Lại nói chuyện Khải. Ống thấp ống cao, cái quần trong màu xanh nhạt của hắn cố nhỏm đầu ra khỏi cái cạp quần nâu sồng như thể muốn khoe với cả làng HAO rằng “Này, tối qua tớ nghe thổi kèn cả đêm đấy !”. Vừa mới về đến đầu làng, thằng cu Minh Nhật mặt mày xám ngoét, đã hổn hển chạy ra báo tin dữ : “Chú Khải ơi, chú làm gì mà để cô Hoàng Anh cô ý đang múa cột ở nhà cụ lý”.
Khải cả giận, túm lấy thằng bé kéo mạnh, làm nó sợ văng cả nước mũi vào chùm râu quai nón của hắn :
“Mày nói cái gì thằng ranh ? Mẹ đĩ nhà tao là người đoan chính, sao lại có chuyện đấy được.”
Thằng Minh Nhật nhìn hai con mắt ốc nhồi long sòng sọc cùng bộ râu quai nón rung lên như Trương Phi của Mạnh Khải mà són đái ra quần. Nó bị bệnh thận yếu từ nhỏ, cứ khi nào xúc động là vãi ra . Đi qua nghĩa địa buổi tối, quần ướt, nhìn thấy bọn con gái làng vén váy tưới cây, quần ướt, thậm chí hôm qua được con bé Trang sịt cạnh nhà tặng cho quả bóng cao su để thổi chơi, nó cũng xúc động mà xuất hạn đầm đìa dưới đũng. Nó lắp bắp :
“Chú tha cho cháu, cháu nói điêu thì cả nhà mẹ Lan Anh của cháu sẽ bị sét đánh trúng lỗ rốn mà chết. Cô Hoàng Anh cô ý đang đứng chửi cả lò những thằng nào tên là Khải, rồi cô ý lại còn chửi cả những thằng không biết dạy con để nó đi chơi gái cả đêm bỏ vợ cô quạnh một mình… Chú ra nhà cụ Tống mà xem, cụ ý đang nằm chổng mông bịt tai ở xóm nhà lá đấy”
Mặt Khải chuyển từ màu đỏ như cua gạch sang màu xanh lét như tàu lá chuối, hắn hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra. Nhưng hắn vẫn cố cứng giọng :
“A con này láo, dám chửi chồng chửi cha à. Mày đi theo tao, xem tao trị nó đây này”.
Lúc bấy giờ Hoàng Anh váy đã vén lên cấp sáu, tay chống nạnh chửi bới, mồm thị lúc loe loe lúc chun lại như cái đít vịt, giống y cái nhà anh Đăng Dương hay hát trên đài. Cụ Tống chịu không nổi những tràng âm thanh thánh thót nhưng cứ như xoáy vào hai cái màng nhĩ đã già nua của mình, đành phản đối yếu ớt bằng cách nằm xoay đít ra ngoài cửa, hai tay bịt chặt lấy tai. Mắt Hoàng Vũ lúc này dán chặt lên đùi của bà chị dâu, hắn như bị thôi miên bởi những đường gân xanh mờ ảo chạy ngoằn nghèo trên đôi chân trắng muốt đầy nhục dục đấy. Hắn cũng đồng tình với cha : “Sư bố cái nhà thằng anh giai mình, có con vợ phây phây ra đấy mà còn mò đi đẽo gái ngoại lai, thật là vô phước”.
Miệng thì chửi, tay thì giữ chặt cạp váy, nhưng tai Hoàng Anh vẫn dỏng lên nghe ngóng tình hình. Vừa thấy dân làng đang xì xào xung quanh bỗng nhiên im bặt, thị biết ngay có biến. Mà còn có thể có cái biến động nào nữa, ngoài việc thằng chồng giời đánh của thị dẫn xác về. Mà Khải về thật, hắn hùng hổ bước tới, theo sau là một lô con nít hộ tống cứ như đi đánh trận giả. Miệng hắn quát to :
“Cô kia, về nhà ngay. Cái lý đâu mà dám đến trước nhà bố chồng mà ăn nói càn rỡ, không sợ cả làng người ta cười cho thối mũi ra à ?”
Hoàng Anh như chỉ chờ có thế, thị cười mát :
“À gớm, bố cái Linh Chi đã về rồi cơ đấy. Tối qua đi trực đêm vất vả quá nhỉ, mà sao bố nó không diện cái quần lót hoa tôi mới mua, lại mặc cái quần xanh cứt ngựa cũ rích rìch rịch thế kia.”
Khải giật mình nhìn xuống, thì ra lúc chạy về vội quá chưa kịp chỉnh đốn trang phục. Hắn cười giả lả :
“Cái quần hoa tôi cho thằng Vũ rồi , vì nó chật quá, thằng đấy mặc thì vừa. Bố tôi mấy hôm nay không được khoẻ, có gì chúng mình về nhà nói chuyện, cô đừng đứng đây làm ồn ào nữa, kẻo hàng xóm láng giềng rồi bọn trẻ nữa, nó cười cho. Đi nào.”
Á à, lại còn chối quanh quấn. Đã ăn vụng không biết chùi mép, đã thế còn già mồm chống chế. Thị sẵng giọng :
“Bà éo về đấy, có sao không. Bà cứ đứng đây chửi đấy, bà chửi cả họ cả tổ tông mồ mả cái dòng máu dê nhà này, từ thằng cha đến thằng con, cứ thấy gái, thấy đùi thấy ngực là không biết trời đất gì nữa. Mà cũng không chỉ đơn giản thế đâu, chừng nào bà tìm thấy cái thứ con gái lẳng lơ dám quyến rũ ăn nằm với chồng bà, thì nó cứ gọi là chết với bà”.
Cái chữ “chết”, thị rít lên như còi tàu hoả, răng nghiến kèn kẹt. Cụ Tống nằm trong nhà mà nghe cũng sợ đến phát dựng hết tất cả những gì có thể dựng được trên người, thực ra thì cũng chả có gì ngoài râu với tóc, tuổi già vô dụng rồi. Đến nước này thì chắc cụ không nằm im được nữa, xỏ chân vào cái dép cao su rách, cụ loẹt quẹt bước ra ngoài, ôn tồn mà rằng :
“Hoàng Anh con à, ta vốn biết con là dâu hiền dâu thảo, một mực chăm sóc chồng con đảm đang lo toan cho cả cái nhà này. Ta biết cái thẳng con giời đánh của ta, nó làm nhiều điều không phải với con, để con chịu uất ức bao lâu nay. Ta cứ canh cánh bên lòng, định hôm nào mát giời thì sang bên đấy tâm sự bù đắp cho con, nhưng khổ cái tuổi già sức yếu, lực bất tòng tâm. Thôi hai vợ chồng có xích mích hiểu nhầm gì thì cứ tạm về nhà đóng cửa bảo nhau, lát nữa ta sẽ sang xem xét, thằng Khải mà sai thì ta nhất quyết không bao che tha thứ. Dù gì thì mình cũng là con nhà danh giá, lại có tí chức sắc trong làng, con cứ đứng đây oán thoán thì cũng không tiện phải không con, bà con làng xóm nhìn vào lại mang tiếng cho cụ Bùi cha con, vốn là nhà nho tao nhã, là cây đa cây đề của làng, phỏng ạ ?”
Cụ Tống quả không hổ là bậc cường hào ác bá bốn đời làm tổng lý ở làng. Không phải là cụ đớn, mà là cụ khôn róc đời. Thứ nhất sợ kẻ anh hùng, thứ nhì sợ kẻ xắn quần hở mông. Những lời nói vừa ngon ngọt, vừa mang tính khuyên răn nhắc nhở của cụ làm Hoàng Anh chợt thấy xấu hổ quá. Thị cả thẹn vén váy lên che mặt, trở lại hình ảnh một người phụ nữ đoan chính , chả gì thị cũng là con gái cả cụ đồ Bùi Lê Chi, người được coi là có học nhất làng. Khải thở phào nhẹ nhõm, hắn như trút được quả tạ trong lòng, ngước mắt nhìn người cha đáng kính, hắn càng thêm phần nể phục cụ hơn. Gừng càng già càng cay, cụ nhún vài phân mà xoa dịu được tình hình tức thì một cách êm đẹp và thanh tao làm sao.
Đứng bên bờ rào, Hà Thị Lan Anh tặc lưỡi ngao ngán :
“Gớm thay cái nhà bố con anh Khải quai nón, mồm dẻo như cái kẹo quéo, lưỡi không xương như thế chả trách đẽo gái từ Nam chí Bắc cứ như hải ly đốn gỗ làm bè, đời thật lắm thằng đểu, chậc chậc.”