Cử nhân tài năng làm lãnh đạo nhà nước - nên hay không?

Nguyễn Xuân Sơn
(NguyenXuanSon)

New Member
Mô Hình Nước Nào?

Mình đọc bài này liên tưởng đến cách đào tạo elite cua một vài nước châu Âu và Á:
http://vnexpress.net/Vietnam/Xa-hoi/2003/05/3B9C84B6/
Theo moi nguoi cach dung nguoi the này có ưu điểm và yếu điểm gì? Và các điều kiện cần để áp dụng hiều quả chính sách con người này?
Ngoài ra, theo các bạn , VN ta học tập kinh nghiệm quản lý của nước nào nhiều nhất?
XS
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Cử nhân tài năng làm lãnh đạo nhà nước , một cách dụng nhân tài !

Bên lề kì họp Quốc hội khóa XI , ông Trần Đình Hoan, Trưởng ban Tổ chức trung ương khẳng định :viên ở các lớp cử nhân tài năng sẽ được đào tạo, luân chuyển cọ xát thực tiễn để có thể nắm giữ trọng trách cao ở trung ương trong vòng 15 năm sau khi ra trường.

Dưới đây là đoạn phỏng vấn :


Những người nắm giữ cương vị bộ trưởng hiện nay ở tuổi 40 rất ít. Tại sao vậy?

- Đây là hạn chế lớn trong công tác cán bộ. Không phải là không có người tài giỏi, mà là chưa có cách phát hiện bồi dưỡng nhân tài. Cái này đang đổi mới, và tới đây sẽ có những chủ tịch tỉnh 40 tuổi. Tôi rất hy vọng vào lớp sinh viên cử nhân tài năng mà các trường đại học đang đào tạo. Nếu cậu Hoàng Trung Hải từ khi học xong đại học lên làm Bộ trưởng Bộ Công nghiệp (43 tuổi) mất 19 năm thì sau này phải có những em chỉ 15 năm là thể hiện được năng lực của mình.

- Vậy chính sách cán bộ nhắm tới sinh viên giỏi ở các trường đại học sẽ thế nào?

- Chính phủ đã chỉ đạo và một số trường kỹ thuật đã mở lớp cử nhân tài năng, song mới nhằm mục đích để các em trở thành nhà khoa học. Chúng tôi đang tính phải có dự án lớn để thu hút, đào tạo các em làm nhà quản lý, lãnh đạo. Không áp dụng biện pháp hành chính mà chủ yếu tạo cơ chế minh bạch, hấp dẫn. Có thể sinh viên tốt nghiệp sẽ về huyện, xã một thời gian, rồi đưa lên đào tạo lại. Cho luân chuyển xoáy trôn ốc vài lần ở nhiều cương vị khách nhau, lúc cọ xát với thực tế, lúc làm công tác vĩ mô. Mục đích là trong thời gian ngắn sẽ có những cán bộ lãnh đạo trẻ, có tài.

- Nhưng nhiều trường hợp cán bộ trẻ, có năng lực không phát triển được vì cấp trên họ không nhường đường. Việc này sẽ giải quyết bằng cách nào?

- Bằng luân chuyển cán bộ. Ví dụ ở một bộ cả bộ trưởng, thứ trưởng đều giỏi. Anh thứ trưởng mà cứ ở đó chờ lên thì có thể mất vài khóa, mà lúc ấy quá tuổi vào trung ương rồi. Như vậy ngay bây giờ phải lôi anh ta ra. Vừa rồi chúng tôi đã thực hiện cách này với 11 thứ trưởng, cho về làm phó bí thư thường trực các tỉnh. Đây là sân chơi bình đẳng, anh nào phát huy được sẽ đưa vào trung ương khóa tới. Cách làm này rất dân chủ, tất cả do thực tiễn trả lời, không thể còn kiểu nhân sự bỏ túi được.

Theo tôi luân chuyển cán bộ là huyệt chủ đạo trong 4 khâu đánh giá, quy hoạch, luân chuyển, đào tạo. Bấm vào đây là các điểm khác phải rung. Bởi muốn luân chuyển thì phải làm tốt 3 việc kia.

- Nhưng một người đang ở trung ương, nay đưa về địa phương thì có thể tâm lý họ sẽ lo lắng?

- Con người có đặc điểm là nếu thấy rõ mục tiêu thì sẽ phấn đấu rất hăng. Những cán bộ được luân chuyển khi được thả vào sân chơi đó đều nhận thức được trách nhiệm, thách thức của mình, và phải cố gắng. Ai làm được, ai có năng lực là rõ ngay. Cũng sẽ có khó khăn, đặc biệt là tính cục bộ địa phương. Nhưng cán bộ phải biết sáng tạo, có khả năng hòa đồng với bất kỳ môi trường nào thì mới có thể nắm giữ vị trí trọng trách trong tương lai. Đây chính là thách thức, sàng lọc cán bộ.
 
Chỉnh sửa lần cuối bởi người điều hành:
Có thử thì mới biết được chứ. Thằng trẻ mà giỏi thì lên là phải. Miễn là nó làm được việc là được chứ ngại gì.
À mà mod nào merge cái này vào bài "Mô hình pháp?" của anh Xuân Sơn đi.
 
Tại sao lại còn có thể co những nhà lãnh đạo ngây thơ đến cỡ đó được nhỉ.
 
Ối trời ơi -ông Hoan ngây thơ hơn cả bạn Thu Hương kìa- ống ý mà đọc được cái này thì nên từ chức để bạn Hương lên thay cho đúng chủ trương tìm lãnh đạo trẻ. :D :D
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Nói chung cái này vừa mang tính chất "đột phá" vừa thể hiện sự bế tắc của việc chọn lựa nhân tài. :) Không thể làm như thế này được
 
"Nhân tài là nguyên khí của quốc gia" ,
để xây dựng đất nước ,ngành nào cũng cần có người tài giỏi .Nhất là người tài mà trẻ tuổi có thể phục vụ cho Tổ quốc dược lâu dài hơn .
Nhưng không phải cứ người tài là làm được hết tất cả mọi công việc trên đời . Mỗi người có thể biêt nhiệu việc ,giỏi một số việc và chỉ nên làm thật tốt 1 việc phù hợp với mình.
Hãy nhìn vào cách chúng ta tuyển chọn học sinh vào lớp Cử nhân tài năng Họ là ai ? những học sinh đạt giải quốc tế ,họ có định hướng làm lãnh đạo chứ ?Họ sẵn sàng và cảm thấy thú vị với việc đàm phán về các vấn đề xã hội ư ? và còn nữa liệu những cọ xát thực tế có mài món trí thông minh dành cho khoa học của họ không? như thế là dụng nhân tài hay tán nhân tài?
 
To bạn Hưng : min luôn luôn muốn đóng góp 1 phần nhỏ bé của mình cho đất nươc Việt Nam dù ở bất kì vị trí nào
a
chưa gặp bạn nhưng mình đoán bạn là người thích trò "Dancing with the fire" :biết là khó mà vẫn muốn " thử "
bạn ạ Dancing with fire la 1 trò khó , dù giỏi cũng không thể thử đươc ngay đâu , người ta phải luyện tập từ từ từng bước một kia
Chúc bạn may mắn
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Hoàng Lê Vĩnh Hưng đã viết:
Có thử thì mới biết được chứ. Thằng trẻ mà giỏi thì lên là phải. Miễn là nó làm được việc là được chứ ngại gì.
À mà mod nào merge cái này vào bài "Mô hình pháp?" của anh Xuân Sơn đi.

Đúng rồi! Nên nhập vào bài của anh X Sơn đi.

Lại câu bài thêm một nhát :D.
 
Nguyen Thu Huong đã viết:
Tại sao lại còn có thể co những nhà lãnh đạo ngây thơ đến cỡ đó được nhỉ.

....theo anh được biết thì đã là "lãnh đạo" thì ít "ngây thơ" lắm...
 
Mỗi chính sách đều có điểm hay và dở. Khi học tập theo mô hình nào, theo anh, phải đặc biệt chú ý đến điểm dở trước (đầu óc ông lão quá :)

Có một số điểm dở có thể thấy ở đây:
- Chính sách kiểu này sẽ tạo ra một nhóm lãnh đạo có chung nguồn gốc, closed and rigid, let alone stereotyping and similar-to-me effects. Chẳng hạn, nếu coi Ams là một lò lãnh đạo tương lai, Sơn đang là lãnh đạo và Hưng mới ra trường, Sơn dễ có xu hướng đánh giá Hưng cao hơn những người ngoài nhóm. Hơn nữa, nếu chằng may hai thanh niên cùng học Sinh thầy Hiền, thì cả hai đều dễ có quan điểm chung là: nên ăn nhiều trứng vịt lộn và tắm nước ấm quanh năm.

- Việc luân chuyển cán bộ để cọ xát nhiều khi gây tâm lý "ăn xổi", không chú ý nhiều đến các mục tiêu dài hạn, thậm chí hi sinh các mục tiêu này vì các lợi ích ngắn hạn, dễ được nhân thấy khi đánh giá performance. Ngoài ra, cán bộ sẽ không chuyên sâu. Một cán bộ làm tốt công tác nông nghiệp địa phương chưa chắc đã sắc xảo trong việc đàm phán hội nhập quốc tế.

Tạm thế đã :)
 
à, mà trả lời xong mới nhớ ra, chú Sơn ở Pháp lâu thế, lại là dân Grande Ecole thì mấy cái này lạ gì :)
 
Cử nhân tài năng Họ là ai ?
Thưa bạn Hương , là cái bác câu bài thêm một nhát :D :D.
 
không hẳn thế

gửi anh ĐÔ,
em mới đọc cũng nghĩ như anh, nhưng nghĩ một lúc lại không phải như thế đâu ạ ! Ngay cả phương pháp cũng là khác... Chính vì thế mới viết lên để xem ý kiến mọi người.
XS
 
Chả hiểu Sơn suy nghĩ kiểu gì? Hay là em nghĩ chính sách này có lợi cho "những người như em"? Anh thấy đây là một chính sách hoàn toàn sai lầm - sai lầm cơ bản và không có một cái gì có thể biện minh được. Đi thêm vài bước nữa thì sẽ chả khác gì Pol-Pot đâu - đưa trí thức về nông thôn cải tạo :D Đùa vậy chứ, chả hiệu chủ nghĩa Maoism thâm nhập vào VN từ khi nào? Mà cũng chả hiểu được hết lãnh đạo đâu, họ nghĩ và muốn gì thì chắc chỉ có họ biết ;)
 
Đô à, hehe, nói làm gì nhiều - cái này ở VN người ta đang kêu ầm lên đây này. Kêu thì cứ kêu, làm gì được đâu!
 
Việt Nam đang bắt chước đường lối quy hoạch cán bộ của Đặng Tiểu Bình hồi trước nhưng chẳng đến đầu đến đũa gì cả. Chính sách của người ta hay thế mà về đến VN thì cứ chắp vá lung tung beng hết cả lên. Em xin bổ sung thêm mấy điểm dở nữa của chính sách này cho bài của anh Đô:
- Nếu chỉ hy vọng vào lớp sinh viên cử nhân tài năng của các trường đại học VN đang đào tạo thì chẳng hiểu tương lai của nước mình sẽ đi đến đâu nữa. Với chương trình đào tạo đại học như hiện nay ở VN thì đừng mong sẽ sản sinh ra những người lãnh đạo giỏi. Chọn người lãnh đạo đâu phải chỉ dựa vào yếu tố chuyên môn. Cái quan trọng nhất là tầm nhìn chiến lược, biết nhìn xa, trông rộng và tổng thể. Ngoài ra còn phải có khả năng lãnh đạo những người có chuyên môn giỏi nữa. Chương trình học đại học ở VN chỉ làm thui chột những phẩm chất này mà thôi. Chính vì thế mà chính phủ TQ mới khuyến khích dân đi du học và rất chú trọng đến chính sách thu hút những người giỏi về nước làm việc.
- Chính sách luân chuyển cán bộ của mình quá ngược đời, chẳng hợp lý tí nào cả. TQ luân chuyển cán bộ từ các cấp địa phương lên trung ương nên tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Còn mình thì lại làm ngược lại. Đành rằng nếu không chuyển người ta đi thì người đó sẽ không có cơ hội phát triển, nhưng nếu đưa về địa phương thì vô hình trung lại chặn bước tiến của những cán bộ trẻ, đang có năng lực ở địa phương đó thì sao? Những người đó sẽ lại không có cơ hội thăng tiến nữa vì tự dưng có 1 ông ở trên TW về lù lù ngồi trên đầu người ta rồi. Đó là chưa kể cán bộ luân chuyển sẽ rất khó hòa nhập với ê-kíp đang làm việc của địa phương đó vì ai cũng biết là ông này chỉ tạm thời dừng chân ở địa phương đó trong thời gian ngắn thôi. Mà nếu ông này chỉ làm việc ở địa phương đó trong thời gian ngắn thì chắc chắn sẽ không thể đầu tư tâm huyết cho 1 chiến lược lâu dài dối với địa phương đó được. Còn phải dành sức để làm hài lòng tất cả mọi người có liên quan đã chứ.
Tóm lại là em chẳng thấy hy vọng gì ở cái chính sách này cả. Quy hoạch cán bộ gì mà cứ nông choèn choẹt ý, nhìn chẳng thấy sáng sủa gì cả. Chán.
 
Thời của những bobo
Mai Chi


Dù làn sóng du học hiện nay chỉ rất nhỏ so với đội quân thanh niên khổng lồ ở nông thôn đang vừa làm ruộng vừa ngóng ra thành phố, và có thể Đỗ Kh. nghi ngờ độ quan trọng của nó, tôi cho rằng hiện tượng này đang báo hiệu một sự thay đổi cơ bản. Đó là việc hình thành một tầng lớp elite mới, chuẩn bị cho một cuộc đổi chỗ giữa những người chèo lái Việt Nam. Chúng ta đang chứng kiến quá trình đánh mất quyền lực và vị trí một cách đáng kể của tầng lớp elite cũ: của giới quân sự, của các đoàn thể, của những cựu nông dân hay vô sản tiến thân bởi cỗ xe mang tên ý thức hệ. Bộ máy kinh tế Việt Nam, và điều này rõ hơn hết trong khu vực kinh tế tư nhân, đang trở thành một hệ thống mang tính năng suất (meritocracy), và những mấy năm gần đây, các nhà công nghệ (technocrat) đầu tiên đã leo lên những tầng trên của bộ máy đó. Họ chính là những anh chị của những sinh viên và du học sinh bây giờ, và những technocrat tương lai sẽ là ai nếu không phải những thành viên của Thế hệ @ ngày nay. Chúng ta đang ngấp nghé một thời kỳ được trị vì bởi chỉ số thông minh, đang chứng kiến những ảnh hưởng văn hoá đầu tiên của nền kinh tế mới, ưu đãi những cá nhân có chất xám và có khả năng tiếp cận nguồn vốn quan trọng nhất: thông tin. Trong nền kinh tế này, các ứng cử viên của giới elite mới đang cạnh tranh ráo riết và rất thành công với những tay đua có chỉ số IQ thấp mà ưu điểm duy nhất là được sinh vào một gia đình "bề thế". Nhóm người này, nếu ra đời sớm hơn 15 năm thì vẫn còn hiển nhiên được đặt vào những vị trí "thơm" mà không phải động chân động tay.

Sự xuất hiện một tầng lớp có ảnh hưởng của những technocrat tại Việt Nam chỉ là sự bắt đầu của một quá trình tương tự đã xẩy ra trong mấy thập kỷ vừa rồi ở phương Tây: quá trình lớn mạnh của meritocracy. Quá trình này tới những năm 90 đã sản sinh ra một lớp người mới, những người có sự cơ động và tự do tinh thần như người Bô-hêm, kết hợp với sự giàu có và khẩu vị sang trọng của giới bourgeois. Những bourgeois bohemian, hay bobo này, có thể nói là con đẻ của đám cưới của những năm 60 phóng túng trong tư duy và những năm 80 đam mê kiếm tiền. Sự giao thoa này là kết quả của một sự phát triển kinh tế mà trong đó chỉ số thông minh và học vấn ngày càng trở nên quan trọng hơn. Những ông chủ tư bản mới từ lâu đã không bụng phệ hút xì-gà nữa, ngày nay họ là những Bill Gates, vừa là những tay quản lý rắn như đá, vừa để tóc và mặc áo len như một thiếu niên trung học.

Không đáng ngạc nhiên khi giới elite mới của Việt Nam cũng chính là những bobo đầu tiên chúng ta chứng kiến. Thanh niên du học, trong những năm tháng định hình của mình, đã và đang được nhào nặn một cách cơ bản bởi cái tinh thần bobo này. Và khi nhìn họ khởi động laptop, ta sẽ thấy họ giống những đồng nghiệp của họ ở Bangalore Valley hơn là đứa em họ xa ở Quảng Ninh. Bạn có thể nhận ra những bobo Việt Nam như thế nào ư? Bobo luôn luôn di chuyển. Họ hẹn nhau: "Tối mai ta đi ăn muộn đi, tôi có meeting về chiến lược năm tới của công ty, tám giờ mới từ Sài Gòn ra". Các bobo check email tại sân bay Bangkok, và xem CNN ở sân bay Singapore. Họ chia sẻ kinh nghiệm: "Tớ viết có hiệu quả nhất trong những lúc đợi transit". Bobo thích kết thúc bài viết của mình bằng một câu tiếng Anh.

Không chỉ những technocrat trẻ, chỉ trong dăm năm qua, giới họa sĩ, ca sĩ, giới truyền hình, giới thời trang v.v… đã thoát khỏi vai trò phục vụ chính trị của mình và trở thành những đại diện tiêu biểu của tầng lớp elite mới. Họ không uống "Napoleon" nữa, mà bắt đầu uống rượu vang đỏ cùng với olive. Thay vì sú-vơ-nia tháp Eiffel đặt cạnh bộ ly uống rượu mà người ta có thể thấy trong nhà bất cứ một ông lãnh đạo bậc trung nào, họ đặt những mặt nạ châu Phi trên giá sách của mình. Bobo đầu tư vào một cái bếp rộng rãi sáng bóng kim loại, chứ không treo vàng trên người. Họ trang trí nhà bằng gùi của người Hmong, và dùng ánh sáng halogen đặt trong những đó bắt cá. Giá trị cá nhân của họ không chỉ đơn thuần được đo bởi sự giàu có, mà là kết quả của phép nhân số tiền trong tài khoản với sự lịch lãm thể hiện qua bộ sưu tập bình gốm hay dẫy xe vespa cổ. Nếu một trong hai yếu tố trên bằng không, kết quả cũng sẽ là không.

Dường như khi tới đích, giới elite mới đặt một quan hệ thực dụng và sòng phẳng với giới elite cũ, những người hiện nay vẫn đang nằm đầy trong bộ máy chính trị và khu vực kinh tế nhà nước. "Chúng tôi chẳng ưa gì các anh, chúng ta chẳng có gì điểm gì chung nhau. Các anh không có bằng cấp, không có thẩm mỹ. Các anh uống rượu mật gấu, trong nhà các anh treo đồng hồ con mèo trên ghế tràng kỷ. Chúng tôi biết các anh cổ hủ trong tư duy và mờ ám trong thu nhập. Nhưng chúng ta hãy là hàng xóm, chúng ta cùng xây hàng rào bảo vệ khu biệt thự. Chúng tôi không muốn lật đổ các anh, và các anh cũng để chúng tôi làm việc và kiếm tiền bằng chất xám của mình".

Sẽ không có một đe dọa đáng kể nào xẩy ra đối với những người elite mới. Trong cái trật tự đang được sắp xếp lại, các giai cấp được định nghĩa không phải qua sở hữu phương tiện sản xuất nữa, mà qua khả năng tiêu thụ. Nông dân và tầng lớp lao động bắt đầu đánh mất tiếng nói của mình, trong chính trị cũng như trong xã hội. Thậm chí họ bắt đầu bị mất dần không gian công cộng tại các thành phố. 45 triệu thanh niên nông thôn sẽ coi mình là may mắn nếu được làm gác cổng và ngửi khói xăng ở khu đô thị Nam Sài Gòn, hay làm bảo vệ, ngửi mùi nước hoa ở Diamond Plaza. Sẽ không có những làn sóng phản kháng, sẽ không có bất an xã hội. Lý do chính là hệ thống giáo dục công cộng hiện nay vừa vặn tạo điều kiện để cho giới elite có thể hấp thụ được những tài năng của tầng lớp dưới, cho họ trở thành thành viên của tầng lớp mình. Trong khi phần lớn trẻ em Mường Tè không học hết cấp I thì đứa trẻ khá nhất, với một chút may mắn, hai mươi năm sau, có thể thấy mình ngồi ghế sau xe Mercedes kính đen. Việc cho phép những thành viên ưu tú của lớp dưới "vượt rào" là hình thức chắc chắn nhất để giới elite giữ được vị trí của mình.

Cũng giống như những technocrat ở phương Tây đang chịu sự phê phán rằng họ đã mất đi cái gọi là "public service ethos" đặc trưng cho những thế hệ khai phá đi trước, cũng như cho những tầng lớp quý tộc cũ, giới elite mới của Việt Nam dường như thiếu cái tinh thần phục vụ, tinh thần phấn đấu cho một cái gì chung cho cộng đồng. Họ có thể sẵn sàng quyên góp tiền cho từ thiện nhưng không muốn làm bất cứ điều gì đòi hỏi thời gian hay tâm sức quý báu của mình. Họ có thể nói chuyện thân mật và mua quần áo cho người làm, nhưng không bao giờ bận tâm đặt câu hỏi xem nó có muốn đi học hay không. Tạo cho mình một khu vực đạo đức ôn đới, họ không cực đoan, nhưng họ cũng tránh xa những câu hỏi đòi hỏi một quan điểm rõ ràng.

Abraham Lincoln nói về nước Mỹ "Đất nước này không được phép giàu có về vật chất nhưng nghèo nàn về tinh thần". Không câu nói nào có thể hợp hơn cho Việt Nam của 2003. Giới elite mới có thừa kiến thức và khả năng để đóng một vai trò hàn gắn và xây dựng trong xã hội, nếu như họ thôi không say sưa tự ngắm những thành công của mình. Nếu họ cho rằng văn minh không chỉ được thể hiện qua những shopping mall sạch như lau, du dương nhạc đông lạnh, và tự do không chỉ được định nghĩa rằng năm thành viên của gia đình có thể dùng năm loại thuốc đánh răng khác nhau; nếu họ không chỉ giam mình trong "Nhà Đẹp" mà sẵn sàng nhìn xa hơn mép bàn ăn của mình, thì họ hoàn toàn có cơ hội dẫn Việt Nam tới một thời kỳ đẹp đẽ mới.
 
Thời của những vovo?
Ngọc Thao


Đó là tên viết tắt của những kẻ vô vọng. Tôi ngồi viết những dòng này trong một cái có tên là Trung tâm tư vấn và dịch vụ Tin Học. Tuy nó cũng nằm trong địa phận Hà Nội, nhưng đó là một Hà Nội khác. Không có những quán cà phê nghệ sĩ chụm đầu hát Trịnh Công Sơn như trong phim Mùa hè chiều thẳng đứng của Trần Anh Hùng. Không có những văn phòng gắn máy lạnh với nhân viên đánh máy rào rào, nhưng chỉ gõ đúng vào một chữ cái trên bàn phím như trong phim Của rơi của đạo diễn Vương Đức, và cũng không có những biệt thự được tạp chí Nhà Đẹp chụp ảnh đăng lên. Đó là một ngôi nhà hai tầng xây qua quýt như tất cả các ngôi nhà cạnh nó, không bao giờ được quét vôi lại từ khi có nuớc vôi thứ nhất. Mỗi tầng khoảng muời bốn mét vuông, gồm hơn hai muơi chiếc computer đặt san sát cạnh nhau. Tôi có thể thoải mái đọc email của hai người ngồi ráp hai bên và "nghe" lỏm bốn người khác đang chat cái gì. Chưa bao giờ tôi thấy họ chat về một điều gì khác ngoài tán tỉnh yêu đương, thuờng là rất lỗ mãng, đúng là chí chát và chí choé. Họ viết email không về một chuyện gì ra ngoài những "dạo này bạn có khoẻ không, mình vẫn như xưa", nói chung không bao giờ ra câu cú chỉnh tề. Tiêu chuẩn là những câu như thế này: "E noi no bao ko biet A ko biet ma co anh A trg quyen xo roi bo ra xem den luc E hoi choi con nay ko fai ng tu te A ah chi E that long lo lang cho A." (Xin dịch sang tiếng Việt phổ thông: Em nói [thì] nó bảo [rằng] không biết anh, [nhưng] không biết mà có ảnh anh trong quyển sổ, rồi bỏ ra xem, đến lúc em hỏi [lại] chối. Con này không phải người tử tế anh ạ, chỉ [có] em [là] thật lòng lo lắng cho anh.) Cũng chưa bao giờ tôi thấy bất kỳ ai trong cái Trung tâm đó mở một trang web đọc một bài báo hay một thông tin. Đó là ở tầng 2. Tầng 1 là chiến trường 24/24 tiếng đồng hồ súng nổ, người rượt đuổi nhau, xe phi vèo vèo, các loại hình thù co giật, âm thanh ùng oàng gào rú. Có những người ngủ gục trên chiến trường ấy, tỉnh dậy lại tiếp tục ùng oàng.

Tất cả đều là những thanh niên thế hệ @, thế hệ quần ngáp, quần xệ, thế hệ tương lai của đất nuớc Việt Nam. Làm sao tôi có thể nhìn vào đó mà yêu tương lai được? Internet không thật sự mở ra cánh cửa nào cho những người trẻ ấy, mà chỉ là một trong những cống xả cho sự bế tắc và vô vọng của họ.

Giữa một thanh niên thành phố vùi tuổi trẻ vào những trò chơi điện tử và chí chát ở cái Trung tâm tư vấn và dịch vụ tin học kinh hoàng ấy với một thanh niên thành phố vùi tuổi trẻ vào văn phòng hiện đại của hãng BP, tất nhiên có một sự khác nhau lớn. Một người thỉnh thoảng đi nghe hoà nhạc ở Nhà hát lớn. Một người thỉnh thoảng đi xem ca nhạc Sài Gòn có các tiết mục hài ở Cung lao động Việt-Xô. Nhưng thật ra, cái vỗ tay của hai bên ở hai nơi, bên nào là vỗ tay thành thật hơn? Và tương lai của Việt Nam phụ thuộc vào ai trong hai người ấy hơn? Nếu một ngày nào đó hãng BP rút đi mà rất tiếc là không thể đem theo người thanh niên Việt Nam kia ra nuớc ngoài, chắc chắn anh ấy/ chị ấy lại lên đường đi tìm một ông chủ nuớc ngoài mới. Khi nào không tìm được, nếu tìm mãi không được, có lẽ sớm muộn anh ấy/chị ấy cũng sẽ đi chơi điện tử và vào Cung Việt-Xô xem hài Sài Gòn cù không cười.

Tất cả không khác gì cái biểu tượng Việt Nam trong bộ phim Một người Mỹ trầm lặng, thông qua hình ảnh cô Phuợng. Tất cả hạnh phúc, tương lai, cái đẹp và sự hấp dẫn của cô ấy chỉ tồn tại khi có "viện trợ" nuớc ngoài. Không được người ngoại quốc này thì tóm người ngoại quốc kia, miễn sao được ăn theo. Mọi giá trị và lòng tự hào đều sụp đổ tan tành, nếu kẻ ngoại quốc kia bỗng nhiên không còn nữa. Một tương lai hoàn toàn phụ thuộc vào sự ban ơn (mà làm gì có sự ban ơn thuần túy chỉ vì tình nhân đạo) của người ngoài như vậy, không phải là vô vọng hay sao? Tôi vô cùng xấu hổ khi xem đến đoạn sau khi người tình Mỹ bị ám sát, cô Phuợng lại vui vẻ trở về, mặn mà với người tình Anh như xưa. Khi ông ấy nhắc đến anh người Mỹ, cô Phượng bèn bịt miệng ông bằng một cái hôn, vì chẳng có chuyện gì phải nhớ lại cả. Tôi không oán ông đạo diễn Úc, không oán ông nhà văn Anh đã nhìn Việt Nam như vậy. Họ đã nắm bắt đúng sự vô vọng của chúng ta. Nếu ở thời nay, cô Phựơng ấy, vốn là con một giáo sư kia mà, cũng đầy đủ cơ hội đào tạo, với ngoại ngữ, vi tính, chuyên môn, lịch duyệt giao tiếp, quan hệ xã hội để trở thành một bobo. Hay một vovo?

Tôi không muốn làm mếch lòng những bạn may mắn, học trường Am, rồi đang bay nhảy khắp nơi trên thế giới. Nhưng nếu thành thật với mình thì hãy xem, ngay cả cái trường Am, cái trường elite đó, cũng chỉ có thể ra đời và tồn tại với sự giúp đỡ của nuớc ngoài. Bao nhiêu phần trăm trong các bạn, hãy nói thẳng, khi trở về nuớc (trong trường hợp còn quay về nuớc) có thể tồn tại chứ chưa nói đến việc phát huy năng lực, nếu không bấu víu vào các cơ quan và tổ chức nuớc ngoài, các dự án nuớc ngoài? Bấu víu trực tiếp, hay bấu víu gián tiếp, bằng cách nhảy vào những địa vị thơm tho để huởng một phần của viện trợ nuớc ngoài rơi rớt xuống, sau khi đã bị những kẻ còn clever hơn nẫng đi phần lớn? Phần đông những người không được may mắn như thế sẽ thèm thuồng, tị nạnh, hoặc khâm khục suýt soa: "Anh ấy/chị ấy trẻ mà giỏi lắm". Nhưng cũng có một số nhỏ những người khác khinh bỉ cái "trẻ lắm giỏi lắm" mà họ cho là một thứ ròi bọ mới, thơm và sạch hơn ròi bọ kiểu "cổ điển", nhưng đều thuộc dòng ròi bọ. Một thứ bù nhìn mới, tuy biết nhiều thao tác tinh vi hấp dẫn hơn bù nhìn kiểu cũ, nhưng đều thuộc dòng bù nhìn. Tôi chỉ muốn nói rằng các bạn may mắn ấy đang ở trong một vị thế không dễ tỉnh táo để nhận ra mình thật sự là ai, có khả năng gì, có nguyện vọng gì. Hay mình chỉ là một sản phẩm do kẻ khác dựng nên, hoàn toàn phụ thuộc vào kẻ khác đó, và cũng vô vọng không hơn gì tất cả những kẻ không may mắn khác, mà không tự biết.

Thời nào Việt Nam cũng có những đứa con may mắn của nó, nhưng chưa thời nào những đứa con ấy có nhu cầu chia sẻ sự may mắn của mình cho đồng bào. Tôi chỉ muốn nói rằng không thể có tuyên ngôn về thế hệ trẻ Việt Nam nào chung cho tất cả. Giấc mơ về một nuớc Việt Nam đại đồng đã qua rồi. Nếu bạn thuộc về số 1% những kẻ may mắn, hài lòng với mình, không có nhu cầu nhận ra 99% còn lại, thì bạn chỉ nên tuyên ngôn với 1% ấy, vì 99% kia có thể coi tuyên ngôn của bạn là sự sỉ nhục.

Tôi sa vào mùi mẫn rồi thì phải. Vậy tôi xin phép không nói tới một đám đông khổng lồ của những thanh niên thậm chí không chơi điện tử, vì điện tử chứ có phải nuớc lã cho không đâu, họ chẳng biết mặt chiếc computer. Họ cũng không biết thảo luận về bất cứ một vấn đề gì, vì họ không có tiếng nói. Tất cả những biến chuyển với vận tốc chóng mặt của thế giới này trôi qua họ như những con tàu vũ trụ ngoài trái đất. Nếu mắt thuờng mà nhìn được, họ sẽ chỉ biết há hốc mồm nhìn theo. Sẽ có một bobo ngẫu nhiên tốt bụng đi qua, giúp miệng họ trở về vị trí như xưa: tức là ngậm miệng.
 
các bác ở đây có ai muốn làm lãnh đạo vậy, giơ tay cho bà con biết đi, em làm phát đâu tiên nhé :D , hìhìhì, em vừa muốn làm về eco, vừa muốn làm về com mẹc, vừa muốn làm về tin......lại muốn làm cả lãnh đạo nữa.......hic........nhưng em ko đủ tài, tủi thân quá :(

:D :D :D ttl2t:mrgreen: :mrgreen: :mrgreen:
 
Back
Bên trên