Dành cho kưng... ngố! :p

Lưu Thị Lam Giang
(Mirror)

New Member
Tặng kưng của tao.

Trời càng về đêm càng lạnh. Thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ thổi qua khiến nó rùng mình. Đây là lần thứ 18 nó được sống trong không khí của mùa đông, hiểu được cái giá rét đặc trưng của Hà Nội... vậy mà không hiểu sao mùa đông năm nay lại mang đến cho nó một cảm giác gì đó khang khác, không giống như những mùa đông trước: dường như lạnh hơn và cả dài hơn....

Mọi vật chìm trong yên lặng, những ngôi nhà xung quanh đều đã tối đèn, chỉ còn lại duy nhất ánh sáng từ chiếc cột đèn điện nhưng cũng đủ để chiếu sáng cả ban công chỗ nó đứng. Chỉ đến khi chợt nhận ra giờ đã muộn, nó mới mở cửa quay lại phòng và vội chui ngay vào chăn. Đã được một lúc lâu rồi mà nó vẫn chưa tài nào ngủ được. Nó thấy chân tay mình lạnh cóng, nhưng đấy không hẳn là lý do khiến nó còn thức. Có lẽ đó là bởi những cảm xúc suy nghĩ đang lẫn lộn trong tâm trí nó.

Nó nhớ đến Bạn, và nhớ đến cả bức thư Bạn đưa cho nó sáng nay. Nó cũng nhớ là lúc nhận được thư từ bạn, nó đã ngạc nhiên lắm. Phải rồi, hình như đã khá lâu rồi nó chưa nhận được bức thư nào của bạn bè, nhưng cái chính là nó vẫn nghĩ rằng mọi chuyện đều đang bình thường, chẳng hề có vấn đề gì, ít nhất là giữa nó và Bạn.

Bạn là bạn thân của nó ở lớp, nhưng điều đặc biệt mà nó muốn nói là trong số những người nó chơi thân thì Bạn có tính cách khác với nó nhất. Mỗi lần nghĩ đến điều này nó lại mỉm cười. Nó nhớ trước đây Bạn và nó cũng đã cùng thắc mắc điều đó, không hiểu sao hai đứa khác tính nhau như thế lại vẫn có thể chơi thân với nhau, để rồi câu trả lời bao giờ cũng chỉ là những tiếng cười. Nó không biết, Bạn không biết. Nhưng nó cũng chẳng bận tâm lắm đến điều đó, bởi nó chắc chắn được 1 điều rằng những giây phút lúc đó đối với nó có tên là 'hạnh phúc', và thế là đủ.

Trong thư Bạn viết cho nó nhiều lắm, nó cũng không nhớ hết được tất cả, chỉ cảm thấy đó có lẽ là bức thư chứa đựng nhiều tâm sự nhất của bạn. Nó đã đọc hết và cho đến tận bây giờ chính nó cũng không chắc là nó có hiểu hết tất cả những điều Bạn viết không? Bạn không phải là người hay buồn như nó, nhưng nó chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày trong số những chuyện buồn ít ỏi của Bạn lại có nó. Nó sợ. Nó vẫn thường thế khi thấy bạn bè nó buồn. Và lần này nó lại càng thấy sợ hơn khi nỗi buồn ấy là vì nó. Nó không hiểu và cũng không biết phải làm thế nào. Đúng là gần đây nó có thay đổi một chút trong suy nghĩ về mọi chuyện, nhưng nó không ngờ Bạn lại là người quan tâm đến điều đó nhất, và càng không ngờ khi điều đó làm Bạn buồn. Nó chẳng hề tránh Bạn, thậm chí lúc này đây, nó còn muốn hét to lên cho Bạn biết nó cần Bạn đến thế nào. Nếu như trước đây, mỗi khi nó bị lạc trong những mê cung rắc rối ko biết đường ra, nó vẫn muốn cố kéo Bạn vào đó cùng nó, vì như thế nó sẽ không sợ nữa mà chỉ buồn thôi, thì bây giờ, nó muốn đối mặt với mọi chuyện mà không có Bạn. Nó không muốn giữ Bạn ở bên nó nữa, vì nó biết những lúc đó nó sẽ không thể kìm nén, sẽ không thể giấu Bạn những cảm xúc của nó, và rồi nó sẽ lại yếu đuối... mà đó là điều nó không muốn có trong lúc này.

Nó suy nghĩ lung tung quá và rồi nó khóc, hình như cũng đã lâu lắm rồi nó mới khóc như thế. Nó lại nhớ đến Bạn, nhưng lần này nó nhớ đến những niềm vui và nỗi buồn mà nó và Bạn có được. Nó đã từng sợ có ngày Bạn và nó sẽ xa cách nhau, thế mà giờ đây nó nhận ra chính nó mới lại đang cố gắng làm điều đó. Nó thấy mình ngốc quá, và cả Bạn cũng ngốc. Sao khi thấy nó như thế, Bạn không đến hỏi thẳng nó, hay thậm chí mắng nó một trận cũng được, sao lại phải đợi đến bây giờ mới viết thư??? Bạn đã nói với nó Bạn sẽ không suy nghĩ, và muốn cả nó cũng vậy. Vì thế nó sẽ nghe Bạn, sẽ không nghĩ vớ vẩn gì. Nhưng có một điều nó không nghe Bạn, đó là nó sẽ không sống theo cách của nó đối với Bạn nữa. Nó sẽ lại kéo Bạn vào cuộc sống của nó, của những suy nghĩ rắc rối và linh tinh, mặc cho Bạn có muốn hay không.

Nó nhắm mắt lại và nghĩ chắc mình sẽ ngủ được. Bây giờ nó chỉ muốn ngủ để mau đến sáng mai, nó sẽ gặp Bạn, cả hai đứa sẽ lại áp má với nhau, và rồi nó sẽ hỏi Bạn về cây "tình bạn" của hai đứa, chắc giờ nó đã lớn lắm, mà trời lạnh thế này không biết nó có chịu được không...

***

Nó vẫn tin là có điều kì diệu và luôn muốn đi tìm, nhưng sẽ chẳng bao giờ nó có thể tìm thấy. Bởi lẽ có một sự thật mà nó chưa biết, đó là nó đã có được điều kì diệu đó rồi, từ lâu lắm rồi.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
em xin lỗi vì đã câu bài nhưng nó quá hay,em ko chịu đuợc,.ước gì em có tình bạn như thế này
 
...

Biết bắt đầu thế nào đây? Mọi thứ đều đã thay đổi, bạn cũng vậy, mình cũng vậy. Có quá nhiều người mới bước vào cuộc sống của mình nhưng mình ko thể cho họ tình bạn giống như mình đã dành cho bạn.

Bọn mình khác nhau quá nhiều. Mình luôn cố gắng nhìn mọi việc theo cách của bạn nhưng ko thể. Chính vì thế mình chẳng hiểu liệu bạn đang nghĩ gì nếu bạn ko nói cho mình. Mình biết bạn đang thay đổi, đang gắng làm mọi việc theo cách của riêng bạn, mình thích điều đó. Nhưng việc thay đổi đó đồng nghĩa mình ko còn là chỗ dựa của bạn nữa. Mình đã quá quen với việc đó đến nỗi mình ko hề ý thức được nếu một ngày ko có bạn bên mình, ko có những lời tâm sự của bạn, ko có những giọt nước mắt của bạn...thì mình sẽ ra sao.

Có lẽ mình...ngốc thật. Mình vốn luôn dành một khoảng lùi cho bất cứ một mối quan hệ nào. Mình luôn nghĩ nếu một ngày đó mình ko có người đó thì cuộc sống của mình sẽ ra sao? Và bao giờ kết thúc dòng suy nghĩ đó cũng là: "Chẳng sao cả!". Đấy gần như là một thói quen của mình, đặt câu hỏi cho bất kì ai. Vậy mà mình lại quên đặt câu hỏi đó ra cho bạn. Mình đã ko lùi kịp nữa, và điều đó khiến mình shock thật sự. Có lẽ mình luôn nghĩ rằng Bạn sẽ vậy, mãi là LG của mình, chỉ cần mình vẫn yêu bạn là được.

Hâm thật, mọi thứ đều phải thay đổi. Đấy là quan niệm của mình. Sao bất cứ những gì mình quan niệm, mình áp đặt cho người khác mình đều "quên" ko làm với bạn? Có lẽ với mình, bạn ko phải là bất kì một "người khác" nào.

Thế nhưng mình vốn ko buồn lâu được. Nếu buồn thì mình sẽ làm gì đấy để mình quên đi. Mình ko thích buồn. Những lúc nghĩ về chuyện của bạn và mình, mình lại đi nghe nhạc hoặc...học bài. Mình sẽ nghe cái gì đó vui vui, sau đó học một môn gì đó cần tập trung, như Toán chẳng hạn. Thế là mình sẽ đắm chìm vào những việc làm đó và quên mất bạn. Đấy là cách trốn tránh duy nhất của mình và nó luôn hiệu quả. Nhưng việc đó cứ tiếp diễn cho đến khi mình ko thể ko nghĩ về nó nữa, mình đã viết thư cho bạn.

Mình ko thích nói những gì mình nghĩ cho mọi người, kể cả với bạn. Tính mình như vậy, có lẽ thế mình và bạn hợp nhau, một người nghe, một người tâm sự. Đôi khi bạn nghĩ rằng mình tâm sự cho những người bạn thân khác của mình nhiều hơn với bạn, điều đó khiến bạn buồn còn với mình, mình chỉ thấy thật trẻ con, đơn giản bởi những gì mình cho là quan trọng nhất thì bạn nhất định phải là người biết. Còn nếu ngay cả những điều quan trọng đó bạn cũng ko biết thì trên đời này chỉ có 1 người biết thôi: Bản thân mình.

Sau khi viết thư cho bạn, mình thấy thoải mái hơn rất nhiều. Và mình chấp nhận. Mình luôn chấp nhận sự thay đổi. Bây giờ, mình sẽ ko yêu cầu bạn phải bên mình luôn luôn bởi tất cả mình cần là tình bạn của bạn thì mình đã có rồi. Thế nhưng khi nào cần thì hãy gọi mình nhé ;)

À mà, bọn mình cũng có một điểm chung đấy. Cả hai cùng thích màu xanh này :)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Chị Bống của em viết truyện hay quá... Phải học tập chị Bống nhiều mới được ... Chắc tại không có năng khiếu nên không viết không hay bằng chị được
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Dang Hieu Minh đã viết:
Chị Bống của em viết truyện hay quá... Phải học tập chị Bống nhiều mới được ... Chắc tại không có năng khiếu nên không viết không hay bằng chị được

:)) thui kưng ạ, học tập làm gì, vì như thế sẽ suy nghĩ nhiều --> sẽ mệt mỏi, đau đầu --> có hay ho gì đâu ;). Chị chỉ cần kưng nhớ mau sớm thực hiện lời hứa với chị thui :(( :D ... kưng định để đến bao giờ thế ? :(
 
:p...Em vẫn nhớ chứ :p... Chị Bống yên tâm, em hung quên đâu :)... Tuần này Valentine nên em hơi bận :D
 
there's nothing :| :| :| :| :| :| :| :|
 
Chỉnh sửa lần cuối:
I still believe --- A1

-The sun went down so long ago,
I watched you cry I had to go
Forever only lasted just a day
And now without you by my side
The visions of a lonely life
Take me to a dream in a place so far away

I see an angel and I think of you
I watch her hide behind a smile
And then I think of what I have to do
If only I had listened for a while

***I still believe , I still believe
A love so strong will carry on
You know there's so much to be seen
I still believe, I still believe
It's not the end, let's start again
I still believe

-The emptiness of what could be
Shows everything you mean to me
It started out a game I'd never played
If I defy the foolish pride
And find that place so deep inside
Take me to my dream, I know I have to stay

I see a rainbow and I think of you
of what we had, of what we were
And then I think of what I have to do
If only I had listened for a while
...

-Everybody's always asking me why
why I did, what I did to make you cry
Please believe me when I say what I say
I didn't mean to go away
At the time I couldn't stay

I see an angel and she sees me too
and as she wipes a teary eye
I know exactly what I have to do
to start a new beginning in my life
...


---------------

mày iu,

từ hôm nói chuyện với mày, được nghe mày bật mí chuyện quan trọng, tao đã nghĩ và định làm một cái gì đấy như việc lại vào đây viết một câu chuyện giống như lần trước, cũng chả phải vì một lý do gì đặc biệt, chỉ là để mày hiểu những gì tao nghĩ, và ko được lo lắng gì. Tao ko muốn có lỗi với ai và lại càng ko muốn người khác thấy có lỗi với tao trong khi tao ko nghĩ như vậy. Vì thế mày ko được phép nghĩ ngợi gì nữa, hiểu ko?? Tình cảm của tao dành cho mày nó bự lắm, mày ko biết đâu, thế nên cái chuyện cỏn con như thế thì đâu có ảnh hưởng được gì? :)) :p. Hihi, mà nói nhỏ với mày chứ, ngược lại với suy nghĩ của mày, tao còn thấy vui là đằng khác, trời, chuyện vui như thế mà đến tận bây giờ mới chịu nói cho tao biết huh? hư wá đấy.... :D

Hôm trước, nghe cách mày nói, tao có thể cảm nhận mày thật sự trân trọng tao, rồi cả cách mày cầm tay tao lúc kể chuyện của mày nữa... cái nhỏ nhặt đấy chắc mày ko để ý đâu, nhưng với tao nó thật sự có ý nghĩa :) trùi, mấy cái này ngớ ngẩn thật :shy: nhưng mày bít tao vốn là đứa khó có thể che giấu được cảm xúc mừ :D....

Mày ơi, có bài hát ở trên là em trai chỉ cho tao đấy:x , bi giờ tao chỉ lại cho mày :p, lời có vẻ ko đúng hoàn cảnh cho lắm nhưng có mấy câu ý nghĩa lắm 8-|

chuyện hôm "made in 12", tao ko ngờ phản ứng đấy của tao đã khiến mày.... tao xin lỗi, tao trẻ con wá phải ko? mày đừng chấp tao nhé...
...why I did, what I did to make you cry
Please believe me when I say what I say
I didn't mean to go away
At the time I couldn't stay


mày ới ời, còn có nói cả về cầu vồng nữa đấy...
I see a rainbow and I think of you
of what we had, of what we were
And then I think of what I have to do
If only I had listened for a while :((




I still believe , I still believe
A love so strong will carry on
(like ours ;) the story about LG & LN... will carry on :x )

Tao chưa bao giờ mất lòng tin ở mày, và sẽ luôn như vậy, nhớ đấy...

:*
 
Back
Bên trên