Post lại từ box cờ của TTVN, nguyên gốc do myluyi post.
http://ttvnol.com/co/350476.ttvn
Từ khi Cờ vua du nhập vào nước ta, đã có những cuộc tranh luận sôi nổi so sánh cờ Tướng với cờ Vua.
Cờ vua cuốn hút lớp trẻ, vì sao vậy?
Một số người chơi cờ Tướng tìm hiểu cờ Vua, nhưng cuối cùng phần đông vẫn thích quay về với cờ Tướng.
Hiện tại học sinh phần đông thích chơi cờ Vua, người lớn thích chơi cờ Tướng, tất cả đều có những lí do của nó. Vậy thực chất của 2 loại cờ này là như thế nào? Cờ Tướng và cờ Vua khác nhau điểm nào, giống nhau ở điểm nào và vì sao?
Phiếm đàm về những vấn đề trên không chỉ thoả mãn trí tò mò mà còn cung cấp và lý giải nhiều điều bổ ích và lý thú cho những người chơi cờ cũng như bạn đọc gần xa.
Tướng hay là Vua?
“Nhập gia tuỳ tục” là câu tục ngữ cửa miệng ở ta, hình như đó còn là qui luật tự nhiên. Chữ Hán sang đến nước ta liền biến thành chữ Nôm, chữ Latinh (Pháp) khi sang ta thì mọc ra thêm đủ loại “dấu má”, “râu ria” để trở thành được chữ Quốc ngữ bây giờ.
Khi trò chơi Saturanga, tiền thân của cờ được phát minh ở Ấn Độ từ 15 thế kỉ trước được truyền bá sang châu Âu vào khoảng thế kỉ 10, được đón nhận nhiệt liệt, nhưng người châu Âu chỉ nắm lấy cái tinh thần cốt lõi của nó, phần còn lại được cải cách hầu hết, từ tên quân cờ, hình dạng quân cờ, luật chơi một cách triệt để tới mức nếu đem so với Saturanga thì không còn ai nhận ra được nữa!
Sự thể đó cũng xảy ra khi Saturanga được truyền bá vào Trung Quốc, một đất nước thâm nghiêm, kín cổng cao tường với những luật lệ kỷ cương nghiêm ngặt theo những quan niệm “trung quân ái quốc” “tam cương ngũ thường” thì Saturanga bị xét nét tới tận chân tơ kẽ tóc. Rốt cuộc đã được chấp nhận vì sự tuyệt vời về mọi phương diện nằm ngay trong chính bản thân nó, tuy nhiên nó cũng bị cải tổ toàn diện, được “Trung Hoa” hoá bằng những tư tưởng, triết lý và tập tục ở đất nước bao la này để có thể trở thành cờ Tướng hoàn toàn mang màu sắc phương Đông.
Trung Hoa cả ngàn năm sống trong cảnh bề dâu, lấn đất, đoạt quyền, tranh giành ngôi báu, giặc giã triền miên nên màu sắc chiến trận của Saturanga làm cho người Trung Hoa cảm thấy hết sức gần gũi với mình. Nhưng nhìn vào Saturanga các vị Hoàng Đế ở đây không tài nào chịu nổi cái cảnh Vua trên bàn cờ Saturanga bị rượt đuổi, chạy loạn trên bàn cờ và bị chém đầu ngay trên bãi chiến trường. Thật là một sự phạm thượng có thể dẫn tới “tác loạn”, nhất là ngay cả “anh kéo xe, chị bán tương” cùng đám tiểu yêu con nít đều có thể cầm một quân bất kì giáng một cái “chát” lên đầu Vua khiến Vua chết lăn quay rồi phá lên cười hể hả.
Hoặc là phải biến mất, hoặc là tồn tại nhưng phải thay đổi. Trên bàn cờ không thể có một quân nào được phép xưng Vương. Không mấy khó khăn, các nhà thông thái Trung Hoa đã khôn khéo tìm ngay được cái tên thích hợp cho quân cờ này: nó sẽ mang tên là Tướng hay Soái và mãi mãi chỉ được phép dùng tên đó mà thôi. Tên của trò chơi đánh trận mới này được đổi thành “Tượng kỳ”.
Nhưng thật ra đó chỉ là sự “kỵ huý” một cách hình thức. Bởi xét về nội dung thì đó vẫn là Vua. Vua trăm phần trăm.
Bởi làm sao đã là Tướng lại không bao giờ ra trận? Trong lịch sử muôn đời của Trung Hoa, Tướng phải luôn “lãnh ấn tiên phong”, xông pha trận mạc. Quân chỉ dàn hai bên, còn “choảng” nhau thật sự phải là hai Tướng. Chẳng phải Quan Công vác đao chém Hoa Hùng, Hứa Chử cởi trần đánh Mã Siêu đó sao. Đằng này tướng ung dung trong màn trướng, chẳng hề hay biết thế nào là mùi khói lửa. Tướng gì mà có 2 “quan văn” chầu chực hai bên (Sĩ) và trong ngoài canh phòng cẩn mật (2 tượng)
Thật rõ ràng, ai cũng có thể dễ dàng nhận ra: đấy không phải là Tướng mà là một ông Vua. Và xin các bạn chớ ngạc nhiên khi ta nói rằng đấy mới chính là cờ Vua!
Thế còn cờ Vua?
Xin thưa, cờ Vua mới chính là cờ Tướng, theo đúng nghĩa của nó, nhất là khi ta xét vai trò của quân đứng đầu bàn cờ.
Ta hãy tạm rời Trung Quốc sang châu Âu, nơi Vua (tiếng Anh: King, tiếng Pháp: Roi, tiếng Nga: Karol…) cùng Hoàng Hậu ngự trị trên bàn cờ.
Nhưng có điều là Vua không sống trong cung điện, không có quần thần vây quanh. Vua được thoải mái chạy lông nhông khắp trận địa. Đã có môt thuật ngữ rất hay được dùng trong cờ vua là “Vua lang thang”. Vua cũng chen lấn trong đám lính tráng, ngựa xe… hỗn loạn trên bàn cờ. Bất kỳ quân nào tới gần Vua là Vua vung gươm chém liền, nếu không chém thì Vua cũng toi mạng.
Vua còn hỗ trợ đắc lực cho các quân khác chiến đấu, nhất là vào tàn cuộc, lắm lúc Vua phải lom khom hộ vệ cho một chú Tốt “lỏi con” (thật chẳng còn ra thể thống gì cả!) để chú có cơ may vào tận tới sào huyệt đối phương nhằm được phong cấp (thành Xe hay Hoàng Hậu) đặng cứu Vua khỏi cơn khốn đốn. Có lúc Vua phải xông thẳng ra bãi chiến trường để chặn đường Vua đối phương hay giơ lưng ra cản đám lính địch đang tràn tới. Thật chẳng còn chút đường bệ nào như Tướng bên cờ Tướng!
Ngoài ra bên cờ Vua còn có Hoàng Hậu, tuy tên là như thế nhưng cũng chẳng có ai đi theo bảo vệ hay hầu hạ đức bà cả, ngược lại “nàng” cũng phải xông pha trận mạc, đánh đông dẹp bắc, lắm khi còn oai phong hơn Vua nhiều.
Tóm lại, về thực chất Vua chính là Tướng, Hoàng Hậu cũng là Tướng, chỉ khác nhau ở chỗ dù “bà” có hi sinh thì cờ vẫn còn, nhưng nếu ông hi sinh thì thất bại hoàn toàn. Việc toàn thể các quân cờ đều xông pha trận mạc dưới sự chỉ huy của một nhân vật khiến cho người ta dễ dàng nhận ra: cờ Vua đúng là cờ Tướng chính hiệu!
Cũng phải nói thêm một chút về sự ra đời của Hoàng Hậu trên bàn cờ Vua:
Vào khoảng 1400 năm trước đây, khi Saturanga hình thành thì vị trí của quân Hoàng Hậu là một quân khác có tên là Mantri, khi cờ được truyền bá sang Ba Tư thì người Ba Tư gọi nó là Firzan nghĩa là “ông cố vấn”… Đây là quân yếu nhất trên bàn cờ vì nó chỉ được phép đi chéo tới 4 ô lân cận nơi nó đang đứng mà thôi. Khi cờ Vua sang châu Âu thì người châu Âu lấy làm lạ lùng về vai trò của một quân quá mức “vô thưởng vô phạt” như thế. Họ bèn thay đổi vai trò của nó. Vào khoảng năm 1475, khi nền văn hoá Phục Hưng đang ở thời kì rực rỡ, vai trò của phụ nữ trong văn hoá nghệ thuật được tôn vinh, người Italia và Tây Ban Nha đã đi tới một quyết định táo bạo là phế truất “ông cố vấn” khỏi bàn cờ và biến nó thành Hoàng Hậu và cho nó quyền ngang dọc tung hoành, kể cả theo các đường chéo, trở thành lực lượng chiến đấu hùng mạnh nhất trên bàn cờ. Hoàng Hậu giữ vững vị trí của mình hơn 500 năm qua và nhờ có nó mà bàn cờ sôi động hẳn lên.
Ta cũng dễ dàng nhận ra rằng quân cố vấn trong Saturanga không khác mấy quân Sĩ trong cờ Tướng, nó lại là một bằng chứng cho thấy cờ Tướng xuất phát từ Saturanga.
http://ttvnol.com/co/350476.ttvn
CỜ TƯỚNG, CỜ VUA - MỘT HAY HAI THẾ GIỚI
Từ khi Cờ vua du nhập vào nước ta, đã có những cuộc tranh luận sôi nổi so sánh cờ Tướng với cờ Vua.
Cờ vua cuốn hút lớp trẻ, vì sao vậy?
Một số người chơi cờ Tướng tìm hiểu cờ Vua, nhưng cuối cùng phần đông vẫn thích quay về với cờ Tướng.
Hiện tại học sinh phần đông thích chơi cờ Vua, người lớn thích chơi cờ Tướng, tất cả đều có những lí do của nó. Vậy thực chất của 2 loại cờ này là như thế nào? Cờ Tướng và cờ Vua khác nhau điểm nào, giống nhau ở điểm nào và vì sao?
Phiếm đàm về những vấn đề trên không chỉ thoả mãn trí tò mò mà còn cung cấp và lý giải nhiều điều bổ ích và lý thú cho những người chơi cờ cũng như bạn đọc gần xa.
Tướng hay là Vua?
“Nhập gia tuỳ tục” là câu tục ngữ cửa miệng ở ta, hình như đó còn là qui luật tự nhiên. Chữ Hán sang đến nước ta liền biến thành chữ Nôm, chữ Latinh (Pháp) khi sang ta thì mọc ra thêm đủ loại “dấu má”, “râu ria” để trở thành được chữ Quốc ngữ bây giờ.
Khi trò chơi Saturanga, tiền thân của cờ được phát minh ở Ấn Độ từ 15 thế kỉ trước được truyền bá sang châu Âu vào khoảng thế kỉ 10, được đón nhận nhiệt liệt, nhưng người châu Âu chỉ nắm lấy cái tinh thần cốt lõi của nó, phần còn lại được cải cách hầu hết, từ tên quân cờ, hình dạng quân cờ, luật chơi một cách triệt để tới mức nếu đem so với Saturanga thì không còn ai nhận ra được nữa!
Sự thể đó cũng xảy ra khi Saturanga được truyền bá vào Trung Quốc, một đất nước thâm nghiêm, kín cổng cao tường với những luật lệ kỷ cương nghiêm ngặt theo những quan niệm “trung quân ái quốc” “tam cương ngũ thường” thì Saturanga bị xét nét tới tận chân tơ kẽ tóc. Rốt cuộc đã được chấp nhận vì sự tuyệt vời về mọi phương diện nằm ngay trong chính bản thân nó, tuy nhiên nó cũng bị cải tổ toàn diện, được “Trung Hoa” hoá bằng những tư tưởng, triết lý và tập tục ở đất nước bao la này để có thể trở thành cờ Tướng hoàn toàn mang màu sắc phương Đông.
Trung Hoa cả ngàn năm sống trong cảnh bề dâu, lấn đất, đoạt quyền, tranh giành ngôi báu, giặc giã triền miên nên màu sắc chiến trận của Saturanga làm cho người Trung Hoa cảm thấy hết sức gần gũi với mình. Nhưng nhìn vào Saturanga các vị Hoàng Đế ở đây không tài nào chịu nổi cái cảnh Vua trên bàn cờ Saturanga bị rượt đuổi, chạy loạn trên bàn cờ và bị chém đầu ngay trên bãi chiến trường. Thật là một sự phạm thượng có thể dẫn tới “tác loạn”, nhất là ngay cả “anh kéo xe, chị bán tương” cùng đám tiểu yêu con nít đều có thể cầm một quân bất kì giáng một cái “chát” lên đầu Vua khiến Vua chết lăn quay rồi phá lên cười hể hả.
Hoặc là phải biến mất, hoặc là tồn tại nhưng phải thay đổi. Trên bàn cờ không thể có một quân nào được phép xưng Vương. Không mấy khó khăn, các nhà thông thái Trung Hoa đã khôn khéo tìm ngay được cái tên thích hợp cho quân cờ này: nó sẽ mang tên là Tướng hay Soái và mãi mãi chỉ được phép dùng tên đó mà thôi. Tên của trò chơi đánh trận mới này được đổi thành “Tượng kỳ”.
Nhưng thật ra đó chỉ là sự “kỵ huý” một cách hình thức. Bởi xét về nội dung thì đó vẫn là Vua. Vua trăm phần trăm.
Bởi làm sao đã là Tướng lại không bao giờ ra trận? Trong lịch sử muôn đời của Trung Hoa, Tướng phải luôn “lãnh ấn tiên phong”, xông pha trận mạc. Quân chỉ dàn hai bên, còn “choảng” nhau thật sự phải là hai Tướng. Chẳng phải Quan Công vác đao chém Hoa Hùng, Hứa Chử cởi trần đánh Mã Siêu đó sao. Đằng này tướng ung dung trong màn trướng, chẳng hề hay biết thế nào là mùi khói lửa. Tướng gì mà có 2 “quan văn” chầu chực hai bên (Sĩ) và trong ngoài canh phòng cẩn mật (2 tượng)
Thật rõ ràng, ai cũng có thể dễ dàng nhận ra: đấy không phải là Tướng mà là một ông Vua. Và xin các bạn chớ ngạc nhiên khi ta nói rằng đấy mới chính là cờ Vua!
Thế còn cờ Vua?
Xin thưa, cờ Vua mới chính là cờ Tướng, theo đúng nghĩa của nó, nhất là khi ta xét vai trò của quân đứng đầu bàn cờ.
Ta hãy tạm rời Trung Quốc sang châu Âu, nơi Vua (tiếng Anh: King, tiếng Pháp: Roi, tiếng Nga: Karol…) cùng Hoàng Hậu ngự trị trên bàn cờ.
Nhưng có điều là Vua không sống trong cung điện, không có quần thần vây quanh. Vua được thoải mái chạy lông nhông khắp trận địa. Đã có môt thuật ngữ rất hay được dùng trong cờ vua là “Vua lang thang”. Vua cũng chen lấn trong đám lính tráng, ngựa xe… hỗn loạn trên bàn cờ. Bất kỳ quân nào tới gần Vua là Vua vung gươm chém liền, nếu không chém thì Vua cũng toi mạng.
Vua còn hỗ trợ đắc lực cho các quân khác chiến đấu, nhất là vào tàn cuộc, lắm lúc Vua phải lom khom hộ vệ cho một chú Tốt “lỏi con” (thật chẳng còn ra thể thống gì cả!) để chú có cơ may vào tận tới sào huyệt đối phương nhằm được phong cấp (thành Xe hay Hoàng Hậu) đặng cứu Vua khỏi cơn khốn đốn. Có lúc Vua phải xông thẳng ra bãi chiến trường để chặn đường Vua đối phương hay giơ lưng ra cản đám lính địch đang tràn tới. Thật chẳng còn chút đường bệ nào như Tướng bên cờ Tướng!
Ngoài ra bên cờ Vua còn có Hoàng Hậu, tuy tên là như thế nhưng cũng chẳng có ai đi theo bảo vệ hay hầu hạ đức bà cả, ngược lại “nàng” cũng phải xông pha trận mạc, đánh đông dẹp bắc, lắm khi còn oai phong hơn Vua nhiều.
Tóm lại, về thực chất Vua chính là Tướng, Hoàng Hậu cũng là Tướng, chỉ khác nhau ở chỗ dù “bà” có hi sinh thì cờ vẫn còn, nhưng nếu ông hi sinh thì thất bại hoàn toàn. Việc toàn thể các quân cờ đều xông pha trận mạc dưới sự chỉ huy của một nhân vật khiến cho người ta dễ dàng nhận ra: cờ Vua đúng là cờ Tướng chính hiệu!
Cũng phải nói thêm một chút về sự ra đời của Hoàng Hậu trên bàn cờ Vua:
Vào khoảng 1400 năm trước đây, khi Saturanga hình thành thì vị trí của quân Hoàng Hậu là một quân khác có tên là Mantri, khi cờ được truyền bá sang Ba Tư thì người Ba Tư gọi nó là Firzan nghĩa là “ông cố vấn”… Đây là quân yếu nhất trên bàn cờ vì nó chỉ được phép đi chéo tới 4 ô lân cận nơi nó đang đứng mà thôi. Khi cờ Vua sang châu Âu thì người châu Âu lấy làm lạ lùng về vai trò của một quân quá mức “vô thưởng vô phạt” như thế. Họ bèn thay đổi vai trò của nó. Vào khoảng năm 1475, khi nền văn hoá Phục Hưng đang ở thời kì rực rỡ, vai trò của phụ nữ trong văn hoá nghệ thuật được tôn vinh, người Italia và Tây Ban Nha đã đi tới một quyết định táo bạo là phế truất “ông cố vấn” khỏi bàn cờ và biến nó thành Hoàng Hậu và cho nó quyền ngang dọc tung hoành, kể cả theo các đường chéo, trở thành lực lượng chiến đấu hùng mạnh nhất trên bàn cờ. Hoàng Hậu giữ vững vị trí của mình hơn 500 năm qua và nhờ có nó mà bàn cờ sôi động hẳn lên.
Ta cũng dễ dàng nhận ra rằng quân cố vấn trong Saturanga không khác mấy quân Sĩ trong cờ Tướng, nó lại là một bằng chứng cho thấy cờ Tướng xuất phát từ Saturanga.
Chỉnh sửa lần cuối: