Cha mẹ có hiểu con cái không?

Đấy nhé,hơn kém nhau vài tuổi mà đã có những suy nghĩ khác nhau khi cùng bàn về một vấn đề nóng bỏng rồi,nói gì đến bố mẹ,cách con cái hàng chục tuổi ?
 
Nghe kể chuyện này ra thì buồn cười, nhưng đó là chuyện có thật.

Hồi lớp 7, có 1 lần tí toáy đem quyển sổ thơ tình của bà chị đến lớp khoe với bọn bạn, bị thầy giáo dạy toán bắt được. Thầy cầm lên xem, thấy là của bà chị thì thầy trả lại. Cứ tưởng là yên chuyện. Đến hôm họp phụ huynh, bố mẹ đi họp phụ huynh về cũng chẳng thấy nói gì. Khi sang nhà đứa bạn trong lớp chơi, nghe bố đưa bạn kể lại chuyện hôm đi họp mới biết. Hóa ra, hôm đó cô giáo đã rất lo lắng phản ảnh là hình như có 1 số em trong lớp đã bắt đầu có hiện tượng tương tư, yêu đương vì đọc những bài thơ thất tình, buồn bã... và cô nêu tên mình ra như 1 nhân vật đầu trò vì vụ cuốn sổ thơ đó. Khi đó thì ông cụ đã đứng lên trả lời rất "khảng khái" : Nó kế thừa cái tính lãng mạn của tôi ấy mà! Thế là nó đã đủ lớn để tối nay hai bố con bình thơ với nhau rồi! :D.

Tất nhiên nếu như vì yêu đương hay vì 1 lí do gì cũng vậy mà để sao nhãng chuyện học hành thì kiểu gì các cụ cũng rầy la và sẽ nghĩ ngay là do yêu đương mà để ảnh hưởng. Hoặc các cụ sẽ nghĩ rằng 1 điều gì đó có ảnh hưởng không tốt đến việc học của mình. Thậm chí cũng có thể cho rằng mình bị bạn bè lôi kéo chơi bời... Vậy thì bố mẹ lo lắng và trách là đúng rồi. Nhưng nếu như mình vẫn học hành ngoan ngõan, mình chứng tỏ sự trưởng thành của mình bằng những suy nghĩ và hành động đúng đắn thì sẽ tạo ra được niềm tin cho bố mẹ thôi.
 
Thì em Minh cứ thử nhăn răng ra cười xem thầy u có chửi không, mới đoán thì đã biết thế nào được, có khi đang định đánh con thấy buồn cười quá ai còn muốn đánh nữa.
Là chị nói chuyên riêng gia đình, cãi cọ với bố mẹ lôi lên mạng nhiều quá cũng chả hay, còn bọn em nghĩ thế nào cũng được.
Chị Giao có chuyện i xì em. Hồi lớp 8 em tập toẹ làm thơ định kiếm ít tiền trên HHT. Cô giáo dạy văn thấy bà cụ non quá về mách u là em có triệu chứng yêu sớm. U hồi đấy tưởng em iêu thật lo lắm. :mrgreen: Bây giờ đến lượt u cuống, giục :mrgreen:, nhưng mà em dỗi rồi :lol:

Thế nên em rất khoái đến chơi nhà con bạn, nó thì hâm nhưng u nó thì tuyệt, suốt ngày kể cho em nghe về thằng em nó ( học lớp 2) dùng truyện tranh đi cưa gái :cool:, mà bác ấy kể thích chí lắm ấy. Giá phụ huynh nào cũng được thế thì hay nhỉ.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Nhưng lúc đó bố mẹ đang bừng bừng lửa giận :madflame: Sợ lắm!Chị Diệu Linh làm thử rùi à?:mrgreen:
 
Đối với tôi thì 20 tuổi về trước, tức là trước khi đi làm, bố mẹ là người hiểu mình có khi còn hơn cả mình. Có thể nói mình làm gì bố mẹ cũng biết tường tận, chưa làm cũng đoán ra mình sẽ làm thế nào. Nhưng trong quãng thời gian này thì mình chỉ biết nghe lời, coi dạy dỗ của bố mẹ là chuẩn mực của cái đúng - sai.

Sau khi đi làm thì va vấp nhiều người nhiều việc hơn, biết nhiều chuyện hơn. Song, ngoài bản thân mình ra, bố mẹ vẫn là người hiểu mình nhất.

Mặc dầu mình có thể có nhiều mối quan tâm mà vì nhiều lý do, chủ yếu là không muốn để bố mẹ lo lắng hoặc cho rằng không cần thiết, mình không kể với bố mẹ. Ngay cả chuyện công việc, nếu mình tự lo được không trục trặc gì, bố mẹ lại khác hẳn nghề con cái thì gần như mình không kể gì mấy cho bố mẹ. Như vậy bố mẹ không biết cụ thể công việc cũng như các mối quan hệ lằng nhằng.

Tuy nhiên, là những người theo sát mình tức bước chân từ tấm bé, chả ai hiểu tính cách của mình hơn bố mẹ. Nhiều khi không nói gì, mà chỉ nhìn thái độ, các cụ đoán gần như chính xác mình đang vui hay đang buồn, lo lắng thì lo lắng đến đâu,...

Khi nào cần 1 lời khuyên thực sự của 1 người lớn, không ai khác mà chính là bố mẹ mình là cố vấn tốt nhất, hãy hỏi các cụ ! Tất nhiên mình phải kể lại toàn bộ sự việc cho các cụ, không kể thì các cụ cũng yêu cầu, thế thì mới khuyên được.

Khi bé bố mẹ hiểu ta tường tận, khi nhơ nhỡ thì cả bố mẹ và ta đều mất phương hướng, như không có tiếng nói chung, suy nghĩ chung, nhưng ngày một lớn dần lên thì ta dần hiểu thêm bố mẹ, thương bố mẹ vô cùng. Tiếc là khi ấy các cụ đang ngày một già đi ...
 
Moi. thứ xoay quanh mình và gia đình. Cái gì cha mẹ chúng ta chăm lo, quan tâm đến chúng ta thì chúng ta đã và đang được nhận. Người mẹ luôn coi con cái mình là trẻ con ngay cả khi chúng ta đã lớn đã trưởng thành, con người cha có nỗi thương yêu con mình bắng những cách khác nhau nhiều khi khó hiểu được trong giây lát mà nó cần được trả lời bắng chính kinh nghiệm từng trải của mỗi cá nhân chúng ta. Cuối cùng, chính bản thân phải tự cố gằng hiểu lấy chính mình vì sẽ chỉ còn là đôi chân của mình đỡ mình trong tương lai mà thôi. Hiểu người đã là một việc khó hiểu mình còn là một việc khó hơn!
 
:) Nhiều khi nhắc đến bố mẹ, mình cũng chả biết là bố mẹ có hiểu mình thực hay không :) Nhưng mà chắc chắn một điều là dù mình có làm bất cứ chuyện gì đi chăng nữa thì bố mẹ vẫn luôn luôn là những người yêu thương mình nhất :) Nhưng chắc là mình làm gì bố mẹ cũng đều biết nhưng mà không nói ra sợ mình có cảm giác bị kèm cặp và trói buộc :) Tuy thế đến khi mà bị tố giác thì :oops: :mrgreen:... chả còn biết trốn đi đằng nào nữa :D
 
Cái chính là chỗ đó đấy chị Thủy ạ.Bố mẹ dĩ nhiên là người yêu thương mình nhất,nhưng chưa chắc đã hiểu mình...và có lẽ là không bao giờ hiểu và không bao giờ chịu hiểu.Họ cứ yêu thương con cái theo cái cách mà họ cho là đúng chứ có để ý xem con cái họ đang nghĩ gì đâu.Ví dụ như họ xem trộm nhật kí rồi biện bạch "Vì bố mẹ yêu thương con và lo cho con ..."Họ không hề biết rằng đó là một sự xúc phạm...
 
Minh ạ nhưng chuyện mà bố mẹ xâm phạm đến những bí mật riêng tư của mình dĩ nhiên là không nên chút nào. Dù sao thì mình cũng bắt đầu lớn rồi tuy đối với bố mẹ mình lúc nào cũng còn nhỏ bé lắm :) Tuy vậy nhưng mà em có nghĩ là bố mẹ không hiểu con cái một phần cũng là do chính chúng mình quá bận rộn với việc học hành, ít dành thời gian ngồi nói chuyện với bố mẹ hay ko :confused: Muốn bố mẹ hiểu mình thì mình phải tạo cơ hội gần gũi với bố mẹ hơn ;) Đừng nghĩ là bố mẹ không chịu hiểu mình, nếu có thế thật thì mình phải cố gắng để rút ngắn khoảng cách giữa hai thế hệ chứ :)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Thì em vẫn cố gắng gần gũi với bố mẹ.Nhưng bố mẹ hầu như chẳng thèm đếm xỉa đến.Chán chết đi được.Hờ hờ,mà hầu như vị phụ huynh nào cùng có kiểu "vừa đấm vừa xoa" thế nên...
 
Nói chung là bố mẹ dĩ nhiên ko thể hieue hết chúng ta được, như chị Giao nói đấy, đôi khi chính mình còn chẳng hiểu bản thân mình nữa là...Nhưng đấy đâu phải là lỗi của bố mẹ, chúng ta cũng chẳng nên trách bố mẹ làm gì, bít đâu sau này con cái mình cũng lại lên HAO than phiền: bố mẹ tôi ko hiểu tôi thì sao:D
 
Bố mẹ à, thực sự thì chỉ có bố mẹ mới hiểu con cái nhất, nếu bố mẹ mà còn ko hiểu mình thì chắc chả có ai hiểu đuợc, chắc chắn là như vậy.
 
Chả phải bố mẹ nào cũng thế đâu.Người hiểu và thông cảm với mình nhất có lẽ là...bạn bè thôi.
 
Vậy à, có thể đó là 1 phần nào đó rất nhỏ trong cuộc sống thôi, nhưng tất nhiên cũng ko thể thiếu dược bạn bè, đó là những người luôn luôn thông cảm với ta. Ko có bạn bè thì cũng chả chịu nổi đâu.
 
Nguyễn Thị Kiều Minh đã viết:
Chả phải bố mẹ nào cũng thế đâu.Người hiểu và thông cảm với mình nhất có lẽ là...bạn bè thôi.
em Minh nói hay nhỉ,bạn bè mà hơn được ba mẹ á???Chị thấy hơi lạ đấy. Em cứ thử ngẫm lại xem,từ bé đến giờ,ai là người lo cho em nhất???Những lúc em thi ốm đau,ai lo lắng cho em từng ly từng tý một???Ai là người uốn nắn,dạy dỗ để em có thể hình thành nhân cách như ngày hôm nay???Chị nghĩ ba mẹ luôn có gắng để hiểu chúng ta,chỉ có điều ta không chịu hiểu thôi.
Bạn bè thì cũng quan trọng thật đấy,nhưng trong thời đại này,có mấy ai dám chết vì nhau không??Chị nghĩ những người như thế hiếm lắm,chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi.Nhưng em thử nghĩ mà xem,nếu em gặp chuyện khó khăn, ba mẹ em sẽ thế nào???Chị không nói văn vẻ gì đâu nhưng chắc chắn ba mẹ em sãn sàng đánh đổi mọi thứ để em có 1 cuộc sống hạnh phúc.Người VN mình có câu"cá chuối đắm đuối vì con", ko biết em đã nghe đên cái tích này chưa.Con cá mà còn thế,huống chi là con người
Chị học mẹ em không lâu,chị không nói là chị hiểu tính cách của mẹ em,nhưng có lẽ chị cũng biết 1 phần tính cách của cô. Hãy nói chuyện nhiều với mẹ và cho mẹ em cơ hội , thời gian Minh à.đừng vội kết luận là mẹ em không hiểu em hay xâm phạm vào cuộc sông riêng tư của em.CHị không nghĩ cô là người không thích nghe tâm sự đâu.Bọn chị chỉ là học sinh thôi mà thỉnh thoảng viết thư kể chuyện với cô,nói chuyên về cuốc sống rồi ôn lại kỷ niêm của lớp,nói chuyện về tương lai,mẹ em cũng khuyên bảo bọn chị nhiều lắm huống chi em lại là con nữa..thế thôi,chúc em vui
 
Suỵt!Thì em cũng biết là bố mẹ là người thương yêu mình nhất rùi chứ.Và dĩ nhiên là không ai có thể thay thế được bố mẹ.Nhưng mà bố mẹ em là người lớn, có cách nghĩ khác với em. Em nói bạn bè là người hiểu và thông cảm với mình nhất không phải là cho rằng bạn bè quan trọng hơn bố mẹ đâu. Với lại là bạn bè thì... nói chuyện với bọn nó dễ hơn là bố mẹ chứ.
À chị Trang ơi,chị đừng nói với mẹ em là em lên HAO nhé.
 
nói về bố mẹ sao , đôi khi tưởng la bố mẹ không quan tâm , nhiều khi con cái lạnh nhạt xa tránh , ít tâm sự , Nếu la việc khác thì không nói nhưng mà nếu vì công việc thì chính chúng ta phải thông cảm và động viên bố mẹ . Sẽ có 1 giây phút ban, cảm thấy thương bố mẹ mình vô cùng . Cho nên thực sự nhiều khi bực bội hay la gì gì thì đừng bao giờ cáu gắt với họ , đến khi nghĩ lại thì bắt đầu ân hận . Bố mẹ là niềm tin đừng bao giờ phá vỡ niềm tin đó nhé
 
Back
Bên trên