Chưa tên và chưa xong....

Đặng Kim Anh
(Mask of Lead)

New Member
Lần đầu tiên nó nhìn thấy Hiếu là trong một bức ảnh.
Lần thứ hai cũng thế…
Nó cũng chẳng hiểu sao.Nhưng lần nào nó cũng chỉ vào khuôn mặt ấy mà hỏi đứa bạn:”Đây là ai?”.
Đây là ai ư?
Chỉ là một khuôn mặt kì lạ thôi.Một khuôn mặt không đặc biệt.Chỉ là một khuôn mặt nó thấy rất quen,tựa hồ như nó đã gặp ở đâu đó.Trong những giấc mơ ư?Chắc Hiếu sẽ cười một cách khoái trá nếu đọc được những gì nó viết.Chỉ là nếu...

Lần đầu tiên nó gặp Hiếu là trên sân bóng rổ.
Lần thứ hai cũng thế…
Lần này nó không hỏi nhỏ bạn:”Đây là ai?”.Mà nhỏ bạn tự nói với nó:”Kìa…thằng Hiếu mà lần nào xem ảnh bà cũng hỏi đấy”.Và nó đã xì nhẹ vẻ khinh thường,thủng thẳng tuyên bố:”Tôi ghét con trai mặc áo lưới”…Nhưng lần thứ hai Hiếu không mặc áo lưới,Hiếu mặc cái áo dễ thương có hình một con cua.Cũng là lần đầu tiên Hiếu nói chuyện với nó.Một câu xã giao,tầm thường,và nó cũng chỉ cười lấy lệ.Một thằng con trai tầm thường,to mồm như bao thằng khác nó đã gặp-nó kết luận.

Lần đầu tiên nó nói chuyện với Hiếu là trên mạng.
Lần thứ hai cũng thế…
Đến bây giờ thì nó đã nói chuyện được với Hiếu vài lần.Không nhiều.Vỏn vẹn có một tuần,nhưng nó cảm thấy cứ như 1 tháng.Có lúc nó cảm thấy thần thời gian đang trêu đùa nó,làm thời gian ngừng trôi.

Lần đầu tiên Hiếu trêu nó cũng là ở trên mạng.
Lúc đó,nó chỉ đơn giản nghĩ Hiếu là 1 thằng con trai bình thường.Thằng con trai nào chẳng thích tán hươu tán vượn linh tinh với con gái?
Lần đầu tiên cũng là lần nó hỏi sở thích,số điện thoại của Hiếu.Cũng chỉ đơn giản vì nó thấy chẳng còn gì để nói nữa.Mà nó không thích những câu truyện kết thúc dở dang-y như kiểu phim hàn quốc.Thế mà Hiếu lại bảo nó:”Sao bà giống tôi thế?Tôi cũng add thông tin vào yahoo”
Rồi nó cũng chẳng nhớ tại sao,đầu tai cua nheo thế nào,bắt đầu từ khi nào…mà nó bước dần trên con đường mới dẫ đến một thế giới lạ lùng mà mãi sau này nó đặt tên là Đồi Đinh…

*

* *

Những lần sau nó gặp Hiếu ở sân bóng rổ.Cao,dễ nhìn…và ích kỉ(!)-vì chẳng bao giờ chịu chuyền bóng cho ai.
Sáng sớm,gặp Hiếu ở sân Y-chơi cho đội hidden dragon mà nó ghét cay ghét đắng.
Sáng,gặp Hiếu trên mạng
“Tôi đoán bà với tôi sẽ không làm bạn được lâu đâu”…
Hiếu bảo với nó thế.Hiếu kể với nó nghe về thế giới của Hiếu bằng 1 giọng thản nhiên và khoe khoang-cứ như là rất tự hào.
Bạn của Hiếu?
Nói cũng không thể biết hết Hiếu có bao nhiêu loại bạn nữa.Chỉ biết bạn nào,Hiếu cũng có cùng 1 bộ mặt như thế:toe toét hớn hở,mắt nhắm tít lại và mặt vênh lên trời…trừ 1 “bạn” .
Hiếu buồn với bạn.
Khóc cũng với bạn.
Tâm sự cũng chỉ với bạn.
Cười to cũng chỉ với bạn.
Bạn đặc biệt của Hiếu-Hoài Anh.
Nếu ai là bạn cũ của Hiếu,có lẽ không hiểu được thế giới mới của Hiếu ở trường khác thế nào,nhưng chuyện “bạn” của Hiếu không đứa nào là không biết.
Đứa nào cũng biết Hiếu thích Hoài Anh từ năm lớp 7,cứ thế đến tận bây giờ.
Đứa nào cũng biết ai đứa cứ chia tay rồi lại kết lại,lòng và lòng vòng làm những đứa khác mệt xỉu.
Nó không phải bạn cũ của Hiếu.
Nhưng nó cũng mệt xỉu.
Đấy là tại nó lo 1 cách vác tù và hàng tổng.Mà nó cũng chẳng biết tại sao lại nó.Chuyện Hiếu-Hoài Anh nó cũng đã nghe,nghe riết.Nhưng 20 phần nói ra nó chỉ nghe 1 phần, ấy là vì chuyện này chả liên quan đến nó.Chuyện cấp 2 là quá khứ rồi-nó nghĩ vậy-vả lại, đây cũng có phải là chuyện cấp 2 của nó đâu.Chính vì thế mà khi cả lũ hòi đầu chụm nhau kể về Hiếu-Hoài Anh hợp nhau ra sao,chia tay thế nào,nó đều bỏ ngoài tai.
Cho đến một hôm…

*

* *
Muốn biết sự thể cái hôm ấy ra sao,tốt nhất nên nhớ lại mọi chuyện bắt đầu thế nào.Thường thì nó không hay nhớ về quá khứ-như nó đã nói.Nhưng nhiều lúc,nó hay thôt lên:”Nếu thời gian có quay trở lại”.Và thế là nó cứ tua từ từ,từ từ từng đoạn một cho đến lúc trở lại nguyên nhân từ đời thủa nào,thiếu chút nữa là nợ nần kiếp trước. Đó là thằng Hiệp…

Đầu đuôi cơ sự là tại thằng Hiệp.
Nếu chỉ xem ảnh,chắc 1000 năm nữa nó cũng chẳng biết Đồi Đinh là nơi nào,và cái áo lưới của thằng Hiếu như thế nào.
Nếu chỉ xem ảnh,còn lâu nó mới quan tâm xem Hoài Anh là ai.
Nếu chỉ xem ảnh,còn lâu nó mới lo mệt xỉu cho cái thằng lạ hoắc lạ hươ nào đó.
Nhưng tất cả chỉ là nếu.
Vì tất cả chỉ là nếu nên mỗi lúc ngồi buồn một mình,nó lại ngâm nga cái câu mà nó có lẽ sẽ ngâm nga từ kiếp trước nếu nó biết số fận kiếp này bắt nó gặp thằng Hiếu:”Tất-cả-chỉ-tại-thằng-Hiệp”.
Nhưng kể ra nếu tua lại cho rõ ngọn ngành,thì đầu đuôi bắt đầu từ một đứa tên Lan Anh.
Lan Anh là bạn của nó, đến bây giờ thì thành bạn thân rồi.Chính vì là bạn thân nên người ta rất thích giới thiệu cho nhau bạn bè cũ, để hai bên làm quen.
Làm quen như thế đấy,và nó gặp thằng Hiệp.
Làm quen chán,thằng Hiệp muốn làm thân.
Mà muốn làm thân thì phải có địa điểm.
Địa điểm là Đồi Đinh-sân bóng rổ trường cấp 2 Đống Đa.
Đến sân bóng rổ tất nhiên là phải chơi bóng rổ.
Chơi bóng rổ tất nhiên phải có nhiều người.
Mà đã nhiều người thì…
Nó lần lượt gặp từng người một:Tâm,Hùng,Linh….và tất nhiên là thằng Hiếu.
 
...Truyện nghe hơi không thực lắm, chuôi chuối tí nhưng mà cũng khá thú vị...:)
 
Chết thật bạn ơi...truyện thật,tên thật,tất cả đều thật mới chết chứ lị:))
 
hơ mà sao bạn không post tiếp đi
đang hứng thú mà
đừng nói thế là hết rùi nhá
 
Đã nói là "Chưa tên và chưa xong..." mà... :))
Nếu chuyện này xảy ra ở cấp 2 Ams thì hình như là...
 
Cố lên, viết tiếp đi để tôi còn post tiếp, post và sửa lại hết tên roài...:)
Sorry vì ko báo trc...nhưng tôi thấy nó hay quá, lại...:-s
 
To Việt Anh:
thì sao....?nói lấp lửng thế sợ quá:p
To Lan Anh:cảm ơn...típ nè....:))

1.Sân bóng rổ

Sân bóng rổ lổn nhổn những lỗ hổng mà nguyên nhân là chất lượng xi măng.
Nhưng không sao,dù sân lởm,nhưng vẫn có đủ người lập thành 2 đội đánh nhau gần như suốt cả mùa hè,mà lí do chính là không tốn tiền như những sân khác.
Vốn dĩ sân là địa bàn của tụi cựu hoc sinh cấp 2 trường Đống Đa,mà bọn học lớp 9A chiếm 90%.Bọn này vốn có tính hoài cổ,nên tự dưng Đồi Đinh thành nơi không chỉ để quả bóng đập mà còn là nơi để trút bỏ ưu phiền.
Nhưng trước khi thực sự trở thành nơi để cả lũ duy tâm,nó vẫn là một sân bóng rổ theo đúng cách mà người ta thường nói.Nếu không xét nó vào và cũng chỉ xét ở khu vự từ cổng trường đến sân bóng rổ,thì đội bóng rổ 9A có 4 tài năng sáng chói:2 đứa hiếm hoi cao trên 1m75 và 2 đứa hiếm hoi thấp xấp xỉ 1m6(!).
2 đứa hiếm hoi cao to như nó đã kể một đứa là Hiếu….và đứa kia tên Hà.
Hiếu thì khỏi phải nói,cao…”tổ tiên loài ếch”như bạn bè đã từng phong tặng vì khả năng nhảy xa vượt qua mức của bọn học sinh cấp 2 bình thường.Sáng sáng Hiếu tập ở sân y cùng đội Hidden Dragon,thỉnh thoảng gây sự suýt đánh nhau với ông anh của nó bởi cái tính nóng như lửa từ hồi cấp 2.
Còn Hà,để nhận ra thằng này là một thằng nữ tính-nó phải mất cả một mùa hè.Xét một cách công bằng,thàng hà là một thằng luôn cố tỏ ra mình chín chắn.
Vậy là 2 thằng luốn cố tỏ ra này vô tình được nó xếp chung lại với cái tên:”trung phong”.
Còn 2 thằng xấp xỉ1m6….nói vậy vì 1m6 là chiều cao trung bình của 2 thằng.
Thằng hơn 1m6:da đen,tóc xoăn tít,hiền hòa như con gái.Hiền hòa đến nỗi mà sau đó có lần nó bỏ nhà ra đi 4,5 ngày làmn cả lũ sợ xanh mặt.Một quả bom nổ chậm-nó nghĩ vậy.
Thằng thấp hơn 1m6…không cao hơn Lan Anh…hồi mùa hè đẻ tóc rủ xuống để thỉnh thoảng lại hất lên,mùa đông lại để tóc dựng lên chắc để lực hút tĩnh điện giúp mỗi sáng đỡ phải chải tóc.Thằng này tuy thấp nhưng bù lại cách ăn mặc đẹp và cái miệng tán tỉnh giỏi nhất thiên hạ.Một thằng không bao giờ được tin-nó kết luận-và cũng là thằng ít chuyện liên quan đến nó nhất ở Đồi Đinh.
2 thằng m6 thân với nhau hơn người yêu.Thằng hơn m6 thích dỗi để thằng dưới m6 phải năn nỉ ỉ ôi.Hai thằng lúc chơi bóng rổ hay phối hợp với nhau.Thằng trên m6 chuyền,để thằng dưới m6 trình bày những trò AND1 lả lướt như đang bay mà chỉ có chiều cao của thằng này mới làm nổi.

Nói sơ sơ ra như vậy để mọi người hiểu,gần nửa mùa hè bọn nó vẫn ra sân để chơi bóng rổ.

2.Buổi hẹn đầu tiên

“Sáng ra sân Y-6 h,ok?”
Sân Y là đại bản doanh của đội Hidden,cũng là nơi các buổi sáng mùa hè thằng Hiếu hay lui tới.Cũng là nơi mà thằng Hiếu suýt cho anh nó 1 trận theo lời LA kể.
Cũng chẳng hiểu vì lí do gì,chắc là vì tò mò về một đứa mới gặp như nó,thằng Hiếu rủ nó ra sân Y.
Ra sân Y xong,về…ông anh lăn ra ngủ,còn nó…bật máy lên chat.
Thằng Hiếu hình như cũng không có thói quen ngủ ngày,vì thế mà nó cũng bật máy lên chat.Khi chat,người ta không nhìn thấy mặt nhau,cũng có lẽ vì vậy mà bộc lộ cho nhau được nhiều thứ.
“Thêm một người bạn không tốt hơn à?”-nó hỏi
“Không cần”,”Bà chưa hiểu hết tui đâu”,”Tui va chạm nhiều hơn bà,chắc nói ra bà chạy xa tôi luôn”,”Bà có nghĩ là nếu bà hở ra 1 phút,sẽ có đứa đâm vào lưng bà chưa?”
Đó là những gì Hiếu nói.Sau này nó mới hiểu Hiếu chỉ tỏ ra như thế.
“Đi xem film nhé,ok?1 vs 1”
Đó là buổi hẹn đầu tiên của nó.
Nó tắt máy.Tim bỗng nhói lên.
….”Tôi là một thằng tồi,bà đã bao giờ thử đi chơi qua đêm với một lũ nghiện chưa?”,”Bà thương bọn nó ư?Thế bọn nó có thương bà không?”…
Ngay chiều hôm đó,Hoài Anh ra sân-cũng là lần đầu tiên nó gặp Hoài Anh.

Một cú ném rổ.
Lại trượt nữa sao?Nó nhìn lại hai bàn tay lấm đầy cát.
Đầu óc của nó bây giờ chẳng thể nghĩ đến chuyện gì khác.Một cảm giác đau quặn ở bao tử-cảm giác trước khi bước vào phòng thi.Cũng chỉ vì Hiếu rủ nó đi xem phim.
Quá vội vàng-nó biết.Nhưng cũng chỉ vì Hiếu khích nó…”bà không hiểu được tôi đâu”và”tôi không cần bạn”.Nhớ lại,nó biết nó chỉ là 1 đứa hiếu thắng,quá hiếu thắng mà thôi.Cũng vì quá hiếu thắng mà nó mất ngủ cả đêm,thức trắng,bụng quặn đau khi nhớ lại.

Một cú ném rổ.
Lần này Hiếu trượt.Mà cũng phải,vì Hoài Anh đang ở ngay cạnh đấy,ngắm Hiéu.
Hiếu luống cuống,như đang mơ.Nó hiểu tại sao.Cái chuyện tình cảm thật phức tạp,mà cũng tại cái chuyện tình cảm tức cười.
“Vợ và thuốc lá,anh chọn ai?”-nó dường như nhớ lại cái ngày mùa hè rực nắng chỉ có trong trí tưởng tượng của nó,nó thậm chí còn như nhìn thấy khuôn mặt giàn giụa nước mắt vì bất lực của Hoài Anh.
“Tôi hút thuốc từ trước khi quen em”-Hiếu trả lời khẽ khàng.
Tắt nắng….
Một đám mây sậm màu kéo tới.Gió và bụi cuốn mù mịt cả sân bóng rổ.Nó thấy Hiếu đứa mắt nhìn theo Hoài Anh sau từng đám bụi,tiếc nuối.Tiếc nuối cái câu chia tay hôm nào ư?...
Lại đau quặn,cơn đau giày xéo nó.”Mình quá hiếu thắng”-nó nhủ thầm,thấy màu mắt của Hiếu sậm như đám mây trên bầu trời u ám này.

Nó về nhà với một tâm trạng kì quái,bên tai còn vang lên những câu truyện về Hiếu-Hoài Anh mà nó được kể.Những câu truyện nó cứ tưởng mình sẽ không bao giờ quan tâm bống nhiên kéo đến,tràn ngập cả đầu óc .Ngay cả đến bữa ăn chiều,bụng nó vẫn đau quặn.
4 giờ sáng,nó lồm cồm bò dậy khỏi giường..8 giờ sáng cả lũ hẹn nhau ở nhà Hiệp-nó chợt nhớ ra khi nhìn vào trong gương một khuôn mặt tái mép nhợt nhạt.
Một đêm mất ngủ
 
Hấp dẫn đấy nhưng tiếp tục nhanh lên cái nhỉ. Đây là ý kiến độc giả :D
 
Back
Bên trên