Lê Thu Quỳnh
(katia)
<img src="images/misc/pnkhrts1.gif" align="middle"
Mọi việc cứ đan xen lẫn lộn. Có đôi lúc thấy vui vì đã có thể làm hết mình, đã có thể làm những gì mình thích. Nhưng đã có lúc lại nghĩ, mình ngu ngốc quá. Người ta có thể chỉ bỏ 1/2 hay 1/3 công sức thôi cũng có thể làm được những gì như mình đang làm. Nhưng lại nghĩ có lẽ không phải lỗi tại mình. Nếu mình kém, thì mình phải cố gắng bằng những con đường khác. Thế thôi. Nhưng trong 1 quãng thời gian, chứng kiến những việc, mà có lẽ, lần đầu tiên bắt gặp- thì vẫn bảo mình là cái đứa non nớt với cuộc đời, không hiểu nhiều về cuộc sống mà- đó là một cảm xúc rất khác...
...Là hình ảnh của một con người thiết tha, cố gắng hết mình, chỉ để được thể hiện lòng mình với người yêu- một mối tình câm nữa, có lẽ vậy. Đã cố gắng đấy, vẻ mặt đấy, ánh mắt đấy, dù chỉ một cơ hội thôi. Nhưng chẳng thể làm khác được. Có những thứ chẳng bao giờ đúng với ý mình cả... Biết làm thế nào được
...Là câu cảm ơn khách sáo và cái rập máy khô khốc của một người bạn. Mình lại làm việc gì sai mất rồi. Cũng có thể không phải lỗi của mình, nhưng đã vô tình làm một người buồn, và xen lẫn cả sự thất vọng nữa. Phải làm thế nào với bạn bây giờ ?
...Là cái cảm giác hoang mang khi Ngộ nhận giữa tình yêu và một cái gì đấy không phải là tình yêu. Cuối cùng thì đó là cái gì ? Câu hỏi ấy đã đi theo mình suốt một năm học rồi, và bao giờ thì nó có câu trả lời đây ? Phủ nhận rồi lại khẳng định, rồi lại phủ nhận... Mình làm tất cả những việc đó để làm gì nhỉ ? Để được cái gì chứ ? Có lẽ làm nhưng chẳng mong nhận lại cái gì cả. Cuộc sống đã làm quen với việc cho mà không được phép mong nhận lại. Nếu cho chỉ để mong nhận lại, đó không phải là tình yêu, không phải là tình bạn, không phải là những thứ tương tự như thế. Nhưng quan trọng một điều, liệu có ai cần những gì mình cho không ? Có đôi lúc những thứ tưởng như tốt cho người ta lại làm họ khó chịu. Trước đây, bây giờ và sau này nữa, mình vẫn mãi là mình thôi. Một con người luôn làm những việc ngu ngốc
Biết phải làm thế nào với những con người xung quanh bây giờ. Mình có thể sống mà không làm ai phải buồn, không làm cho ai phải cảm thấy thất vọng không ? Có thể không phải ai cũng yêu quý, nhưng thực sự, mình chỉ muốn không là gánh nặng của ai, không làm ai phải buồn, không làm ai khó chịu.
...Là hình ảnh của một con người thiết tha, cố gắng hết mình, chỉ để được thể hiện lòng mình với người yêu- một mối tình câm nữa, có lẽ vậy. Đã cố gắng đấy, vẻ mặt đấy, ánh mắt đấy, dù chỉ một cơ hội thôi. Nhưng chẳng thể làm khác được. Có những thứ chẳng bao giờ đúng với ý mình cả... Biết làm thế nào được
...Là câu cảm ơn khách sáo và cái rập máy khô khốc của một người bạn. Mình lại làm việc gì sai mất rồi. Cũng có thể không phải lỗi của mình, nhưng đã vô tình làm một người buồn, và xen lẫn cả sự thất vọng nữa. Phải làm thế nào với bạn bây giờ ?
...Là cái cảm giác hoang mang khi Ngộ nhận giữa tình yêu và một cái gì đấy không phải là tình yêu. Cuối cùng thì đó là cái gì ? Câu hỏi ấy đã đi theo mình suốt một năm học rồi, và bao giờ thì nó có câu trả lời đây ? Phủ nhận rồi lại khẳng định, rồi lại phủ nhận... Mình làm tất cả những việc đó để làm gì nhỉ ? Để được cái gì chứ ? Có lẽ làm nhưng chẳng mong nhận lại cái gì cả. Cuộc sống đã làm quen với việc cho mà không được phép mong nhận lại. Nếu cho chỉ để mong nhận lại, đó không phải là tình yêu, không phải là tình bạn, không phải là những thứ tương tự như thế. Nhưng quan trọng một điều, liệu có ai cần những gì mình cho không ? Có đôi lúc những thứ tưởng như tốt cho người ta lại làm họ khó chịu. Trước đây, bây giờ và sau này nữa, mình vẫn mãi là mình thôi. Một con người luôn làm những việc ngu ngốc
Biết phải làm thế nào với những con người xung quanh bây giờ. Mình có thể sống mà không làm ai phải buồn, không làm cho ai phải cảm thấy thất vọng không ? Có thể không phải ai cũng yêu quý, nhưng thực sự, mình chỉ muốn không là gánh nặng của ai, không làm ai phải buồn, không làm ai khó chịu.