12 LÝ - 3 NĂM - MỘT CHẶNG ĐƯỜNG.
Sapa hè năm lớp 10.
Dịp đó đi Sapa ba ngày bằng tàu nằm, sĩ số 29 mà thiếu nhiều, chỉ được khoảng 18 người gì đó. Sáng sớm dậy từ 4h, cả nhà lục đục để có mặt ở ga Hà Nội lúc 5h, khoảng 5h30 tàu chạy thì phải. Lớp mình chia nhau vào từng phòng một, đợt đó đi bị thiếu vé nằm, buổi đêm vài chú xung phong "không ngủ" ra ghế ngồi đánh bài. Cũng không nhớ nhiều lắm nữa, chỉ ấn tượng nhất là nửa đêm tỉnh dậy vẫn thấy phòng bên cạnh mà to nhất là giọng thằng An hát to tướng. Phòng thứ nhất gồm thầy Hiệp, con thầy, bố Diệp, Quang béo (chú Quang sắn nằm tầng 2 vì sợ ... say - thấy bảo mẹ dặn thế
), và ba bố con tớ nữa. Phòng bên cạnh là lũ con gái, có sáu cái giường mà tận 7 "chị", tội nghiệp Vân phải nằm chen chúc. Buồn cười nhất cái đoạn Hồng Ngọc ngủ "ngồi", mình đang đọc sách tự dưng thấy bố Diệp gọi ra, chỉ vào Hồng Ngọc lắc đầu, bảo "đúng là mấy đứa chúng mày"
).
Đến Sapa thì hơi buồn, mưa suốt ba ngày liền ở đó, mà không có người hướng dẫn nên cũng chẳng biết đi đâu. Đẹp nhất có lẽ là đoạn lên Cổng trời, đi qua một khu lưu niệm đến một thung lũng nhỏ thôi trồng toàn hoa là hoa (quên mất tên thũng lung đó rồi, hình như gọi là thung lũng Tình yêu thì phải? ), leo lên những dãy núi không cao lắm nhưng khung cảnh thiên nhiên thì rực rỡ và thi vị vô cùng. Lưng chừng núi bên cạnh đường đi có những căn chòi lợp lá, cột, ghế và bàn đều bằng thân tre, xung quanh đôi chỗ những luống hoa đủ màu tươi tốt được chăm bón kỹ lưỡng, không gian yên tĩnh, thi thoảng mới có tiếng người, ngồi ở đó hướng tầm mắt ra xa những rừng cây xanh mướt mải, thấy lòng mình phóng khoáng và thèm như trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm ngày xưa :
Xe ngựa bụi không đến
Hoa, trúc tay tự trông.
Gậy, dép bén mùi hoa,
Chén, cốc ánh sắc hồng.
Rửa nghiên, cá nuốt mực
Pha trà, chim lánh khói
Ngâm thơ thừa tiêu dao,
Buổi chiều hôm thứ hai lang thang ở thị trấn, trời vừa mưa vừa rét, thị trấn nhớp nháp bẩn thỉu, bất ngờ nhìn thấy một đôi mắt sâu thăm thẳm, đẹp lạ lùng và phảng phất cái buồn âm u của thứ sương giăng phủ trắng vùng núi non này. Chưa bao giờ nhìn thấy cái buồn nào nhợt nhạt như thế, có lẽ là một cái buồn từ trong chất mà ra, đặc trưng của người vùng núi chăng? Cho nên mặc dù chả bao giờ biết ăn khoai nướng với ngô nướng là gì, ấy thế mà cũng ngồi xuống xơi hết cả một củ to đùng, một bắp ngô nóng xuýt xoa vừa ăn vừa thổi cốt chỉ để được nhìn đôi mắt ấy thật lâu. Lúc ấy, lần đầu tiên, mình có cái cảm giác ngồi bên bếp than hồng giữa tiết trời lạnh giá, thêm ít mưa phùn tí tách, bóc một thứ gì đấy nóng giãy, bỏng cả tay, nhưng ấm cúng và rạo rực, ăn hết rồi mà cũng chẳng muốn đứng dậy ...
Cửa khẩu Lạng Sơn - 10 Lý hè Sapa 2001
( Một trong số ít những ảnh có mặt Bùi Tuấn)
Thác Bạc - 10 Lý hè Sapa 2001
11 Lý - Hồ Núi Cốc.
Đi được hồ Núi Cốc là cả một thời gian tranh luận, bàn tán. Khi thống nhất là đi đâu rồi, lớp Văn còn lên dọa nếu cho lớp Nga đi cùng thì sẽ không đi với lớp mình nữa. Mặc dầu chung xe với lớp Văn nhưng có vẻ như quân ta không được sôi nổi cho lắm trong khi lớp họ hát hò suốt cả đường đi. Đến nơi thì không được tập trung ở một chỗ, cũng hơi mất vui. Buổi đi thuyền quanh hồ Núi Cốc thì 3 nhân là tớ, Mạnh, Tuấn Anh bị tống sang thuyền của lớp Nga, tiếc hùi hụi mà chẳng biết làm thế nào. Nhớ tối hôm ấy cả 3 lớp Lý, Văn, Tin đốt lửa trại, cũng hát, nhảy múa tưng bừng, chơi “Từ ánh mắt đến trái tim”. 12h đêm, phụ huynh và thầy cô bắt đi ngủ, cả lớp bắt đầu lôi cháo ra hì hụi ăn. Công nhận con gái lớp mình giỏi thật và cũng độc đáo đấy chứ, liệu có ai tin nổi là đi dã ngoại mà còn nấu cháo với nhau, mà không phải cháo suông, cháo … gà hẳn hoi nhé ! Cái thú quây quần bên nhau luôn là niềm vui thích của tuổi học trò, chả thế mà đi chơi là phụ, đánh bài tán chuyện tới tận sáng mới là chính, mọi người nhể ?
Hồ Núi Cốc - dịp 20/11 năm 2002 lớp 11
( Thuận béo chụp ảnh nào cũng trông như là búp bê, nhất là Linh có cái điệu "thè lưỡi" há há ...)
12 Lý – Bích Động.
Tập thể 12 Lý - Tam Cốc tháng 12/2003
( Một trong những cái ảnh tập thể đẹp nhất của lớp mình, đếm lại nhớ ra hồi đó thiếu Nhung, Quang - hai anh chị này hú hí rủ nhau ở nhà ...)
Tập thể 12 Lý : dưới chân Bích Động
( Trông cái này ngộ quá, Hiếu thì như ông nông dân với bộ ria rất trần quấy, chú Long thì như lão ... lái đò, con Giòi không hiểu có hay đi quảng cáo cho Colgate hay không mà cười rất chuyên nghiệp, Nguyên chuối thì trông như .. con khỉ, hé hé ! )
Một thuyền trên đường qua Tam Cốc
Đi Tam Cốc-Bích Động-Phát Diệm sao nhớ nhất lúc ngồi trên thuyền qua Tam Cốc. Không phải là những chiếc thuyền máy ồn ào, đây là thuyền chèo tay, êm ả và nhẹ nhàng, bập bềnh lướt trên mặt nước trong vắt có thể soi mình và nhìn xuống tận đáy . Tiếng chèo khua nước từng nhịp từng nhịp, nước sóng réo rắt, tĩnh tâm mà đi thì nghe như nhịp phách đều tay vui tai thêm đưa đẩy câu chuyện của người lữ khách, chứ đầu óc còn vẩn vơ vướng bận gì thì thật sốt ruột. Làn nước mát lạnh, chạm nhẹ bàn tay kéo lê vào dòng nước mát, bứt cành dương sỉ xanh óng ả đang dập dềnh theo sóng ở phía dưới, nước trong có ánh mặt trời chiếu xuống, khiến cho mọi vật dưới đó trở nên lung linh, đẹp diệu kỳ. Hai bên là núi đá bầy dê nhởn nha gặp cỏ, phía trên là bầu trời, cô bạn cùng thuyền ngân nga một điệu dân ca Nga trầm bổng, đôi lúc cứ tưởng mình đang đến cõi Thiên Thai ...