Nguyễn Minh Nhật
(ngocanh)
Điều hành viên
Tớ để bạn Vân đọc lại cái này..tại sao tớ là gió...
katia,
Em sống để làm gì?Mục tiêu của em là gì?
Là làm được những cái mình muốn và đạt được những gì mình ao ước. Có lẽ chị sẽ hỏi em muốn gì?Ao ước gì?
Đó là sống tự do, tràn đầy tình yêu với công việc, với gia đình, với cả chính mình. Là khao khát được bước trên con đường của bản thân em đã chọn.
Em yêu gió, vì gió có thể nâng được diều, có thể bay trên khoảng trời của riêng mình, có thể chạm vào được mặt trời, có thể chở hoàng hôn về cuối chân trời...Gió có thể làm nhiều lắm.Và điều quan trọng nhất là nỗi buồn có thể cuốn theo chiều gió.
Nhưng em cũng từng đọc trong Tôi của Nguyễn Tuân một câu hay: "Tất cả hoặc không có gì, gió chỉ thổi một chiều".
Một chiều mà thôi.
Có lẽ Nguyễn Tuân được coi là mẫu mực văn chương Việt với bản thân em.Tất cả những tác phẩm của Nguyễn đi vào lòng em dễ dàng như em đọc thấy con người mình. Chủ nghĩa cá nhân, độc lập, tự do, phi vật chất và nhiều tinh thần. Là tình yêu với hạnh phúc riêng, là tình yêu với mỗi ngày đổi khác, là đi và sống. Chứ không ngồi và sống. Nguyễn với em là đỉnh cao của văn chương Việt mọi thời đại. Có thể đọc và không cảm thấy gì. Mà sau đó thấm đến tận tim khi bản thân trùng với nhịp của hồn văn. Nguyễn là cái bình yên day dứt và là hạnh phúc đớn đau không bao giờ trọn vẹn. Con người đi tìm 1 vẻ đẹp không có thật, vẻ đẹp cuộc sống.
Trong 1 trang black web em từng tình cờ được gửi(mà sau đó cũng không vào lại nổi) em được đọc "Những bản tùy bút không xuất bản" của Nguyễn, trong đó có "Vết trăng" và "Một" là 2 tùy bút chấn động nhất trong em từ trước đến nay."Vết trăng" thì cuồng điên như đọc thơ Hàn và có cả cái dịu dàng điềm tĩnh của văn Khải, nó vẽ lên cái mà một người con trai đi tìm trong cả một cuộc đời không thấy: một vết trăng in hình một người con gái. 2 tiếng đọc và 2 năm hiểu hết. "Một" thì đặc trưng cho chủ nghĩa cá nhân của Nguyễn: lối đi riêng, lối đi mà con người thời Nguyễn không thấy được thì Nguyễn đâm vào. "Tài hoa.Lệch biển sóng không bờ".
.....................
Tại sao em lại tìm đến chị. Vì em là Zest-của ngày hôm qua và ngày mai. Chị là Katia của ngày hôm nay...
!
.......................................
Về trong phố xưa tôi nằm
Có lần nghe tiếng ru bên vườn
Chợt như xác thân không còn
Và cạnh tôi là đồng vắng
Về trên phố cao nguyên ngồi
Tiếng gà trưa gáy khan bên đồi
Chợt như phố kia không người
Còn lại tôi bước hoài
Lòng ta có khi tựa như vắng ai
Nhiều khi đã vui cười nhiều khi đứng riêng ngoài
Nhiều đêm muốn đi về con phố xa
Nhiều đêm muốn quay về ngồi yên dưới mái nhà
Dòng sông trước kia tôi về
Bỗng giờ đây đã khô không ngờ
Lòng tôi có khi mơ hồ
Tưởng mình đang là cơn gió
Về chân núi thăm nấm mồ
Giữa đường trưa có tôi bơ phờ
Chợt tôi thấy thiên thu
Là một đường không bến bờ
anh nhớ em nhiều lắm Trúc ạ.
một bản nhạc ngày xưa em từng chơi
thoảng vào lòng nỗi nhớ.
đầy,vơi.
phố lặng ngắm em ướt mình trong gió
càng yêu hơn, lại càng thấy nghiệt hơn.
giọt bóng dài đưa trên dốc lặng trơn
sương của đêm đưa anh về với phố
về ấm chỗ...
nước lăn dài xuống cổ...
Hà Nội hiền đón đứa trẻ mênh mông.
Tóc rơi dài, nắng mùa đông đáp xuống...
Mí của mưa và mắt của trời xa
Phố của hoa.Tất cả của chúng ta........................
Anh sẽ khóc khi nhìn về phía ấy
Phía có dáng em.Phía Hà Nội xa vời
Phía có bóng em.Phía có bầu trời
Từ Sing đêm, anh nhìn về mãi mãi
Phía có nỗi đâu, phía trống trải niềm tin
Mỗi ngày xanh có thể chẳng đi tìm
Vẫn tự đến niềm đau chôn không kỹ
Vẫn là thế.Dù anh không suy nghĩ
Là trái tim nhức nhối nhớ một người
Một nụ cười.
Hoặc ngàn ánh sáng.
Lãng đãng phố hoa đón máu của trời
Hoàng hôn nhanh theo đuổi dấu chơi vơi
Anh tìm gió của anh.Nguôi lòng cũ.
"Lạc lối mưa".Hồi ức ngủ quên ngày...
katia,
Em sống để làm gì?Mục tiêu của em là gì?
Là làm được những cái mình muốn và đạt được những gì mình ao ước. Có lẽ chị sẽ hỏi em muốn gì?Ao ước gì?
Đó là sống tự do, tràn đầy tình yêu với công việc, với gia đình, với cả chính mình. Là khao khát được bước trên con đường của bản thân em đã chọn.
Em yêu gió, vì gió có thể nâng được diều, có thể bay trên khoảng trời của riêng mình, có thể chạm vào được mặt trời, có thể chở hoàng hôn về cuối chân trời...Gió có thể làm nhiều lắm.Và điều quan trọng nhất là nỗi buồn có thể cuốn theo chiều gió.
Nhưng em cũng từng đọc trong Tôi của Nguyễn Tuân một câu hay: "Tất cả hoặc không có gì, gió chỉ thổi một chiều".
Một chiều mà thôi.
Có lẽ Nguyễn Tuân được coi là mẫu mực văn chương Việt với bản thân em.Tất cả những tác phẩm của Nguyễn đi vào lòng em dễ dàng như em đọc thấy con người mình. Chủ nghĩa cá nhân, độc lập, tự do, phi vật chất và nhiều tinh thần. Là tình yêu với hạnh phúc riêng, là tình yêu với mỗi ngày đổi khác, là đi và sống. Chứ không ngồi và sống. Nguyễn với em là đỉnh cao của văn chương Việt mọi thời đại. Có thể đọc và không cảm thấy gì. Mà sau đó thấm đến tận tim khi bản thân trùng với nhịp của hồn văn. Nguyễn là cái bình yên day dứt và là hạnh phúc đớn đau không bao giờ trọn vẹn. Con người đi tìm 1 vẻ đẹp không có thật, vẻ đẹp cuộc sống.
Trong 1 trang black web em từng tình cờ được gửi(mà sau đó cũng không vào lại nổi) em được đọc "Những bản tùy bút không xuất bản" của Nguyễn, trong đó có "Vết trăng" và "Một" là 2 tùy bút chấn động nhất trong em từ trước đến nay."Vết trăng" thì cuồng điên như đọc thơ Hàn và có cả cái dịu dàng điềm tĩnh của văn Khải, nó vẽ lên cái mà một người con trai đi tìm trong cả một cuộc đời không thấy: một vết trăng in hình một người con gái. 2 tiếng đọc và 2 năm hiểu hết. "Một" thì đặc trưng cho chủ nghĩa cá nhân của Nguyễn: lối đi riêng, lối đi mà con người thời Nguyễn không thấy được thì Nguyễn đâm vào. "Tài hoa.Lệch biển sóng không bờ".
.....................
Tại sao em lại tìm đến chị. Vì em là Zest-của ngày hôm qua và ngày mai. Chị là Katia của ngày hôm nay...
!
.......................................
Về trong phố xưa tôi nằm
Có lần nghe tiếng ru bên vườn
Chợt như xác thân không còn
Và cạnh tôi là đồng vắng
Về trên phố cao nguyên ngồi
Tiếng gà trưa gáy khan bên đồi
Chợt như phố kia không người
Còn lại tôi bước hoài
Lòng ta có khi tựa như vắng ai
Nhiều khi đã vui cười nhiều khi đứng riêng ngoài
Nhiều đêm muốn đi về con phố xa
Nhiều đêm muốn quay về ngồi yên dưới mái nhà
Dòng sông trước kia tôi về
Bỗng giờ đây đã khô không ngờ
Lòng tôi có khi mơ hồ
Tưởng mình đang là cơn gió
Về chân núi thăm nấm mồ
Giữa đường trưa có tôi bơ phờ
Chợt tôi thấy thiên thu
Là một đường không bến bờ
anh nhớ em nhiều lắm Trúc ạ.
một bản nhạc ngày xưa em từng chơi
thoảng vào lòng nỗi nhớ.
đầy,vơi.
phố lặng ngắm em ướt mình trong gió
càng yêu hơn, lại càng thấy nghiệt hơn.
giọt bóng dài đưa trên dốc lặng trơn
sương của đêm đưa anh về với phố
về ấm chỗ...
nước lăn dài xuống cổ...
Hà Nội hiền đón đứa trẻ mênh mông.
Tóc rơi dài, nắng mùa đông đáp xuống...
Mí của mưa và mắt của trời xa
Phố của hoa.Tất cả của chúng ta........................
Anh sẽ khóc khi nhìn về phía ấy
Phía có dáng em.Phía Hà Nội xa vời
Phía có bóng em.Phía có bầu trời
Từ Sing đêm, anh nhìn về mãi mãi
Phía có nỗi đâu, phía trống trải niềm tin
Mỗi ngày xanh có thể chẳng đi tìm
Vẫn tự đến niềm đau chôn không kỹ
Vẫn là thế.Dù anh không suy nghĩ
Là trái tim nhức nhối nhớ một người
Một nụ cười.
Hoặc ngàn ánh sáng.
Lãng đãng phố hoa đón máu của trời
Hoàng hôn nhanh theo đuổi dấu chơi vơi
Anh tìm gió của anh.Nguôi lòng cũ.
"Lạc lối mưa".Hồi ức ngủ quên ngày...
Chỉnh sửa lần cuối: