Cuộc thi thơ Bút Mới lần 5 "Đất nước và lục bát" do báo Tuổi Trẻ tổ chức đã kết thúc hồi cuối tháng 11/2003. Xin được giới thiệu đến các bạn những bài thơ đoạt giải trong cuộc thi này để các bạn được biết thêm về những khám phá, tìm tòi mới trong thơ lục bát hiện đại.
Tác giả Trần Lê Tú (1979, TPHCM, giải khuyến khích)
Tác giả Nguyễn Yên Du (1979, Ninh Thuận, giải khuyến khích)
Tác giả Thục Linh (1983, TPHCM, giải khuyến khích)
NGƯỢC SÓNG ĐÊM
Về ngồi với gió một đêm
Tên mình ai khắc lên trên bãi bồi
Người đi qua sóng lâu rồi
Một vùng ký ức còn rơi cánh buồm
May quê còn sợi khói rơm
Để tôi kịp thấy hương thơm vỗ về.
Lỡ lầm mang dấu thiên di
Ngôi sao mờ ấy nhắc gì với tôi
Quê gần gụi, quê xa xôi?
Gió đem lòng vỗ một thôi trống làng.
Đêm về ngồi chuyến đò ngang
Tim mình đi dọc cả ngàn ca dao
Chợt thèm thân phận cây sào
Cắm sâu vào những ngọt ngào phù sa
Người đi ngược sóng về nhà
Câu ru thành khói mẹ pha trời hồng.
Tác giả Trần Lê Tú (1979, TPHCM, giải khuyến khích)
VỀ THÔI
Về thôi trời trở rét rồi
Bấc tràn nổi sạm ngược xuôi gió lùa
Đồng trên ruộng dưới sang mùa
Đẫm vùng sương muối dật dờ mây run,
Em về ngồng cải vàng hơn
Bấy lâu đìu ríu nỗi buồn xứ xa
Chớm hanh hàn chạnh nhớ nhà
Chôn nhau cắt rốn thật thà lòng quê.
Lá rơi còn biết cội về
Ủ cho cây gốc sum sê bóng hiền
Mái chùa cong phía trăng lên
Dù trong dù đục vẫn quen ao nhà
Cội nguồn đâu chối bỏ ta
Về thôi em, chớ bỏ xa cội nguồn.
Về thôi trời trở rét rồi
Bấc tràn nổi sạm ngược xuôi gió lùa
Đồng trên ruộng dưới sang mùa
Đẫm vùng sương muối dật dờ mây run,
Em về ngồng cải vàng hơn
Bấy lâu đìu ríu nỗi buồn xứ xa
Chớm hanh hàn chạnh nhớ nhà
Chôn nhau cắt rốn thật thà lòng quê.
Lá rơi còn biết cội về
Ủ cho cây gốc sum sê bóng hiền
Mái chùa cong phía trăng lên
Dù trong dù đục vẫn quen ao nhà
Cội nguồn đâu chối bỏ ta
Về thôi em, chớ bỏ xa cội nguồn.
Tác giả Nguyễn Yên Du (1979, Ninh Thuận, giải khuyến khích)
QUÊ PHỐ
Phố dài sót một con sông
Quê hương ơi, những chiều không khói đồng.
Nắng mưa đủ thoáng qua lòng
Người qua vội vã, con đường nằm quên.
Đêm nằm nghe lá gọi tên
Những mùa thu những mùa quen tóc thề.
Phố phường sao vẫn là quê
Để người đi
tiếc gió về
dửng dưng!
Phố dài sót một con sông
Quê hương ơi, những chiều không khói đồng.
Nắng mưa đủ thoáng qua lòng
Người qua vội vã, con đường nằm quên.
Đêm nằm nghe lá gọi tên
Những mùa thu những mùa quen tóc thề.
Phố phường sao vẫn là quê
Để người đi
tiếc gió về
dửng dưng!
Tác giả Thục Linh (1983, TPHCM, giải khuyến khích)
NGƯỢC SÓNG ĐÊM
Về ngồi với gió một đêm
Tên mình ai khắc lên trên bãi bồi
Người đi qua sóng lâu rồi
Một vùng ký ức còn rơi cánh buồm
May quê còn sợi khói rơm
Để tôi kịp thấy hương thơm vỗ về.
Lỡ lầm mang dấu thiên di
Ngôi sao mờ ấy nhắc gì với tôi
Quê gần gụi, quê xa xôi?
Gió đem lòng vỗ một thôi trống làng.
Đêm về ngồi chuyến đò ngang
Tim mình đi dọc cả ngàn ca dao
Chợt thèm thân phận cây sào
Cắm sâu vào những ngọt ngào phù sa
Người đi ngược sóng về nhà
Câu ru thành khói mẹ pha trời hồng.