Cho bạn cho tôi

Lê Thu Quỳnh
(katia)

<img src="images/misc/pnkhrts1.gif" align="middle"
Nhân thể vừa post mấy bài về tình bạn, thôi thì kể chuyện của bản thân cho mọi người nghe vậy ;)

Trước tiên là lấy mấy bài trong diễn đàn cũ đã

Sat Aug 17, 2002
Chúng ta đã chơi rất thân với nhau. Cứ nói đến bạn là mọi người lại nghĩ đến cả tôi, và ngược lại cũng vậy. Chúng ta chơi thân tưởng như chẳng gì có thể chia cách được. Ngay cả khi một sự việc trớ trêu xảy ra là người bạn thích lại thích tôi, cũng không làm chúng mình xa nhau được...

Nhưng có lẽ chúng ta khác nhau nhiều quá. Tôi thì ít bạn, ma bạn lại có rất nhiều. Lẽ tất nhiên bạn có nhiều mối quan tâm hơn tôi, có nhiều bạn bè hơn tôi, và đương nhiên là được nhiều người yêu quý hơn tôi. Bạn bảo là những người bạn chơi thân trước đây đều làm bạn buồn vì thường ghen tị với bạn bè của bạn. Tôi đã tự hứa là sẽ không bao giờ làm bạn buồn, sẽ không ghen với họ. Và tôi đã làm được thế thật. Nhưng rồi bạn vẫn không la của riêng tôi. Người chơi thân nhất với bạn hiện nay, không thích bạn chơi thân với bất kì ai khác. và chung ta xa nhau hơn khi có mặt của bạn ấy. Và mỗi khi bạn cần đi mua một thứ đồ nào đấy, mỗi khi bạn có chuyện buồn, mỗi tối số điện thoại mà bạn gọi đến không còn là tôi nữa.

Tôi không trách bạn, không bao giờ trách bạn. Nhưng tôi đã tự hỏi là mình đã làm gì sai ? Tại sao tôi luôn bị đối xử như vậy. Bố mẹ tôi nghiêm khắc khiến cho tôi không có nhiều thời gian dành cho bạn. Và thế là bạn cứ xa tôi. Tôi đã bảo với bạn là với tôi bạn hãy cứ làm những gì mình thích, đừng để ý đến tôi làm gì. Tôi muốn bạn thấy thoải mái khi ở bên tôi. Nhưng tôi......thật sự là rất rất buồn.....bạn biết không ?

Mon Aug 19, 2002
Hôm nay chúng ta đi chơi với nhau. Chỉ có hai chúng ta mà thôi. Nhưng đúng là chúng ta không còn như xưa nữa. Chúng ta vẫn vui vẻ, trong mắt mọi người chúng ta vẫn bên nhau. Nhưng thì sao chứ ? Bạn vẫn là bạn, và tôi vẫn là tôi. Chúng ta khác nhau quá. Tí nữa thôi, chúng ta lại đi học cùng nhau, và học cùng cả người bạn thân của bạn nữa. Khi có mặt cả hai người tôi thấy mình thật cô đơn. Hai bạn nói chuyện, cười đùa vui vẻ. Và tôi chỉ có một mình. Tôi sợ những lúc như thế. Bạn biết không, bạn rất tốt, bạn giúp đỡ tất cả mọi người, trong đó có tôi. Nhưng chúng ta không còn là bạn thân nhất của nhau nữa....

...Tôi ước gì bạn đọc được những dòng này của tôi. Nhưng tôi cũn mong bạn đừng đọc nó. Bởi nếu đọc, bạn sẽ phải suy nghĩ, sẽ phải bận tâm vì tôi. Rồi biết đâu vì áy náy mà bạn đối xử với tôi tốt hơn. Tôi không muốn thế. Ban hãy cứ là bạn thôi. Hãy cứ đối xử với tôi như tình cảm của bạn mách bảo.

Tue Aug 20, 2002
Càng ngày tôi càng nhận thấy rằng chúng ta đang xa dần ra. Bạn không còn muốn đi với tôi nữa. Tôi hiểu chứ, tôi không phải là một người sôi nổi, không phải là người có thể mang lại cho bạn tiếng cười. Bây giờ bạn bắt đầu có những chuyện bí mật đối với tôi ( nhưng không phải là bí mật với người đó ). Liệu cảm nhận của tôi là đúng hay là tôi quá nhạy cảm ? Bạn có chuyện gì đó với "nó" à. Liệu có phải tôi đang ghen không ? Không, không phải. Tôi và nó chia tay rồi. Làm gì có gì nữa. Bạn ơi. Chúng ta không còn là bạn thân nữa phải không ? Tôi buồn nhưng tôi cũng chẳng làm gì được. Cũng có nhiều người khuyên tôi lắm. bảo tôi chẳng việc gì phải thế.

Nhưng cuộc đời tôi hình như luôn là một canh bạc vậy. Tôi luôn đặt hết niềm tin và hi vọng vào một cái gì đấy. Cũng có lúc tôi thành công, cũng có lúc thất bại. Nhưng tôi không bao giờ hối tiếc về nhưng việc mình làm. Với bạn cũng vậy. Bạn đang ở vị trí rất cao trong tôi. Không biết bao giờ mới có người thay thế được bạn đây ?


(còn tiếp)
 
chà chuyện này xảy ra với rất nhiều người.NGười ta thường nói về cái gọi là luật bù trừ trong tình bạn,tình yêu.Nhưng rất nhiều khi nó chẳng tốt chút nào bà con nhỉ!?!Cái này em cũng trải qua nhiều lắm rồi,nhiều đến nỗi mệt mỏi chẳng muốn nghĩ nữa nhưng mà nó không tha cho em,và chắc là sẽ không tha cho bất kì ai...
 
***
Lớp 12 đến. Tôi và bạn xa nhau thật. Bạn có một thế giới riêng của bạn. Bạn và “nó” yêu nhau theo đúng nghĩa của nó. Bạn và người bạn thân của bạn có những thời gian bên nhau, thân thiết và tình cảm. Điều này không chỉ làm tổn thương tôi mà còn làm nhiều người buồn lòng nữa. Tôi lao vào những công việc riêng của mình, làm những việc trước đây tôi chưa hề làm. Tôi tham gia các hoạt động, tôi tổ chức Made in 12 cùng mọi người. Tôi nhiệt tình hơn với HAO. Tôi bắt đầu có những mối quan hệ mới, nhiều và rộng hơn. Cũng có đôi khi, chúng ta tưởng như có thể bình thường được, khi bạn bất ngờ tặng tôi cái thiếp, khi lại bất ngờ mua một đôi móc chìa khoá giống nhau cho cả hai... Nhưng tất cả dường như vô vọng. Có cái gì đó cứ ngăn cách chúng ta. Vì người bạn thân kia, vì “nó”, hay vì một điều gì khác nữa, mà thực sự tôi cũng không hiểu được. Cũng đã có lúc bạn tức tôi và giận tôi vô cùng, vì tôi cứ như vô cảm với mọi thứ... Tất cả làm cho chúng ta xa nhau, dù chúng ta ngồi chung một bàn....


(còn tiếp)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
em ko biết vì sao cảnh khi đọc bài này,em lại nghĩ đến em
 
Anh thì cho rằng em nên nghĩ về chị Quỳnh và bạn của chị Quỳnh thì hơn em ạ :)
 
Không sao đâu ạ. Cái tâm lí thế này thì trẻ con ai cũng trải qua ý mà (hic, mình nhớn rồi đấy). Đùa chứ, là do tuổi đấy anh Khánh ạ. Học sinh cấp 3, đa phần nhiều người đều trải qua hoàn cảnh này. Quan trọng là có đủ tự tin để vượt qua hay không thôi. Để em post nốt chuyện của bọn em cho mọi người biết mà học tập :D
 

***
Bắt đầu một thời kì mới.
Từ bây giờ, sẽ đổi xưng hô nhé. Thay vì “tôi” và “bạn” xa lạ, khoảng cách và buồn như trước đây, sẽ trở lại là “tao” và “mày” nhé...
Chúng ta đã thân thiết trở lại. Những ngày cuối cùng của lớp 12, bọn mình đã chụp thật nhiều ảnh. Chúng mình đã mua những cái quạt nhựa màu hồng ở hàng chị Hạnh, viết lên đấy những yêu thương, những lời chúc, những cảm xúc bất chợt vào những ngày cuối cùng của thời học sinh này. “cái quạt này là của Anna và Katia”, “sau này chúng mình sẽ xây chung một ngôi nhà toàn màu hồng, hồng từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới”,...hay đơn giản chỉ là “Anna yêu Katia”... Cứ thế, những câu nói trẻ con, những dự định buồn cười nhưng lại rất nghiêm túc được viết bằng bút chì trên những cái quạt nhựa đấy. Và những cái quạt đó cho đến bây giờ vẫn được treo đầy trong phòng 2 đứa.
Tao và mày đã bên nhau trong những ngày nghỉ để ôn thi đó. Kì thi Tốt nghiệp đến, mục tiêu là 2 điểm thi đại học- mày đã viết trong thiếp cho tao như thế. Nhưng mà cả tao và mày đều không làm được điều này. Tao chỉ nhớ trong 3 ngày thi TN, tất cả là 6 buổi thi, bọn mình đi thi với tâm trạng vô cùng thoải mái. Tao, mày và cả con Phương đuổi nhau chạy khắp cả cái sân trường Chu Văn An đó. Ngày thi cuối cùng, tao làm Toán không tốt, và tao sợ, và tao lo lắng cho tương lai của tao, và tao khóc. Tao không nhớ hôm đó tao đã làm những gì nhưng tối đó về tao nhận được một cái thư của mày. Mày viết là hình như hôm nay khi tao khóc, khi tao buồn, người tao cần đến để an ủi đã không còn là mày nữa. Mày nói mày cảm thấy buồn và thất vọng lắm. Mày đã muốn làm bờ vai để tao gục vào lúc đó. Nhưng mà dường như tao chỉ dành cho mày những ánh mắt xa lạ mà thôi.
Tao đã suy nghĩ, và tao biết, hình như trong sâu thẳm, có một cái gì đó níu giữ thật. Nhưng tao vẫn yêu mày lắm. Tao biết mày là đứa bạn thân nhất, là đứa bạn mà tao dành nhiều tình cảm nhất, cũng là người dành cho tao nhiều tình cảm nhất. Tao hiểu điều đó. Và tao mong mày cũng hiểu.


(còn tiếp :p)
 
Cả hai cùng hạnh phúc em ạ!
 
Sorry, tớ viết vào đây một tí nhá! Bon chen! Vì thấy cái chủ đề hợp quá, mở thêm cái nữa loãng mấy không khí. Thôi thì, góp chút vậy.

Ngày không Nắng
tribute my closefriend
Một ngày, trời SG sáng sớm trút mưa tầm tã, báo hiệu cho một ngày dịu với bầu trời râm mát rượi. Góc sân có giàn hoa Lan giả nhà cậu trút lá đầy sân, những cánh hoa rụng tả tơi, bầm mình vì mưa quất. Đó là một ngày đầu của tháng 2, báo hiệu cho một mùa mới sắp về.

Tớ với cậu đã xa nhau. Chắc thế. Thậm chí đến tận giờ tớ cũng chưa thể nào chấp nhận được ý nghĩ đó. Xa nhau ư? Ko, cậu đang ở gần tớ đấy thôi, có xa đâu cậu nhỉ? Chỉ là một giấc ngủ dài của cậu và tớ thì cứ ngồi chờ cho đến khi cậu tỉnh giấc. Tớ trẻ con quá phải không?... Tớ quên chưa nói với cậu, hôm sáng trời mưa đấy, tớ đã ngồi bên thành lan can để chờ cậu về. Mưa quất vào người thấy buôn buốt lạnh, mơ hồ trong tớ linh cảm thật tệ mà tớ cố xua đuổi đi. Và cũng sáng hôm đấy, khi làm bữa sáng cho bố cậu, tớ đã để dao ăn vào tay, sau đó lại fỏng tay. Dù rằng tớ đã quá quen với công việc nội trợ. Tớ, tệ nhỉ? Nếu có cậu, thế nào cậu cũng hét ầm lên "Ui giời, hậu đậu vụng về", nhưng rồi chính cậu sẽ quýnh quáng lo cho vết thương của tớ. Cậu sẽ thế, tớ biết mà, vì cậu là bạn thân của tớ mà, nhỉ?

Chắc cậu không biết có rất nhiều bạn đến thăm cậu. Trong đó có cả những người mà tớ chưa từng gặp mặt bao giờ. Thậm chí, những cô gái mặc đồ thật mode, những cậu trai sành điệu cũng đến. Có vẻ như tớ vẫn không thể nào hiểu hết được cuộc sống thường nhật của cậu, mặc dù tớ ở suốt bên nhà cậu. Và cho dù có cố gắng thế nào, thỉnh thoảng tớ vẫn thấy cậu vượt quá tầm hiểu biết của tớ... Cô bé ở quán cafe tớ với cậu hay ngồi cũng đến, cô bé mang tặng cậu một bó hoa Huệ trắng. Nếu cậu có mặt ở đó, chắc cậu sẽ cười rất ma mãnh để trêu cô bé mất thôi... Bạn bè cùng lớp cũng đến, Thái đỏ hoe mắt nhá, lần đầu tiên tớ thấy Thái trong tình trạng như thế. Còn tớ thì thậm chí không có nỗi được một giọt nước mắt. Ôi, tớ thật quá tệ mất rồi. Nhưng mà cậu hiểu tớ mà, cậu nhỉ?

Tớ đi học, lớp mình vẫn thế. Nhưng tớ không còn quăng cặp cho cậu rồi chạy hùng hục lên cầu thang, vừa chạy vừa lầm bầm rủa xả trường xây nhà cho cao mà ko có thang máy nữa. Và 6 bậc cấp cầu thang trở nên dài với tớ đến kinh khủng. Tớ cố lắm mới bước được lên hết đến nơi. Chắc cậu ko biết, trước đây khi có cậu đằng sau, điều đó làm động lực để bước chân tớ nhanh hơn và nhẹ hơn. Uhm, có vẻ như cậu không biết quá nhiều, tiếc nhỉ? Nhưng rõ ràng là cậu cũng hiểu được khá nhiều mà đúng không? Uhm, tớ hơi ích kỉ một tí, nhưng với cậu thì không.

Lớp thiếu K rồi giờ thiếu cả cậu trống đến nao người. Khoét thêm khoảng rộng trong trái tim tớ rồi đấy. Cậu hư lắm! Giờ ra chơi cũng chẳng còn nghe giọng cậu léo nhéo sau lưng tớ, rồi vọt lên lan can làm trò khỉ để thầy kéo tai la oai oái. Cũng chẳng còn ai đập bồm bộp vào lưng tớ rồi kéo tớ chạy qua lớp Pháp để ngắm nghía mấy cô bạn gái cao, xinh như người mẫu. Lớp trầm hẳn, không hề có tí không khí nào, giọng nói của mọi người hình như cũng nhỏ hẳn đi. Cậu thấy chưa? Thiếu cậu, mọi việc trở nên thế đó. Cái đó có được gọi là bình yên hay tĩnh lặng đâu, cậu toàn nghĩ sai rồi. Thấy chưa?

Tớ dọn phòng cho cậu. Lục cục, va chạm tùm lum, cố gắng để làm cho không khí ồn ã lên một chút như khi có cậu. Những tấm rèm cửa màu xanh lơ dịu mắt, xen lẫn màu trắng tinh khiết, có vài hoa văn điểm xuyết những màu thật nhẹ. Như thế nào nhỉ? À, cậu thay rèm cửa vì tớ đúng không? Vì tớ đã từng ao ước có một căn phòng bài trí theo ý thích của mình, những màu sắc thật dịu và nhẹ nhàng. Tớ vẫn còn ngửi được mùi hương thơm quen thuộc từ tóc cậu, loại dầu gội mà cứ mỗi lần cậu gội đầu xong tớ lại gào ầm lên "Đi ra ngoài, thơm chết mất!". Nghe mùi mồ hôi của cậu còn vương lại khắp phòng, trên gối, trên giường. Nơi mà tớ đã từng ngủ rất bình yên trong căn phòng toàn mùi quen thuộc của cậu. Sợ không? Tớ nhớ ghê lắm đấy!... Thậm chí tớ vẫn còn cảm giác nóng hết cả lưng khi ngồi ở máy vi tính online hoặc làm việc, còn sau lưng là cậu đang lăn lê bò toài trên giường để đo... lưng tớ từ xa. Tớ biết nhá, vì đã có lần cậu bảo tớ gầy cong queo còn gì. Mà cậu nhá, toàn so sánh tớ với những thứ cực tệ. Xì, cậu thì có hơn gì tớ?

Bố cậu chạy hộc tốc mở bung cửa phòng, cảm giác như cậu đang phá phách lung tung vậy. Bố nhìn tớ, trong đôi mắt nỗi mất mát hằn sâu và lan rộng hơn. Tớ cũng sợ, ánh nhìn của bố khoắc khoải, bố nhớ cậu nhiều lắm, chắc cậu cũng chẳng biết... Bố ngồi lặng ở thành lan can nơi tớ với cậu đã từng ngồi để tìm sao số mệnh của mình. Giàn hoa Lan giả lại đầy hoa, rụng lả tả, những cánh hoa mềm nhưng cứng cáp... Bố nói với tớ, bảo tớ đừng bao giờ qua nhà cậu nữa. Tớ sững sờ, đột ngột như lúc cậu ra đi ấy, nhưng không phải là nỗi đau, mà là sự thấu hiểu. Tớ xin lỗi bố, rồi lẳng lặng ra về,. Tớ biết, nếu tớ còn xuất hiện thêm bất cứ lần nào nữa, thì tớ lại đánh động nỗi đau trong lòng bố cậu. Vì tớ luôn xuất hiện cùng với cậu, đúng không? Và tớ cũng biết, bố cậu muốn tớ không chạm lại những gì được gọi là kỉ niệm, để tớ mau chóng quên đi và thôi không day dứt vì thiếu cậu. Nhưng bố không biết tớ buồn đến mức nào đâu?!

Tớ quát ầm khi đang giờ học trên lớp. Đập bàn rầm rầm đau hết cả tay khi mọi người đang vui vẻ bàn kế hoạch cho ngày Valentine. Tớ thật sự không chịu đựng được cái ý nghĩ người khác vui vẻ trong khi cậu trơ trọi có một mình. Nhưng tớ biết mọi người không trách tớ, chỉ có tớ là càng lúc càng trở nên phi lí đến kì quặc. Buột người khác phải buồn nỗi buồn của tớ, đau nỗi đau của tớ và.. phải như những gì tớ cảm nhận. Tớ hâm nhỉ? May mà thầy không bắt tớ lên phòng giám thị vì thái độ thiếu lễ phép đó. Tệ thật, nếu có cậu cạnh bên thì tớ đâu đến nỗi như thế. Nhưng tớ ko bắt đền cậu được, cậu bất công lắm, thấy không?

Tớ vô tình gặp lại cô bé ở quán cafe tớ với cậu hay ngồi. Tớ thèm đến nôn nao cảm giác bình yên ko tên ở góc quán vắng tanh đó. Tớ điện thoại cho Thái, bảo Thái đến lúc giữa trưa để đi với tớ. Vẫn góc vắng nơi có những đốm nắng nhảy múa. Vẫn cây hoa Đại tỏa hương thơm đến sực nức cả mũi. Tớ nhớ có lần tớ hát Hương Ngọc Lan, và cậu bảo thay Ngọc Lan bằng hoa Đại cũng được, để rồi sau đó tớ chí choé ngắt nhéo cậu tơi bời... Cảm giác chênh vênh trên tầng 2, vắng lặng. Thái vô tình lặp lại những gì là của cậu. Cũng cái cách nhoài người ra để bắt lấy những cánh hoa, cũng cười tươi rói bằng môi bằng mắt, cũng chống cằm lơ đễnh và nghịch những đốm nắng... Tớ thấy tim tớ bị ai đó bóp nghẹt lại, mặt mũi nóng rần lên và khó thở. Tớ suýt nữa đánh đổ cả ly cafe, hấp tấp đặt tiền xuống bàn và bỏ về. Sau lưng tớ Thái ngơ ngác và hoảng hốt đuổi theo "Nhi ơi, chờ tớ!"... Con hẻm vào quán trở nên sâu hun hút, nắng gay gắt đến chói chang, nóng rực ran rát da. Vẫn còn vang vọng giọng của Thu Phương giữa trưa nóng nực "Không còn mùa thu trăng rơi bên thềm. Không còn lời ru, vương trên môi mềm..."

Một ngày mới vẫn bắt đầu bằng những điều quen thuộc. Vẫn giọng hát từ chiếc cassette của chị fòng trên, phát ra âm thanh mảnh mai chào đón ngày mới. Vẫn cánh cửa hông với mảnh trời trong vắt đến ngút mắt. Vẫn mỗi sớm mai với gió se se lạnh mà đến tận giờ tớ mới cảm nhận được. Tớ đón chào một ngày mới, vẫn túi bụi vệ sinh, vác cặp chạy hùng hục mỗi sáng. Vẫn mỗi sáng bình yên, nhưng ánh sao đã vỡ tan những sắc xanh kì dị. Ko có điều ước nào được thực hiện, chỉ có cậu mãi mãi ra đi ko quay về... Và, tuổi 19 của tớ vĩnh viễn ko bao giờ còn nghe được giọng nói rộn ràng pha lẫn giọng cười trong trẻo khuấy động không gian nơi con hẻm nhỏ tớ ở...

Hôm nay, trời nắng vàng rực rỡ như ngày tớ với cậu tiễn K đi, cậu có biết không?

Ta ước gì cho những tháng năm xưa?
 
Thực sự tớ bỗng cảm thấy sợ vô cùng sau khi đọc bài của bạn đấy Uyên ạ. Nhưng tớ cũng chợt nhận ra tớ đã may mắn vô cùng, tớ đã có được những điều thật đẹp. Và tớ càng phải trân trọng những gì đang có.
Bởi lẽ, người bạn đang được nói đến ở đây, cách đây không lâu đã bị tai nạn xe máy. Tình trạng cũng khá nặng, gãy chân phải mổ. Nhưng rất may là nó đã không ảnh hưởng gì.
Thực sự, đó là niềm hạnh phúc khi bên ta có những người bạn

Yêu mày, Anna :X
 
Những trang nhật kí còn bỏ ngõ...

Cho một hôm nhớ cậu đến phát khóc. Ếch ạ!​

Một ngày bắt đầu bằng sự lãng đãng, chẳng có khái niệm gì thực tế, cũng không nắm bắt được gì. Thằng bạn thân vẫn lải nhải cái điệp khúc quen thuộc bên tai "Mày chả bao giờ thành con gái". Ừ, ko thành con gái thì vẫn là con gái, mà đã là con gái rồi thì có sống chết kiểu gì cũng "muôn đời ơi ta vẫn là con gái, buồn khóc giận hờn như mưa như nắng"... Thế đấy. Có vẻ như mình với nó sinh ra cho đủ cặp. Để đứa này cho đứa kia biết mình đang thiếu gì.

Đã có lần 2 đứa ngồi dựa lưng vào nhau, ở ngay cái bệ lan can to đùng của nhà nó, ngồi ngắm bầu trời xám ngoắt và cố để nhìn cho ra tương lai của mình. Lại vẫn nơi lan can, khi ngồi ở nhà Jo, trái tim mình bình yên đến kì lạ. Nhưng ngồi ở nhà K thì có cảm giác ngột ngạt đến không ngờ. Còn ở đấy, lúc ấy, trái tim nhẹ tênh, ko vướng bận, chỉ biết đang còn có một người vẫn ở cạnh để mình tìm đến, thế thôi là cũng đủ...

Nó luôn hét ầm lên, váng tướng dựng hết mọi người dậy vào mỗi sáng khi qua đèo mình đi học. Và cũng thế, mỗi khi ào ào qua nhà tìm mình có việc. Trông nó giống trẻ con đến cùng cực và mình cũng chẳng khác hơn. "Cafe không?"- luôn là câu mở đầu để nó và mình ngồi với nhau ở góc quán vắng tanh quen thuộc. Đó ko phải là quán quen mình hay ngồi, mình chỉ đến đó cùng nó mỗi khi có chuyện gì đó muốn giải toả... Mình với nó kiểu như một đứa cần, một đứa thích, thế là đi chung với nhau. Chả bao giờ nghĩ nhiều và cũng chẳng bao giờ nói nhiều, ngoài những câu trêu ghẹo ầm ĩ trên trường ra. Đôi lúc mình thấy nó xa lạ, đôi lúc lại thấy như nhìn thấu hết được con người nó. Nhưng cuối cùng vẫn lạ.

Lần đầu gặp nhau trên lớp, nó đã vỗ vai mình rồi tỉnh bơ "Chào cậu, cũng lớp này nhỉ? Nhưng còi cọc quá". Mình liếc nó muốn đứt đuôi con mắt, rồi cho tiếng nói thoát qua kẽ răng "Bỏ tay xuống và Go away". Nó bỏ tay xuống thật và cũng gần như lập tức lùi lại 2 bước nhìn mình như thấy một sinh vật lạ lùng nhất quả đất. Và sau đó hét ầm lên như Colombo tìm ra Châu Mỹ "Á, lớp mình có con gái". Mình, tóc ngắn, nón lưỡi trai, quần jean, áo pull thụng rộng thùng thình, vác theo một cái túi cũng to chả kém, ko nhầm con trai cũng lạ. Ấn tượng đầu tiên của 2 đứa về nhau buồn cười, thế là quen nhau. Và giờ thì đi với nhau như hình với bóng.

Lúc vui, mình chẳng thấy nó. Lúc buồn thì bao giờ nó cũng lù lù vác xác xuất hiện trước mặt mình. Và thế nào cũng bằng câu "Cafe đi" wen thuộc... Mình với nó đã từng ngồi bên nhau, nói về tương lai của hai đứa. Về những tháng ngày còn học chung và tương lai du học. Ngồi chỉ để vẩn vơ vớ vẩn "nước Pháp lạnh đến mức nào? 2 đứa sẽ trông như thế nào? Và ở đó sẽ ra sao?", và cứ thế. Đó là những ngày mình chông chênh nhất, mệt mỏi nhất và cũng đã khóc đến sưng húp cả 2 mắt. Và rồi cuối cùng thì nó vẫn ở bên cạnh. Hiển nhiên như phải thế, kiểu như sinh ra là để đứng cạnh nhau...

"Cafe đi" - một tối thứ 7, nó bảo thế. Mình chỉ có thể cười vì nhận ra điều khác hơn trong mắt nó.
-"Hôm nay thì không"
- "Dụ dỗ được thèng pé nào rồi à?"
-"Ừ, chốc nữa sẽ phải đi với nó"
-"Chịu thua cậu"
-"Hì"
-"Tôi thích cậu"
-"Tôi cũng thế.."
-"Nhưng chỉ đơn giản như thích một đứa bạn bình thường thôi chứ gì? Biết ngay, thôi khỏi nói"
-"he he"
...
...
Và rồi mình ngồi một mình ở góc tối của quán cafe quen thuộc, ko với ai hết, chỉ một mình, tối thứ 7. Và biết rõ, giờ này nó đang chạy xe đến con hẻm đó, số nhà đó và nở nụ cười với cô bé đó - người luôn trong mong nó mỗi tối thứ 7. Dù sao thì nó vẫn còn có người để phải đi với tối thứ 7 và người đó chắc chắn không phải là mình. Thế thôi...

Và rồi vẫn cứ mỗi sáng, nó lại chạy qua nhà mình, gào toáng lên, đánh thức tất cả mọi người dậy chỉ để gọi mỗi mình mình đi học. Và rồi lại "cafe đi". Và lại chui vào cái góc quán giữa trưa vắng tanh, vào các ngày trong tuần, trừ thứ 7...


6/1/2004
 
Back
Bên trên