Lê Đức Phương
(Zivani)
Moderator
Tặng...
Nắng hạ vàng cho biển sớm long lanh
Em đến bên tôi như một hơi thở nhẹ
Để giật mình hồn tôi run run khẽ
Nụ cười tinh khôi em đã gửi cho đời
Tôi dang tay muốn ôm cả đất trời
Ôm cả sóng cả biển xanh khao khát
Nghe trong lòng bao đam mê dào dạt
Như khúc tình ca buổi mới bắt đầu
Tôi và em như đã từ rất lâu
Từ hồng hoang từ ngàn năm xa vợi...
Tôi đã quyến luyến nụ cười
Mà sao lòng vẫn thấy chơi vơi...?
Rồi em bước vào cuộc đời tôi
Vẫn nhẹ nhàng , vẫn như một hơi thở
Để rạo rực từng đêm mong nhớ
Để bồn chồn khi không được gần em
Để rồi bao cảm xúc đan xen
Khi gặp em rạng ngời trong ánh nắng
Nhưng với tôi cuộc đời là trái đắng
Tôi hái về từ bông hoa đam mê...
*
* *
Bước cùng em trên con đường về
Tôi và em ở hai đầu xa cách
Với em , tôi chỉ là lữ khách
Quá giang em trên một chuyến tàu đời
Em mải miết đi về cõi hư vô
Trong hiện thực và mơ hồ nỗi nhớ
Đã có lúc em giật mình run sợ
Em vẫn đi...
Em muốn biết tương lai đón đợi gì
Khi hai người chỉ còn là một nửa
Không đam mê , không thể yêu lần nữa
Không giận hờn , không trách móc vu vơ
Tôi biết tôi mãi là kẻ hững hờ
Nuôi trong ngực một trái tim sỏi đá
Không đợi chờ đến những bờ bến lạ
Những bóng hồng thoảng như giấc mơ qua
Để từng đêm hồn vỡ vụn khóc òa
Tìm về em trong nhạt nhòa kí ức
Trong " cõi vô thực của chính mình "
Em vẫn lặng thinh...
Tôi biết rằng em đủ thông minh
Để nhận ra phù hoa là ảo ảnh
Một trò chơi mà tôi luôn lảng tránh
Còn em , " phần thắng phải thuộc về mình "
*
* *
Em đã nói kỉ niệm chỉ còn là quá khứ
Nhưng tôi tin rằng nó vẫn là hiện thực ở trong em
Vẫn cồn cào vẫn cháy bỏng từng đêm
Và êm đềm vỗ về đưa em quay trở lại
Còn tôi
Không thể là một kẻ ngu ngơ mãi
Để không hiểu rằng em đã thuộc về ai
Không thể cùng em trên con đường dài
Nhưng xin em..
Hãy để tôi làm một bờ vai khi em khóc.
Chốn bình yên em đã có cho riêng mình
Nơi xa xôi , những phương trời xứ lạ
Em bước đi âm thầm nhưng vội vã
Đến bến bờ hạnh phúc của riêng em
Tôi đứng ngẩn ngơ trông như một kẻ yếu hèn
Không níu kéo mà mỉm cười rạng rỡ
Trái tim không xôn xao , cũng chẳng hề than thở
Vì tôi biết...
Em đã có tình yêu..........
*
* *
Khối óc đang đè chặt trái tim tôi
Đưa tôi về với mênh mông thực tại
Nơi tôi biết em dã xa mãi mãi
Dù rất gần....
*
* *
Gió nhớ gì...
Mưa nhớ gì...
Bao đêm tôi đã một mình ...
Đêm nay tôi lại một mình...
****************************************************
Thơ thi vẫn mãi chỉ là thơ , còn cuộc sống thì vẫn là cuộc sống
Đơn giản là vì cuộc sống đâu phải là thơ
Nắng hạ vàng cho biển sớm long lanh
Em đến bên tôi như một hơi thở nhẹ
Để giật mình hồn tôi run run khẽ
Nụ cười tinh khôi em đã gửi cho đời
Tôi dang tay muốn ôm cả đất trời
Ôm cả sóng cả biển xanh khao khát
Nghe trong lòng bao đam mê dào dạt
Như khúc tình ca buổi mới bắt đầu
Tôi và em như đã từ rất lâu
Từ hồng hoang từ ngàn năm xa vợi...
Tôi đã quyến luyến nụ cười
Mà sao lòng vẫn thấy chơi vơi...?
Rồi em bước vào cuộc đời tôi
Vẫn nhẹ nhàng , vẫn như một hơi thở
Để rạo rực từng đêm mong nhớ
Để bồn chồn khi không được gần em
Để rồi bao cảm xúc đan xen
Khi gặp em rạng ngời trong ánh nắng
Nhưng với tôi cuộc đời là trái đắng
Tôi hái về từ bông hoa đam mê...
*
* *
Bước cùng em trên con đường về
Tôi và em ở hai đầu xa cách
Với em , tôi chỉ là lữ khách
Quá giang em trên một chuyến tàu đời
Em mải miết đi về cõi hư vô
Trong hiện thực và mơ hồ nỗi nhớ
Đã có lúc em giật mình run sợ
Em vẫn đi...
Em muốn biết tương lai đón đợi gì
Khi hai người chỉ còn là một nửa
Không đam mê , không thể yêu lần nữa
Không giận hờn , không trách móc vu vơ
Tôi biết tôi mãi là kẻ hững hờ
Nuôi trong ngực một trái tim sỏi đá
Không đợi chờ đến những bờ bến lạ
Những bóng hồng thoảng như giấc mơ qua
Để từng đêm hồn vỡ vụn khóc òa
Tìm về em trong nhạt nhòa kí ức
Trong " cõi vô thực của chính mình "
Em vẫn lặng thinh...
Tôi biết rằng em đủ thông minh
Để nhận ra phù hoa là ảo ảnh
Một trò chơi mà tôi luôn lảng tránh
Còn em , " phần thắng phải thuộc về mình "
*
* *
Em đã nói kỉ niệm chỉ còn là quá khứ
Nhưng tôi tin rằng nó vẫn là hiện thực ở trong em
Vẫn cồn cào vẫn cháy bỏng từng đêm
Và êm đềm vỗ về đưa em quay trở lại
Còn tôi
Không thể là một kẻ ngu ngơ mãi
Để không hiểu rằng em đã thuộc về ai
Không thể cùng em trên con đường dài
Nhưng xin em..
Hãy để tôi làm một bờ vai khi em khóc.
Chốn bình yên em đã có cho riêng mình
Nơi xa xôi , những phương trời xứ lạ
Em bước đi âm thầm nhưng vội vã
Đến bến bờ hạnh phúc của riêng em
Tôi đứng ngẩn ngơ trông như một kẻ yếu hèn
Không níu kéo mà mỉm cười rạng rỡ
Trái tim không xôn xao , cũng chẳng hề than thở
Vì tôi biết...
Em đã có tình yêu..........
*
* *
Khối óc đang đè chặt trái tim tôi
Đưa tôi về với mênh mông thực tại
Nơi tôi biết em dã xa mãi mãi
Dù rất gần....
*
* *
Gió nhớ gì...
Mưa nhớ gì...
Bao đêm tôi đã một mình ...
Đêm nay tôi lại một mình...
****************************************************
Thơ thi vẫn mãi chỉ là thơ , còn cuộc sống thì vẫn là cuộc sống
Đơn giản là vì cuộc sống đâu phải là thơ