Tao rỗi việc, thừa năng lượng, được bạn Hồng Ngọc thầy dùi, bôi được hai trang này, post lên vui chơi giải trí chút
-----------------------------------------------------------------
Thu đến sớm
Năm nay thu đến sớm quá, lòng người vấn vương sớm quá… Có lẽ tại mình còn nhỏ quá…
Nhớ ngày này năm ngoái, nắng vẫn còn lung linh ngoài ô cửa sổ được đặt tên “Bình minh” này. Hồi ấy nắng đẹp lắm, nóng lắm cơ. Cái cữ trời heo may này ở Việt Nam, nắng đầu ngày đã xuyên qua lớp kính mỏng hai ly mà ôm lấy cái chăn đơn nhồi lông ngỗng đến rạo rực cả lên. Và một hệ quả hiển nhiên là cái đứa bị cái chăn ôm sẽ nóng lên cũng với nó. Thế là chuyện cứ y như câu hát “Một ngày mới bắt đầu bằng ánh bình minh” ấy. Jeans này, rồi sơ mi cài-đủ-khuy này, rồi hầm bà lằng cái thứ khác được nhét không vào túi thì cũng vào cặp này. Chạy biến khỏi căn phòng phủ lớp thảm trắng đang được nhuộm vàng từng khắc một, có đứa suýt chết vì bị xe tông. Nắng vui ghê cơ, nắng nhỉ…
Nhưng mà nắng hồi ấy cũng tệ lắm, nắng à. Có mấy cái bánh mỳ để trên cái kệ đầu giường cũng bị nắng hun đến mốc xanh mốc đỏ cả lên, làm mình hì hụi cạo mốc rồi cứ miếng nước miếng bánh mà nuốt, khiến cho vị đắng như berberin cũng không còn kịp ở trên đầu lưỡi nữa. Gần một tuần nắng tàn nắng hại thế làm mình sụt mất mấy cân, phải chuyển sang ăn sôcôla dù nắng biết rõ là mình phải kiêng mà… Ứ ừ, nắng lại hư nữa nhé. Đã bắt mình phải ăn cái món ngọt khé cả cổ, uống đến nửa chai nước cho mỗi thanh bé xiu xíu ấy rồi, mà sao nắng lại vẫn còn trêu mình thế? Nắng làm mình tốn tiền này, nắng làm mình phải ăn “nước hàng ngọt” này, nắng suýt làm mình nóng quá mà phát sốt phát rét này, rồi còn nhiều nhiều nữa cơ. Nắng đã thấy mình hư chưa nắng?
Người ta nói ấy là tại mùa hè năm ngoái nó thất thường quá, nhiều chuyện lạ xảy ra qúa… Cái nắng tan vàng chảy đá này mãi đến tận gần tháng Mười âm mới tắt, mới để cho mây đến, mới để cho gió về. Mà những cơn mưa thu năm ngoái nó cũng khác lắm cơ. Mưa nhè nhẹ như làn sương sớm chưa tan hết, vẩn vơ trong tầng không, hễ gặp khuôn mặt đáng yêu nào là đậu xuống, ngày càng nhiều, nhưng thủy chung vẫn chỉ là một làn hơi mỏng mỏng ấp lấy môi ấy, má ấy, mí mắt ấy nữa…
Đã đến ba ngày nay rồi, mình chẳng còn gặp nắng nữa. Nắng bỏ đi chơi, nắng để mưa rơi… Mà mưa này làm mình ốm đấy nắng à. Mình cũng gây gấy sốt, cũng vang váng đầu, nhưng mà mình lại run lẩy bà lẩy bẩy, chân tay đi như nhảy một điệu gì đấy hơi ngu ngốc một chút. Nắng thấy lạ không? Không như cái ốm của nắng nhỉ, cái ốm này là của mưa. Nắng năm nay đi sớm quá, khiến thu đến đông về theo cơn gió biển Manche… Nắng à, mình biết trời thương nắng lắm, nhưng mà cái gì cũng có phép tắc của nó cả mà, đúng không? Nắng nói đi; có phải sợi tơ này là chữ ừ không, nắng nhỉ..
Trời cho bao nhiêu thì cũng chỉ biết được bấy nhiêu thôi. Một năm tứ thời tiết, nắng chiếu được bao lâu trên ngọn đồi này… Mình chẳng biết đâu, mình học Thống kê, thấy nói là mấy con số mà các ông khí tượng, rồi thủy văn, rồi thiên trời địa đất lăng nhăng gì gì đấy phát biểu cũng chỉ là giá trị trung bình thôi cơ mà? Thầy giảng trong mấy hôm mình đang tương tư nắng trong cơn mê là cái này có thể tăng một chút, cái kia có thể giảm một chút, rồi kéo lên hạ xuống, chế biến lăng nhăng sao cho vừa ý mà vẫn không thay đổi số liệu tổng quát được mà. Nắng ơi, xin trời đi mà… Người ta ở nhà sao nhiều nắng thế, mà mình ở đây lại chẳng có nhỉ… Nhớ cái câu mình hay rêu rao hồi còn bé xíu không nắng, cái câu “Lạy trời mưa xuống…” ấy. Chắc hồi ấy nắng ghét mình lắm, ngu ơi là ngu, dốt ơi là dốt, có mà không biết hưởng, để đến giờ bệnh tật đến người rồi thì mới thèm gọi nắng, thế thì cho chết đi cho rảnh.
Nhưng mà…nắng à, mình chỉ là người thôi mà, mình đâu có được thiên thu trường cửu như nắng. Nắng sống lâu, nắng thấy nhiều, nắng phải hiểu chứ. Nắng già mà còn bắt nạt mình hay sao? Nắng ơi, có phải hồi xưa, khi nắng trẻ hơn giờ tầm hai, ba ngàn tuổi gì đó, có một ông cưỡi trâu chạy lông nhông rồi viết câu “Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu” này không? Lạ nhỉ, có lẽ mình là kiếp sau của ông ấy chăng. Sao nắng cũng đối xử với mình thế…Nắng bất nhân thật à? Đâu có, nắng ấm lắm, nắng lạnh lắm, nắng cũng nóng lạnh như mình mà… Vậy sao người ta lại gọi nắng ngốc nghếch của mình là “bất nhân” nhỉ? Tại mình dốt hay tại người ta khôn đây hả nắng… Nắng yêu, ngoan nào, nói cho mình nghe đi…
Tại sao nắng lại im lặng thế? Nắng đi à, đi thật đấy à? Trời mưa rồi nắng này, lạnh quá này… Mình vẫn chẳng hiểu, à không, chưa hiểu thôi. Mình mà nói chẳng hiểu thì nắng sẽ cho mình là ngu ngốc mất. Nắng có vẻ vui tươi mỗi khi mình vô ưu đúng không nào? Nắng thích thế thật không đấy? Hay là nắng chỉ như khuôn mặt cao su kia, kéo ra thì cười, để yên thì lạnh như chết ấy? Nắng ơi, sao nắng chẳng nói gì… Mưa vẫn rơi, trời lạnh dần, tối dần kìa, không thèm nháy mắt lất một cái sao, nắng…
Nắng à, nắng sống lâu thế có khổ không? Niên kỷ của nắng đến giờ chắc chẳng thể nào đo theo kiểu thổi nến, đếm hoa của mình nữa nhỉ. Có lấy hết sáp ở thế giới này cũng chẳng đủ làm nến để mừng sinh nhật nắng đâu nhỉ. Mà không, có lẽ nắng chẳng thích mấy cái đấy đâu. Mình nghe thầy tuồng kể chuyện là “bậc chân nhân sống lâu như trời đất thì vạn vật như có như không”, mà nắng lại còn cao hơn chân nhân một bậc nữa. Nắng, hình như một chia cho rất nhiều thì cũng như không đúng không? Thảo nào nắng chẳng cảm thấy gì hết… Nắng thích đến thì đến, thích đi thì đi, vứt mình chỏng chơ như món đồ chơi thế này à…giận nắng đấy… Ứ ừ, mình cũng muốn như nắng cơ, muốn sống như nắng, muốn ở cạnh nắng. Mình không phải người biết nắng sinh ra thế nào, thì mình muốn là người duy nhất thấy nắng ra đi thế nào. Nắng làm được không? Nắng, giúp nhé?
Nắng vẫn im re! Hư, ghét! Đã thế thì cho nắng đi đâu thì đi, mình ngồi ôm lò sưởi, ngồi ăn sôcôla cũng đủ ấm rồi, chả khiến đến nắng nữa… Nắng giận thật à? Thôi mà, nắng biết hồi năm ngoái, mình có chịu được trò đấy đâu. Mình sẽ ngoan, sẽ không quấy nắng nữa nhé? Được không? Mình sẽ tự tìm cách để làm điều mình muốn, không đòi nắng làm đâu, nhé…
Nắng, muốn mình sống với nắng không? Mình…không muốn thế. Nắng à, mình sợ lắm… Mình mà sống cùng nắng thì cũng sẽ vô tình như nắng mất thôi. Thế thì sống để làm gì? Nắng biết là mình muốn sống cũng chỉ vì nắng thôi mà… Ôi, tại sao mọi thứ không được như ý nhỉ? Việc của nắng có được suôn sẻ lắm không? Có được như ý nắng không? Nắng lại im này… À, mình hiểu rồi, có phải tại nắng không muốn gì nên không cảm thấy gì không? À, ừ, tiên sinh kể chuyện của mình nói thế mà… “Tri túc bất nhục”, nắng cao quá, nắng à…
Nắng ơi, năm nay nắng đi sớm thì năm sau nắng có ở lại được lâu hơn không? Gió lạnh quá nắng à… nắng hờ hững trôi theo cái lạnh buốt xương này sao? Mình sẽ chờ nắng mà… Thu ơi, đừng yêu em nhé…em sợ thu sang…
………
Nắng, giờ mình cũng như nắng rồi… Francis, cô nói đi, hễ vô cảm là được ở cạnh nắng đúng không?
Lạ nhỉ…nắng đi đâu mất rồi… Chỉ thấy thu sang... Chân cũng không còn lạnh nữa… Hê, nhẹ nhỉ, cứ như chết rồi thế này? Có ai không thế?
………
Nắng vẫn là nắng của ngày nào, nhỉ?
Gió thổi kìa, nắng ơi… Hẹn mùa nắng năm sau, nắng nhé.