mỗi khi sáng dậy đi làm, em thường dậy muộn mà không kịp làm bữa ăn sáng của mình và anh lại phải dùng trí nhớ của mình để có thể dậy sớm và chuẩn bị cho em cốc sữa, lát bánh mỳ? Và em yêu, em có biết rằng anh yêu em như thế nào không? Nếu em thực sự yêu anh, em hãy mở cửa ra, anh đang đợi em với cốc sữa nóng và lát bánh mỳ. "
Câu truyện đơn giản mà tớ từng đc nghe kể, vì vậy có thể ko chính xác lắm :)) , nhưng để chứng minh tình yêu đâu cứ cần phải " anh có dám chết vì em ko" hay đại loại phải ko, mà có lẽ đừng dại dột như vậy, đâu phải ai cũng may mắn như cô vợ trong truyện, nếu anh chồng mà chết rồi thì lấy ai quan tâm chăm sóc cho cô vợ nữa chứ
 
Chà, chị muốn về sau có anh chồng như thế :p :)) (còn về mặt bản thân, tự thấy đã... giống cô vợ lém rùi :p, ko cần phấn đấu thêm nữa :)))
 
Nguyễn Bảo Anh Thư đã viết:
Chà, chị muốn về sau có anh chồng như thế :p :)) (còn về mặt bản thân, tự thấy đã... giống cô vợ lém rùi :p, ko cần phấn đấu thêm nữa :)))
:)) :)) cầu đc ước thấy, mong cho chị đc như vậy nha :* :x :)) , nếu hơn nữa càng tốt :))
nhưng mà nhỡ ko đc anh chồng như trong trong truyện thì sao :(
 
hik
cái chính là tự mình quyết định tình cảm sẽ thế anof thôi
sao mà giống y sì trong truyện được?
 
anh ơi , nếu em quên ko đi chợ anh đi hộ em nhé ;;) nếu em quên nấu ăn anh nấu hộ em luôn ;) nếu em quên ko rửa bát thì có gì mà anh ko làm nốt hộ em nhỉ ;;) anh có muốn làm chồng em nữa ko :|
 
Ui, lâu lắm rồi tự nhiên vào lại topic này, thấy... mình thật là tệ :|. Hay nói đúng hơn là mình vẫn tệ như ngày nào :|. Ăn uống, ngủ nghỉ cũng ko tự lo được cho mình, để cho có người suốt ngày bảo "em làm được thế là anh vui lắm rồi" :|. Would I make a good wife then? :-/ Anh yêu...
 
Mai Thanh Nga đã viết:
anh ơi , nếu em quên ko đi chợ anh đi hộ em nhé ;;) nếu em quên nấu ăn anh nấu hộ em luôn ;) nếu em quên ko rửa bát thì có gì mà anh ko làm nốt hộ em nhỉ ;;) anh có muốn làm chồng em nữa ko :|
Em yêu, nếu em là vợ anh thì giờ này chắc 1 đá bay ra khỏi cửa rồi. :x Anh nghĩ là nếu là vợ chồng thì việc nhà phải chia đôi, mỗi người lo 1 phần, ví dụ vợ nấu cơm thì chồng rửa bát ( nhưng thời nay đã có máy rửa bát rồi ), vợ đi chợ thì chồng quét nhà ( nhưng thời nay có máy hút bụi rồi)... :) . Đùa thôi, anh nghĩ là: Khi làm vợ chồng thì phải thống nhất luật chơi với nhau, mỗi người đảm nhiệm 1 phần của việc nhà. Ai quên thì tự khắc ngày hôm sau phải làm thế thôi. :) Chứ làm gì có cái kiểu 1 thằng nai lưng ra làm, còn 1 thằng ngồi chơi hưởng thụ đâu nhỉ :-/
 
"Anh yêu em, nếu có một người chấp nhận chết vì em, thề trước chúa, trước các vị thánh thần, trước vầng trăng huyền bí....... Anh chắc chắn rằng thằng ngu đó ko phải là anh !" <----có vẻ hợp lý:D
 
Nguyễn Lê Đăng Thi đã viết:
Em yêu, nếu em là vợ anh thì giờ này chắc 1 đá bay ra khỏi cửa rồi. :x Anh nghĩ là nếu là vợ chồng thì việc nhà phải chia đôi, mỗi người lo 1 phần, ví dụ vợ nấu cơm thì chồng rửa bát ( nhưng thời nay đã có máy rửa bát rồi ), vợ đi chợ thì chồng quét nhà ( nhưng thời nay có máy hút bụi rồi)... :) . Đùa thôi, anh nghĩ là: Khi làm vợ chồng thì phải thống nhất luật chơi với nhau, mỗi người đảm nhiệm 1 phần của việc nhà. Ai quên thì tự khắc ngày hôm sau phải làm thế thôi. :) Chứ làm gì có cái kiểu 1 thằng nai lưng ra làm, còn 1 thằng ngồi chơi hưởng thụ đâu nhỉ :-/

rất may anh ko phải chồng em, nếu anh là chồng em chắc chẳng bao giờ em bị đá ra khỏi cửa :p mà em thì rất muốn ra khỏi cửa :p (chắc anh ko hiểu đâu)
câu đấy em hỏi người yêu em thôi ( sao anh ko nói gì :-/ )

anh đã từng nói nếu em lười ko đi chợ anh sẽ bắt em đi, nhưng anh sẽ đi cùng em :x , nếu em lười nấu bếp, anh sẽ bắt em nấu, nhưng anh sẽ nấu cùng em ( nhưng em chỉ cần anh đứng bên cạnh em là đủ, ko cần anh nấu đâu :p) cỏn rửa bát thì chắc chắn anh ko rửa rồi :)) ko sao, em sẽ rửa ( nếu em làm vỡ bát , anh có đi mua bát mới ko :) mà em ko động đến đĩa gia truyền nhà anh đâu nha :p ) ... anh sẽ ko bao giờ để em chạy khỏi nhả anh đâu, phải ko anh :x
 
Thực ra đâu cứ phải dám chết mới là yêu. Yêu là một tình cảm ko chứa chấp sự ích kỉ... Nghe có vẻ hiểu biết, nhưng buồn là phải mất rất nhiều thời gian mình mới nhận ra được điều này. Mà cái đau là nó ko chỉ lấy đi thời gian, mà còn đang kéo ra khỏi tay mình một thứ mà mình trân trọng vô cùng... Đúng là chỉ khi nào mất, hoặc sắp mất đi thứ gì đó mới hiểu nó quý giá đến chừng nào... Mình đã từng ích kỉ, thật sự, có lẽ cũng gần so sánh được với chuyện bắt người ta chết vì mình như trong chuyện kia...

Nhưng bây giờ nhận ra cũng chưa phải là quá muộn mà, ko phải mà... Tôi ơi đừng tuyệt vọng...
 
Nguyễn Mạnh Tiến đã viết:
"Anh yêu em, nếu có một người chấp nhận chết vì em, thề trước chúa, trước các vị thánh thần, trước vầng trăng huyền bí....... Anh chắc chắn rằng thằng ngu đó ko phải là anh !" <----có vẻ hợp lý:D

--Câu này nghe có lí phết, nếu chàng chết thì sớm muộn nàng cũng theo người khác thôi :D:D
--Mà cô vợ trong câu chuyện có phần hơi ích kỉ thì phải :-?
 
Trịnh Thường Trường An đã viết:
--Câu này nghe có lí phết, nếu chàng chết thì sớm muộn nàng cũng theo người khác thôi :D:D
--Mà cô vợ trong câu chuyện có phần hơi ích kỉ thì phải :-?
ko phải là ích kỉ mà chỉ là vụng vể và vô tâm :| :| :|
 
Thời nay ai mà chả thế, hiếm khi có được 1 người sẵn sàng vì người khác lắm, ngoại trừ cha mẹ của mình ra, :| tuổi còn trẻ thì hãy yêu thương bản thân mình và cha mẹ mình trước tiên đi, chứ đừng nói tới yêu người khác vội =; . Chẳng mấy chốc thời gian qua mau lắm, có những cái ta tưởng như nó luôn bên ta, thì 1 ngày nào đó sẽ mãi mãi không còn bên ta nữa, vì nước mắt luôn chẩy xuôi mà. Thời trẻ vô tâm, chỉ thích quan tâm tới những tình yêu vụn vặn, đến khi trưởng thành thì lại phải chăm lo cho con cái, cha mẹ luôn là những người chịu thiệt nhất, và đến khi về già, khi cha mẹ không còn nữa, lúc đó mới hối hận. Và rồi cuộc sống cứ tiếp nối như thế, đời này qua đời khác. Con cái là như vậy, nhưng chịu thôi biết làm sao bây giờ. Quy luật mà. Ôi dám chết mới là yêu :| , có khi nào con người ta nói với cha mẹ của mình rằng, con sẵn sàng chết vì cha mẹ không? Hay là chỉ có cha mẹ mới sẵn sàng xả thân hy sinh cho con cái. Và rồi đến khi những đứa con đó có con cái, chúng mới thấu hiểu nỗi vất vả của cha mẹ. :| Có những người hối hận là tại sao lại lao vào yêu đương sớm như thế để rồi khổ cả đời. =;
 
nếu cô vợ ra mở cửa thì chắc là vì cốc sữa nóng và lát bánh mỳ chứ ko phải vì người chồng:D
------------------
Có một câu hỏi:
"Còn gì trong cuộc sống có thể tươi đẹp hơn hình ảnh một chàng trai và cô gái, tay nắm chặt tay với trái tim trong sáng và tràn ngập tình yêu cùng đi làm lễ cưới ?" .

Và câu trả lời :
" Vẫn có một thứ ! đó là hình ảnh một đôi vợ chồng già khi họ đã gần kết thúc cuộc hành trình của sự sống, bàn tay họ run rẩy nhưng vẫn nắm chặt, khuôn mặt họ in đầy vết nhăn nhưng vẫn rạng rỡ yêu thương, trái tim già nua và mệt mỏi nhưng vẫn còn nghe thấy tiếng đập của tình yêu và ước mơ được dâng hiến".

Đúng vậy ! trên đời này còn một tình yêu đẹp hơn tình yêu tuổi trẻ, đó chính là tình yêu vẫn tồn tại ngay cả khi tuổi trẻ bị thời gian lấy mất. Một tình yêu vĩnh hằng theo năm tháng và sẽ mãi mãi tồn tại theo nhịp đập của hai con tim yêu thương ... và đó là điều tuyệt vời nhất trong cuộc sống của mỗi con người chúng ta.
----------------------
ước j tôi có thể nói nhiều hơn những câu "con yêu bố mẹ nhiều lắm", "con cảm ơn bố mẹ đã sinh ra và nuôi nấng con trưởng thành". Mẹ ơi, mẹ cứ sai con giúp mẹ làm việc nhà đi, con sẽ làm ngay, "mẹ để đấy con làm cho, mẹ cứ đi ngồi nghỉ đi ạ"
con yêu bố mẹ nhiều lắm...ước j con có thể ở bên cạnh bố mẹ lúc này
 
Nguyễn Bảo Anh Thư đã viết:
Nhưng bây giờ nhận ra cũng chưa phải là quá muộn mà, ko phải mà... Tôi ơi đừng tuyệt vọng...
Đừng tuyệt vọng, tôi ơi đừng tuyệt vọng
Lá mùa thu rơi rụng giữa mùa đông
Đừng tuyệt vọng, em ơi đừng tuyệt vọng
Em là tôi và tôi cũng là em.
Con diều bay mà linh hồn lạnh lẽo
Con diều rơi cho vực thẳm buồn thêm
Tôi là ai mà còn ghi dấu lệ
Tôi là ai mà còn trần gian thế
Tôi là ai, là ai, là ai?
Mà yêu quá đời này.

Đừng tuyệt vọng, tôi ơi đừng tuyệt vọng
Nắng vàng phai như một nỗi đời riêng
Đừng tuyệt vọng, em ơi đừng tuyệt vọng
Em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh
Có đường xa và nắng chiều quạnh quẽ
Có hồn ai đang nhè nhẹ sầu đêm.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
^^, Hay quá, chị cũng đang tìm, may có em Thanh Nga post hộ, cảm ơn em nhiều lắm ^^.
 
Uầy! Giá như... :x

Giá như anh chồng hiểu là đàn bà không chỉ cần tình yêu và những cử chỉ thầm lặng thì anh này quả là perfect husband rồi! :)
 
Anh còn hơn cả perfect ,ít nhất đối ai anh không biết, chứ đối với em iu, anh tin anh là perfect.
đàn bà không chỉ cần tình yêu và những cử chỉ thầm lặng
more and more :)) :) .:*
 
Nguyễn Lê Đăng Thi đã viết:
Anh còn hơn cả perfect ,ít nhất đối ai anh không biết, chứ đối với em iu, anh tin anh là perfect.

more and more :)) :) .:*
hình như anh bị ảo tưởng 8-| ko thì anh là người quá lạc quan 8-|
 
Anh chả phải ảo tưởng, mà cũng chả lạc quan tẹo nào cả. Ơ thế em khong tin là anh thực sự như thế sao? Hừm, cũng khó mà thuyết phục được người khác chỉ thông qua lời nói nhỉ. Nhưng rồi em sẽ có dịp được chứng kiến thôi.
 
Back
Bên trên