Hồi hai: Uyên ương ly tán
Anh Thiên Công Tử sợ hãi chạy ra ngoài hành lang, vừa thở hổn hển, vừa hét không ra hơi. “Không ngờ cô gái vắt sữa bò này lại lợi hại đến thế”- Hắn nghĩ, không khỏi rùng mình khiếp sợ...
Trong lúc đó, San Tố Phương lặng lẽ trốn ra khỏi phủ.
-Công Tử, công Tử, chuyện gì vậy????!-Đám gia nhân xồng xộc chạy lại
-Ối con ơi!!!!-Trường Linh phu nhân lạch bạch, vừa chạy vừa hô hoán-Đứa nào bắt nạt con bà, bà xé xác ra chấm mắm tôm bây giờ, ối giời ơi là giời!!!!
-Mẹ, ko có gì đâu mẹ. Con chỉ bị người đẹp làm mê đắm, ko thể giữ kín được nên mới phải...phát tiết ra ngoài- Anh Thiên Công tử sau khi bị doạ cho một mẻ sợ vỡ mật đã quyết tâm phải chinh phục cô gái kia- Mẹ, con muốn cưới thiếp!
Trường Linh phu nhân không khỏi ngạc nhiên, khuyên ngăn:
-Kìa con, con đã có đến năm vợ rồi, lấy thêm cô nữa làm gì! Mà cái con bé đấy là ai, hả?
-Nàng tuy chỉ là một cô gái vắt sữa bò trong phủ ta nhưng nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành. Hình ảnh nàng luôn ngự trị trong tâm trí con-Anh Thiên Công Tử nói, đôi mắt mở to mơ màng, rồi lại ôm đầu gục vào tường- Tại sao, tại sao ông trời lại bắt ta gặp nàng, để ta ngày ngày ăn không ngon, ngủ không yên. Tại sao cú đạp của nàng lại đau...một cách ngọt ngào như vậy?!!! Ôi, khuôn mặt nàng, ánh mắt nàng lúc tức giận...-Hắn vừa nói, vừa ôm bụng, mỉm cười- Một cô gái thật đặc biệt. Ta không biết phải làm cách nào, nhưng nhất định nàng sẽ là của ta!
Thấy con tâm thần bất định, điên điên khùng khùng như vậy, Trường Linh phu nhân vô cùng lo lắng. “Thôi thì, năm vợ rồi lấy thêm cô nữa cũng chỉ tốn thêm chút gạo chút cơm. Anh Thiên là con trai duy nhất của ta, lỡ ta không đồng ý, nó lại ngày đêm ngơ ngẩn, mụ mẫn đầu óc vì con bé ấy thì cũng nguy!”- Bà nghĩ, rồi lựa lời khuyên bảo con:
-Được rồi, mẹ đồng ý, đồng ý. Thôi con trai vào phòng nghỉ đi, mai mẹ con mình sẽ thưa chuyện với cha con sau. Cái thằng này, đúng là...
Lại nói về San Tố Phương, sau khi thoát khỏi Anh Thiên Công Tử, nàng sợ hãi, chạy một mạch về nhà, nơi có Kim Minh đang thấp thỏm, hết sức lo lắng cho nàng. Vừa nhìn thấy Tố Phương mặt mũi hốc hác, mồ hôi nhễ nhại, Kim Minh chạy ngay đến hỏi:
-San muội, muội đi đâu giờ này mới về? Muội làm ta lo lắng quá! Ta biết, lỗi của ta, ta làm muội giận, nhưng muội đừng hành hạ ta như thế. Muội có biết tâm trạng ta hai ngày qua như thế nào không? Trời ơi, người muội bẩn hết rồi này...Muội có đói không? Đã ăn gì chưa???
Quả thực San Tố Phương phải băng qua khu hoa viên của Phủ Trường Linh mới về được nhà, trông nàng có lấm lem đôi chút và cũng chưa kịp ăn gì. Thấy Kim Minh quan tâm, lo lắng cho mình như vậy, Tố Phương thấy thật cảm động, nàng cũng đã quên chuyện Kim Minh làm mình phật ý hai hôm trước. Bây giờ trong nàng chỉ ngập tràn cảm giác hạnh phúc và an toàn khi được ở gần Kim Minh. Nhưng lại nghĩ đến Anh Thiên Công tử, nàng không thể cầm lòng, nàng gục đầu vào vai Kim Minh, khóc:
-Kim huynh, muội có điều này muốn nói với huynh...
Thấy Tố Phương khóc trông thật tội nghiệp, Kim Minh ôm chặt nàng vào lòng, lựa lời an ủi:
-Sao vậy San muội, muội còn chưa nói với ta là muội đã đi đâu đâu nhé! Thôi, đừng khóc nữa, ăn cơm đi đã.