Đây có lẽ là một bài trả lời phỏng vấn xác thực nhất về vấn đề chống tham nhũng
Cần một cơ quan đủ quyền lực để chống tham nhũng
Đại tá Nguyễn Hoà Bình.
- Nhìn tổng quát thì tham nhũng đang rất phức tạp. Thứ nhất, số lượng các vụ tham nhũng bị phát hiện ngày càng nhiều, năm sau cao hơn năm trước. Thứ hai, quy mô mỗi vụ ngày càng lớn, lên tới nhiều tỷ đồng. Điển hình như vụ tại Công ty Xăng dầu hàng không, Công ty cổ phần bảo hiểm Petrolimex (Pjico)... Thứ ba, phạm vi tham nhũng ngày nay không chỉ bó gọn trong một tỉnh mà lan ra nhiều tỉnh, với nhiều người tham gia. Có vụ liên quan đến các đơn vị kinh doanh nước ngoài, như vụ tiêu cực ở ngành dầu khí. Thứ tư, đối tượng tham nhũng giữ vị trí xã hội cao hơn trước, đó là giám đốc, tổng giám đốc. Thậm chí cao hơn nữa như trường hợp thứ trưởng Thương mại Mai Văn Dâu bị bắt trong vụ quota dệt may. Thứ năm, tham nhũng xảy ra ở những ngành kinh tế trọng điểm như tài chính, ngân hàng. Bức xúc nhất là trong ngành xây dựng, hầu như công trình nào, khâu nào cũng xảy ra bớt xén, thất thoát. Thứ sáu, tham nhũng lợi dụng sự thông thoáng chính sách để làm ăn phi pháp, nổi lên trong kiểu tham nhũng này là nhiều đối tượng lập hóa đơn khống, xác nhận khống, xuất khẩu khống để chiếm đoạt tiền hoàn thuế giá trị gia tăng. Thứ bảy, trong lĩnh vực quản lý, sử dụng đất đai đang nảy sinh rất nhiều chuyện, từ lấn chiếm đất, bán đất, đến cấp đất công cho người thân...
Công luận không nên suy diễn. Trên thực tế, nhân dân và báo chí có thể suy luận “dứt khoát người này làm việc gì đó thì phải có cái gì đó”. Nhưng pháp luật không cho phép truy tố một con người chỉ bằng suy diễn như vậy. Ở đây đang có sự xung đột.
Chúng ta đánh giá sự việc bằng cảm nhận cá nhân, mặc dù cảm nhận đó có khi chính xác mười mươi, nhưng nếu không được vật chất hóa bằng chứng cứ thì cũng không truy tố được. Từ suy nghĩ đó, chúng ta cũng cần nghiên cứu xây dựng hệ thống pháp luật thế nào đó để nó tiệm cận với suy diễn của công luận và có thể phát huy tác dụng trong đấu tranh chống tham nhũng.
- Những vụ án cơ quan điều tra phát hiện được thường xuất phát từ kênh nào là chủ yếu: qua giám sát, tố cáo của người dân, qua hoạt động thanh tra hay bằng công tác nghiệp vụ?
- Không thể rạch ròi được bao nhiêu phần trăm của nguồn này, bao nhiêu của nguồn kia, luôn có sự đan xen. Nhưng từ thực tiễn của chúng tôi thì chủ yếu vẫn là bằng các biện pháp nghiệp vụ. Đương nhiên ngay cả những vụ phát hiện bằng công tác trinh sát cũng có sự đóng góp rất nhiều của người dân. Ví dụ người dân phát hiện giúp chúng tôi ông này có nhà, đất ở đâu, tài sản giấu ở đâu.
- Ở góc độ cơ quan điều tra, ý kiến của ông ra sao đối với dự luật phòng, chống tham nhũng đang được Chính phủ xây dựng và Quốc hội chuẩn bị xem xét, cho ý kiến?
“Nên chăng ban chỉ đạo chống tham nhũng có cả phần về công tác Đảng, về công tác chính quyền, về hoạt động tố tụng và về hoạt động điều tra. Có quyết sách ở cả trung ương và địa phương khi bàn về vụ án tham nhũng. Ví dụ phải cách chức, phải khai trừ, phải bắt, khởi tố, kê biên, tịch thu...Tóm lại là phải có những quyết định đủ mạnh chứ không phải mỗi yêu cầu khai trừ, cách chức hay khởi tố là phải báo cáo nhiều ban khác nhau. Đôi khi các quyết định không đồng nhất như vậy vừa mất thời gian vừa không nghiêm". - Tôi đánh giá rất cao nỗ lực của các cơ quan trong việc cho ra đời dự luật này. Tuy nhiên đừng khoác chức năng phòng ngừa là chính lên đạo luật này, nó không thể đảm nhận được hết.
- Nghĩa là theo ông đạo luật này chỉ nên tập trung vào “chống” tham nhũng, thay vì nghiêng về “phòng ngừa” như dự luật hiện nay?
- Theo suy nghĩ cá nhân tôi, phòng ngừa tham nhũng phải thông qua hàng loạt biện pháp kinh tế - xã hội, kể cả việc đảm bảo cho công chức có đời sống, sinh hoạt tối thiểu bằng cách tăng lương, bằng các chính sách khuyến khích...
Tôi nghĩ luật cần tập trung vào những quy định như tổ chức đấu tranh như thế nào, những hành vi nào được xác định là tham nhũng, sự gắn kết của luật này cùng với các điều luật về tham nhũng của luật hình sự hiện nay ra sao. Cũng cần phải xem xét đến tính khả thi, đến sự thuận tiện khi vận dụng thì luật mới đi vào cuộc sống và từ đó mới có tác dụng phòng ngừa.
Tôi lấy ví dụ, chúng ta đã và đang có điều luật quy định nếu tham ô, hối lộ từ 500.000 đồng trở lên thì phải truy tố, xem ra quy định này rất nghiêm. Nhưng thực tế rất ít vụ như thế được xử.
- Ông nghĩ sao khi nhiều người hy vọng luật này sẽ như một “quả đấm mạnh” vào tham nhũng?
- Chống tham nhũng là cuộc đấu tranh cần phải huy động toàn bộ hệ thống chính trị, không phải chỉ có lực lượng công an chống. Hiện, VN đã có nhiều cơ quan chuyên sâu tham gia chống tham nhũng như Thanh tra Chính phủ, cảnh sát điều tra tội phạm kinh tế, hệ thống kiểm tra Đảng...
Theo quan điểm cá nhân tôi, nếu các cơ quan này không có sự thống nhất, phối hợp với nhau chặt chẽ thì hiệu quả sẽ hạn chế.
- Chính vì thế dự luật phòng, chống tham nhũng mới đề ra việc lập ban chỉ đạo chống tham nhũng để tập hợp tất cả những cơ quan này...?
- Ra được một ban chỉ đạo là rất tốt, tôi cũng mong như thế. Nhưng hoạt động như thế nào lại là vấn đề. Cần phải định rõ tổ chức, nhiệm vụ, quyền hạn của ban này. Bởi hiện nay chúng ta có rất nhiều ban: ma túy có một ban, tội phạm có một ban, sinh đẻ kế hoạch cũng có một ban, rồi các ban về xóa đói giảm nghèo, giáo dục, y tế, trồng rừng... Nhưng có thực trạng là các ban này đến mỗi kỳ sơ kết, tổng kết mới hoạt động. Cứ 1 năm, 3 năm, 5 năm rồi 10 năm lại ngồi lại với nhau đánh giá tình hình...
Cái đó chỉ là một mặt, cái cần ở ban chỉ đạo chống tham nhũng là những quyết định trong từng vụ án cụ thể. Hiện nay, có khi một vụ án bàn với nhau quá nhiều mà không ai ra được quyết định, mất nhiều thời gian. Nói tóm lại, chúng tôi cần một ban chỉ đạo chống tham nhũng có đủ quyền lực một cách toàn diện, chứ không phải một ban kiểu 6 tháng hay 1 năm thì ngồi lại với nhau để nghe tổng hợp tình hình, rồi ra kết luận hoặc đưa ra một số chủ trương mang tính chiến lược...
Cần một cơ quan đủ quyền lực để chống tham nhũng
Theo Cục trưởng Cục Cảnh sát điều tra tội phạm về trật tự quản lý kinh tế và chức vụ Bộ Công an Nguyễn Hòa Bình, quy mô các vụ án tham nhũng hiện nay ngày càng lớn, với nhiều thành phần tham gia. Những người "nhúng tay" có vị trí cao hơn trước, từ tổng giám đốc đến thứ trưởng.
- Ông đánh giá gì về tình trạng tham nhũng hiện nay?
- Nhìn tổng quát thì tham nhũng đang rất phức tạp. Thứ nhất, số lượng các vụ tham nhũng bị phát hiện ngày càng nhiều, năm sau cao hơn năm trước. Thứ hai, quy mô mỗi vụ ngày càng lớn, lên tới nhiều tỷ đồng. Điển hình như vụ tại Công ty Xăng dầu hàng không, Công ty cổ phần bảo hiểm Petrolimex (Pjico)... Thứ ba, phạm vi tham nhũng ngày nay không chỉ bó gọn trong một tỉnh mà lan ra nhiều tỉnh, với nhiều người tham gia. Có vụ liên quan đến các đơn vị kinh doanh nước ngoài, như vụ tiêu cực ở ngành dầu khí. Thứ tư, đối tượng tham nhũng giữ vị trí xã hội cao hơn trước, đó là giám đốc, tổng giám đốc. Thậm chí cao hơn nữa như trường hợp thứ trưởng Thương mại Mai Văn Dâu bị bắt trong vụ quota dệt may. Thứ năm, tham nhũng xảy ra ở những ngành kinh tế trọng điểm như tài chính, ngân hàng. Bức xúc nhất là trong ngành xây dựng, hầu như công trình nào, khâu nào cũng xảy ra bớt xén, thất thoát. Thứ sáu, tham nhũng lợi dụng sự thông thoáng chính sách để làm ăn phi pháp, nổi lên trong kiểu tham nhũng này là nhiều đối tượng lập hóa đơn khống, xác nhận khống, xuất khẩu khống để chiếm đoạt tiền hoàn thuế giá trị gia tăng. Thứ bảy, trong lĩnh vực quản lý, sử dụng đất đai đang nảy sinh rất nhiều chuyện, từ lấn chiếm đất, bán đất, đến cấp đất công cho người thân...
- Nhiều vụ, các đối tượng dắt dây lẫn nhau và tham nhũng có tính tập thể, liên quan đến cán bộ có chức, quyền của ngành này, ngành kia. Cơ quan điều tra giải quyết thế nào khi gặp khó khăn, trở lực hay sự can thiệp trong những trường hợp như vậy, thưa ông?
- Thật ra công luận rất quan tâm đến vấn đề này, nhưng từ thực tiễn hoạt động thì chúng tôi không thể cho phép mình dừng lại ở bất cứ một trở ngại nào. Vấn đề ở đây là chứng cứ. Trách nhiệm của cơ quan thực thi pháp luật là phải thu thập được những chứng cứ, tài liệu thuyết phục.
Công luận không nên suy diễn. Trên thực tế, nhân dân và báo chí có thể suy luận “dứt khoát người này làm việc gì đó thì phải có cái gì đó”. Nhưng pháp luật không cho phép truy tố một con người chỉ bằng suy diễn như vậy. Ở đây đang có sự xung đột.
Chúng ta đánh giá sự việc bằng cảm nhận cá nhân, mặc dù cảm nhận đó có khi chính xác mười mươi, nhưng nếu không được vật chất hóa bằng chứng cứ thì cũng không truy tố được. Từ suy nghĩ đó, chúng ta cũng cần nghiên cứu xây dựng hệ thống pháp luật thế nào đó để nó tiệm cận với suy diễn của công luận và có thể phát huy tác dụng trong đấu tranh chống tham nhũng.
- Những vụ án cơ quan điều tra phát hiện được thường xuất phát từ kênh nào là chủ yếu: qua giám sát, tố cáo của người dân, qua hoạt động thanh tra hay bằng công tác nghiệp vụ?
- Không thể rạch ròi được bao nhiêu phần trăm của nguồn này, bao nhiêu của nguồn kia, luôn có sự đan xen. Nhưng từ thực tiễn của chúng tôi thì chủ yếu vẫn là bằng các biện pháp nghiệp vụ. Đương nhiên ngay cả những vụ phát hiện bằng công tác trinh sát cũng có sự đóng góp rất nhiều của người dân. Ví dụ người dân phát hiện giúp chúng tôi ông này có nhà, đất ở đâu, tài sản giấu ở đâu.
- Ở góc độ cơ quan điều tra, ý kiến của ông ra sao đối với dự luật phòng, chống tham nhũng đang được Chính phủ xây dựng và Quốc hội chuẩn bị xem xét, cho ý kiến?
“Nên chăng ban chỉ đạo chống tham nhũng có cả phần về công tác Đảng, về công tác chính quyền, về hoạt động tố tụng và về hoạt động điều tra. Có quyết sách ở cả trung ương và địa phương khi bàn về vụ án tham nhũng. Ví dụ phải cách chức, phải khai trừ, phải bắt, khởi tố, kê biên, tịch thu...Tóm lại là phải có những quyết định đủ mạnh chứ không phải mỗi yêu cầu khai trừ, cách chức hay khởi tố là phải báo cáo nhiều ban khác nhau. Đôi khi các quyết định không đồng nhất như vậy vừa mất thời gian vừa không nghiêm". - Tôi đánh giá rất cao nỗ lực của các cơ quan trong việc cho ra đời dự luật này. Tuy nhiên đừng khoác chức năng phòng ngừa là chính lên đạo luật này, nó không thể đảm nhận được hết.
- Nghĩa là theo ông đạo luật này chỉ nên tập trung vào “chống” tham nhũng, thay vì nghiêng về “phòng ngừa” như dự luật hiện nay?
- Theo suy nghĩ cá nhân tôi, phòng ngừa tham nhũng phải thông qua hàng loạt biện pháp kinh tế - xã hội, kể cả việc đảm bảo cho công chức có đời sống, sinh hoạt tối thiểu bằng cách tăng lương, bằng các chính sách khuyến khích...
Tôi nghĩ luật cần tập trung vào những quy định như tổ chức đấu tranh như thế nào, những hành vi nào được xác định là tham nhũng, sự gắn kết của luật này cùng với các điều luật về tham nhũng của luật hình sự hiện nay ra sao. Cũng cần phải xem xét đến tính khả thi, đến sự thuận tiện khi vận dụng thì luật mới đi vào cuộc sống và từ đó mới có tác dụng phòng ngừa.
Tôi lấy ví dụ, chúng ta đã và đang có điều luật quy định nếu tham ô, hối lộ từ 500.000 đồng trở lên thì phải truy tố, xem ra quy định này rất nghiêm. Nhưng thực tế rất ít vụ như thế được xử.
- Ông nghĩ sao khi nhiều người hy vọng luật này sẽ như một “quả đấm mạnh” vào tham nhũng?
- Chống tham nhũng là cuộc đấu tranh cần phải huy động toàn bộ hệ thống chính trị, không phải chỉ có lực lượng công an chống. Hiện, VN đã có nhiều cơ quan chuyên sâu tham gia chống tham nhũng như Thanh tra Chính phủ, cảnh sát điều tra tội phạm kinh tế, hệ thống kiểm tra Đảng...
Theo quan điểm cá nhân tôi, nếu các cơ quan này không có sự thống nhất, phối hợp với nhau chặt chẽ thì hiệu quả sẽ hạn chế.
- Chính vì thế dự luật phòng, chống tham nhũng mới đề ra việc lập ban chỉ đạo chống tham nhũng để tập hợp tất cả những cơ quan này...?
- Ra được một ban chỉ đạo là rất tốt, tôi cũng mong như thế. Nhưng hoạt động như thế nào lại là vấn đề. Cần phải định rõ tổ chức, nhiệm vụ, quyền hạn của ban này. Bởi hiện nay chúng ta có rất nhiều ban: ma túy có một ban, tội phạm có một ban, sinh đẻ kế hoạch cũng có một ban, rồi các ban về xóa đói giảm nghèo, giáo dục, y tế, trồng rừng... Nhưng có thực trạng là các ban này đến mỗi kỳ sơ kết, tổng kết mới hoạt động. Cứ 1 năm, 3 năm, 5 năm rồi 10 năm lại ngồi lại với nhau đánh giá tình hình...
Cái đó chỉ là một mặt, cái cần ở ban chỉ đạo chống tham nhũng là những quyết định trong từng vụ án cụ thể. Hiện nay, có khi một vụ án bàn với nhau quá nhiều mà không ai ra được quyết định, mất nhiều thời gian. Nói tóm lại, chúng tôi cần một ban chỉ đạo chống tham nhũng có đủ quyền lực một cách toàn diện, chứ không phải một ban kiểu 6 tháng hay 1 năm thì ngồi lại với nhau để nghe tổng hợp tình hình, rồi ra kết luận hoặc đưa ra một số chủ trương mang tính chiến lược...
(Theo Tuổi Trẻ)