Nguyễn Hoàng Dương
(TONKIN)
Thành viên danh dự
Cuộc đời tôi và bạn …
11:28’ pm …
Bóng tối như một thứ chất lỏng vô hình chảy tràn lan khắp nơi, len lỏi vào từng ngóc ngách của căn phòng bé nhỏ nơi tôi đang ngồi, đang gõ ra những dòng chữ này… Chợt, tôi nhớ đến những giai điệu kinh điển “ 2 minutes to midnight” … Cái cảm giác quen thuộc ấy lại trào dâng trong con tim tôi khi nghe quanh đâu đây những giải âm thanh tuyệt vời đang bay lượn…
Nhắm nghiền đôi mắt, tôi hào phóng ban phát cho tâm hồn tôi những giây phút tự do hiếm hoi sau một ngày đã quá bận rộn, lo toan … Tâm hồn ơi, đi đâu rồi nhỉ ? có lẽ giờ này mày đã bay đến nơi tận cùng xa xăm của một thế giới ảo vọng vô hình… Nơi đó thoát ly hẳn với thế giới con người đầy bon chen…
Những giải âm thanh tuyệt vời vẫn đang bay lượn…
… Chính lúc này đây, lúc giao thời giữa ngày cũ và ngày mới, lòng tôi lại rạo rực như một đứa trẻ lên ba sắp được tặng một món quà xinh xinh trong ngày sinh nhật của bé… Có lẽ, dù con người ở độ tuổi nào đi chăng nữa thì mãi mãi vẫn còn thơ dại đối với tạo hoá kia , và chúng ta sẽ luôn nhận được những món quà “xinh xắn” nhưng thật ý nghĩa từ đấng tối cao… Cho dù món quà bạn nhận được có như thế nào, xin hãy tôn trọng nó vì sẽ có ngày bạn cần đến nó… Còn về phần mình, tôi sắp được thượng đế ban cho một ngày mới ( hì, và còn 6 tỷ người khác nữa cũng sắp nhận món quà này )
Một ngày mới …
Trong đời mình, một con người đã trải qua ko biết bao lần cái danh từ đó… Và nhiều người đã quên mất đi sự tồn tại của nó cho đến một ngày nhận ra rằng họ sẽ không bao giờ còn có thể nhắc đến cái danh từ tưởng như cỏn con đó! Vâng, chính lúc đó là lúc con người phải đi theo tiếng gọi của đất trời, đi tới những miền xa xăm vô cùng vô tận, không bến bờ, một mình, đơn độc …
Một ngày mới …
Một danh từ được con người nghĩ ra để làm cũ đi từng ngày và rồi lại sống dậy mỗi lúc nửa đêm … “6….5…4…3…2…1…Một ngày mới đã đến !” … Trời, những gì tôi nói ở trên có vẻ như vô nghĩa, hi`, nhưng chính vì vậy nên loài người mới quên bẵng đi mất …
Cái chết …
Chưa ai định nghĩa được danh từ này … Con người suốt mấy vạn năm nay vẫn không xoá bỏ được sự sợ hãi hữu hình nhưng cũng rất vô hình này… Có ai đó nói : chết là để giải thoát … Nhưng …
Nhưng …
Bạn có nghe nói về người tử tù không ? Tử tù: thấp thỏm… Tử tù: cái chết định sẵn … Tử tù: ăn năn khi đã quá muộn ….
Tử tù…
Mọi con người, dù là ai đi chăng nữa cũng đều là những tù nhân của số phận… Đấng tạo hoá thật tàn nhẫn khi kết án và dành cho mỗi con người một cái chết … Trước trời đất bao la bạn đã bao giờ nghĩ mình là một người tử tù ?
Tự do…
Từ này theo tôi có lẽ được sinh ra từ khi xã hội loài người được hình thành bởi trước đó, vạn vật đều sống trong cái mà chúng ta – loài người - gọi là “tự do” nên có lẽ, không cần thiết đến sự tồn tại của hai tiếng này nữa…
Nhưng …
Mọi chuyện đổi khác khi xã hội con người xuất hiện: có những con người sống khác theo cách mà tổ tiên họ đã từng, ko phải vì họ không muốn như vậy mà họ đã bị đông loại tước đi, nên họ bị “MẤT TỰ DO”, họ không được “TỰ DO”. Phải chắng hai tiếng “TỰ DO” hình thành từ khi con người nhận thức được ba tiếng “ MẤT TỰ DO” kia ?
Cuộc đời cứ xoay vòng mãi mãi…
Không thể nói hết về cuộc đời, và cũng không cần thiết phải làm một điều như vậy…
Hãy cứ sống thật tốt, bạn sẽ hiểu cuộc đời của riêng bạn…
…
Muộn lắm rồi mà tôi vẫn chưa đi ngủ được…
A!
Tâm hồn của tôi đã trở lại tự bao giờ vậy nhỉ ? Ko biết nó đã đi lang thang đến tận đâu vậy ta ? Ôi chao, thôi, hai mắt tôi như muốn sập lại rồi đây nè … Đi ngủ thôi… À, mà TÂM HỒN của tôi như vậy đã đi xuyên “giao thừa” rồi đấy nhỉ, mong rằng trong ngày mới này sẽ gặp nhiều điều may mắn, chuyện, ai chứ TÂM HỒN tôi “xông nhà” thì hên lắm ….
Tự thấy phải sống tốt hơn …
11:28’ pm …
Bóng tối như một thứ chất lỏng vô hình chảy tràn lan khắp nơi, len lỏi vào từng ngóc ngách của căn phòng bé nhỏ nơi tôi đang ngồi, đang gõ ra những dòng chữ này… Chợt, tôi nhớ đến những giai điệu kinh điển “ 2 minutes to midnight” … Cái cảm giác quen thuộc ấy lại trào dâng trong con tim tôi khi nghe quanh đâu đây những giải âm thanh tuyệt vời đang bay lượn…
Nhắm nghiền đôi mắt, tôi hào phóng ban phát cho tâm hồn tôi những giây phút tự do hiếm hoi sau một ngày đã quá bận rộn, lo toan … Tâm hồn ơi, đi đâu rồi nhỉ ? có lẽ giờ này mày đã bay đến nơi tận cùng xa xăm của một thế giới ảo vọng vô hình… Nơi đó thoát ly hẳn với thế giới con người đầy bon chen…
Những giải âm thanh tuyệt vời vẫn đang bay lượn…
… Chính lúc này đây, lúc giao thời giữa ngày cũ và ngày mới, lòng tôi lại rạo rực như một đứa trẻ lên ba sắp được tặng một món quà xinh xinh trong ngày sinh nhật của bé… Có lẽ, dù con người ở độ tuổi nào đi chăng nữa thì mãi mãi vẫn còn thơ dại đối với tạo hoá kia , và chúng ta sẽ luôn nhận được những món quà “xinh xắn” nhưng thật ý nghĩa từ đấng tối cao… Cho dù món quà bạn nhận được có như thế nào, xin hãy tôn trọng nó vì sẽ có ngày bạn cần đến nó… Còn về phần mình, tôi sắp được thượng đế ban cho một ngày mới ( hì, và còn 6 tỷ người khác nữa cũng sắp nhận món quà này )
Một ngày mới …
Trong đời mình, một con người đã trải qua ko biết bao lần cái danh từ đó… Và nhiều người đã quên mất đi sự tồn tại của nó cho đến một ngày nhận ra rằng họ sẽ không bao giờ còn có thể nhắc đến cái danh từ tưởng như cỏn con đó! Vâng, chính lúc đó là lúc con người phải đi theo tiếng gọi của đất trời, đi tới những miền xa xăm vô cùng vô tận, không bến bờ, một mình, đơn độc …
Một ngày mới …
Một danh từ được con người nghĩ ra để làm cũ đi từng ngày và rồi lại sống dậy mỗi lúc nửa đêm … “6….5…4…3…2…1…Một ngày mới đã đến !” … Trời, những gì tôi nói ở trên có vẻ như vô nghĩa, hi`, nhưng chính vì vậy nên loài người mới quên bẵng đi mất …
Cái chết …
Chưa ai định nghĩa được danh từ này … Con người suốt mấy vạn năm nay vẫn không xoá bỏ được sự sợ hãi hữu hình nhưng cũng rất vô hình này… Có ai đó nói : chết là để giải thoát … Nhưng …
Nhưng …
Bạn có nghe nói về người tử tù không ? Tử tù: thấp thỏm… Tử tù: cái chết định sẵn … Tử tù: ăn năn khi đã quá muộn ….
Tử tù…
Mọi con người, dù là ai đi chăng nữa cũng đều là những tù nhân của số phận… Đấng tạo hoá thật tàn nhẫn khi kết án và dành cho mỗi con người một cái chết … Trước trời đất bao la bạn đã bao giờ nghĩ mình là một người tử tù ?
Tự do…
Từ này theo tôi có lẽ được sinh ra từ khi xã hội loài người được hình thành bởi trước đó, vạn vật đều sống trong cái mà chúng ta – loài người - gọi là “tự do” nên có lẽ, không cần thiết đến sự tồn tại của hai tiếng này nữa…
Nhưng …
Mọi chuyện đổi khác khi xã hội con người xuất hiện: có những con người sống khác theo cách mà tổ tiên họ đã từng, ko phải vì họ không muốn như vậy mà họ đã bị đông loại tước đi, nên họ bị “MẤT TỰ DO”, họ không được “TỰ DO”. Phải chắng hai tiếng “TỰ DO” hình thành từ khi con người nhận thức được ba tiếng “ MẤT TỰ DO” kia ?
Cuộc đời cứ xoay vòng mãi mãi…
Không thể nói hết về cuộc đời, và cũng không cần thiết phải làm một điều như vậy…
Hãy cứ sống thật tốt, bạn sẽ hiểu cuộc đời của riêng bạn…
…
Muộn lắm rồi mà tôi vẫn chưa đi ngủ được…
A!
Tâm hồn của tôi đã trở lại tự bao giờ vậy nhỉ ? Ko biết nó đã đi lang thang đến tận đâu vậy ta ? Ôi chao, thôi, hai mắt tôi như muốn sập lại rồi đây nè … Đi ngủ thôi… À, mà TÂM HỒN của tôi như vậy đã đi xuyên “giao thừa” rồi đấy nhỉ, mong rằng trong ngày mới này sẽ gặp nhiều điều may mắn, chuyện, ai chứ TÂM HỒN tôi “xông nhà” thì hên lắm ….
Tự thấy phải sống tốt hơn …