Cảm xúc Cao Bằng

Tống Minh Tuấn
(TuanCominglate)

Điều hành viên
Còn 3 tiếng nữa, là trời sáng. Đúng 5h sáng tớ phải lái xe lên Cao Bằng đi thăm thú. Cái tội tối nay uống vài chén trè cùng thằng bạn, lại tương thêm vài ly cafe đen đá không đường, nên mãi chẳng ngủ được, mà mặc dù đã định là đã định bảo tối nay phải đi ngủ sớm rồi, để mai còn lấy sức, nhưng chứng nào vẫn tật ấy, cứ đến tối là không ngủ được. Thôi thì vào HAO viết loăng quoăng vậy...

Em ạ, thế là ngày mai, anh được đi lên Cao Bằng rồi. Dù sao thì những vùng núi phía Bắc Việt nam bao giờ cũng hấp dẫn anh vô cùng, chúng mênh mông, huyền ảo và bí ẩn, luôn tạo cho anh cảm giác phải khám phá. Khắp nơi đất trên Việt nam anh đã từng đặt chân qua, có những vùng rất đẹp, rất đang nhớ, anh đã từng nhớ nắng chang cháy đất Quảng Nam, nhớ cảnh liêu xiêu Nam bộ trên bến Ninh Kiều Nam bộ, nhưng chẳng thể đâu sánh được với vùng núi Phía Bắc này. Năm ngoái anh đã từng leo Phanxipang, được ví là nóc nhà Đông dương cũng thuộc vùng núi Tây Bắc thuộc dãy Hoàng Liên Sơn hùng vĩ mà ngày xưa anh chỉ được biết qua sách giáo khoa từ những "Lặng lẽ Sapa" năm nào, cũng vào đợt 30/4 này em ạ. Anh đã từng nghe nói có một đôi uyên ương, quyết tâm vượt qua hành trình trắc trở, nhất định phải leo lên tận nóc nhà Đông Dương để trao nhau nhẫn cưới. Anh cũng ước một lần mình được làm như thế. Năm ngoái anh đã chỉ lên một mình. Lúc trèo lên tới đỉnh, đứng giữa đất trời anh đã vô cùng phấn chấn, lòng tràn đầy cảm xúc trong tiếng gió hú của núi, sự âm u của cảnh vật ở độ cao trên 3000 mét, anh đã giang tay hát trọn thật to bài hát "Như có Bác Hồ trong ngày vui đại thắng" như một thằng điên. Rõ ràng là anh đang đứng cao nhất còn gì, ai chẳng nghe thấy lời anh. Nếu có được đ' bậy trên đó thì cũng thật là hạnh phúc, nghĩ cứ thử tượng tượng mình được đứng trên nóc nhà, đứng cao nhất cái xứ Đông Dương này mà ấy' trên đầu những đứa thằng khác, là anh đã thấy thực sự hoành tráng rồi. Thế là anh cũng làm một bãi như để đánh dấu chiến tích đó...

Và thế là ngày mai, anh lại có dịp lần nữa lên một vùng núi phía Bắc khác, cũng không kém phần hoành tráng, đó chính là Cao Bằng em ạ, anh sẽ lại được thăm chiến khu Việt Bắc, nơi anh đã hiến dang cả thời trai trẻ của mình để kháng chiến cùng Bác, thăm lại suối Lênin, hăng Pắc bó nơi chúng ta từng hẹn hò. Anh tạm viết thế thôi, khi về anh sẽ kể cho em yêu nghe về núi Cao Bằng nhé, vè Thác Bản dốc, về chè Cao Bằng, và những cô gái xinh đẹp Cao Bằng luôn.;). Có khi bây giờ anh đi ngủ thật, vì cafe cũng hết tác dụng rồi... Em cũng ngủ đi thôi tình yêu à..

Bye tình yêu...


HN, 3h 1/5/2005
(Trích nhật kí đời tôi-những ngày sắp xa Việt nam)[/i]
 
^^ chú Tuấn ới cháu đọc bài chú cháu muốn gặp Wiliam Cường quá ^^ chú đừng nghĩ thế là thô tục chú ạ ^^ Bởi vì cháu cũng muốn viết đôi dòng cảm xúc vào topic của chú ^^
Cháu chưa được đi đến nhiều nơi trên dải đất hình chữ S nhưng cháu còn trẻ, còn khỏe cháu sẽ leo lên đỉnh Phan xi păng , và cả đỉnh Himalaya nữa ...Tại sao lại không nhỉ chú nhỉ ? Nghe chú nói mà cháu muốn được vươn lên đến một tầm cao mới quá ...Được đứng trên đầu nhiều người , được hét thật to nhưng không có tiết mục kia đâu ạ ^^ ...
Ôi thôi còn bao nhiêu cảm xúc muốn chia sẻ cùng chú vì cháu cũng là người yêu thích du lịch vô cùng :x giống chú nhỉ chú nhỉ ^^nhưng .....thôi :D
Mai cháu viết tiếp ^^ mỗi nơi đến là một cảm xúc khác nhau .....Con mắt của chú đầu 2 phần sau vô tư sẽ khác với cháu đầu 1 đằng sau lênh đênh ......chú nhỉ .......Nhưng có thể một luồng suy nghĩ nào đó của chú cháu mình gặp nhau thì sao ^^
Chú đi đường bình an nhé !!!!!Cháu cũng chờ chú kể về vùng đất Cao Bằng :x :D

Hôm nay tình hình cháu cũng mới đi dạo , đi chơi không mục đích và phát hiện ra nhiều chỗ hay .....Nhiều cảm xúc du lịch hê hê :D bao giờ cháu lại vào chia sẻ cảm xúc du lịc với chú tiếp ^^ chú đồng ý nhé ^^
Không đồng ý cháu cũng cứ viết đấy :D làm gì cháu nào ^^
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Anh đã về được vài ngày, phải nói khá mệt sau khi phải lái xe tổng cộng gần 1000km. Cảm xúc đến với Cao Bằng của anh lần đầu tiên là anh thấy mình đã đi nhầm đường, đã lẽ phải đi theo đường lên Lạng Sơn, rồi men dọc biên giới tới Cao Bằng, với những đoạn đường mới và đẹp, thì anh lại chọn tuyến trông trên bản đồ Google tối hôm trước, là lên Thái Nguyên, rồi lên Bắc Cạn, rồi mới tới Cao Bằng. Đường đi khá xấu, mấp mô hiểm trở với toàn núi đèo trập trùng, tuy nhiên, bọn anh lại khá mãn nguyện với sự nhầm lẫn vô ý này. Thôi bắt đầu từ đây anh kể em yêu nghe nhé:..

Ngày 1: Lên thị xã

Đoàn gồm 8 người, toàn là dân chẳng hẹn mà quen cả, lâu không lang thang lại có dấu hiêu cuồng chân cuồng cẳng, à mà sẵn trong đoàn có bác ĐM Tuấn tác giả Vietkey, bí đanh ĐM Tỳn có con xe Jolie hoành tráng, tội gì không đi loanh quanh một tí nhỉ, mà ai lại đi nghỉ, đi nghỉ đi biển kiểu chã thì đi với gia đinh cho rồi, đi với hội này phải đi lọ mọ cơ, chã với gái tiểu thư cho ở nhà hết.. nói chung đi với gái cứ cái gì lọ mọ là anh thích..

Anh em hẹn nhau đi từ 5 giờ sáng tại nhà Hát lớn, anh dậy đúng giờ nhưng ở Việt Nam 5 giờ thường có nghĩa là 5h30 giờ, thôi chẳng sao. Sáng ra khỏi nhà anh lang thang ra đầu ngõ định bắt con xe ôm hay taxi nào đó để đến chỗ hẹn, may quá gặp được anh chuyên chở lợn cho chị gái ở chợ Long Biên, trong lúc lên chở hàng tranh thủ kiếm thêm khách, thế là anh chở thành người khách bất đắc dĩ...
Lâu lắm mới dậy sơm như thế để ngắm Hà Nội buổi sáng, Hà nội đúng là đẹp như trong bài hát gì mà "Buổi sáng em lên rẫy thấy bóng cây kơnia…".. Đường vắng tanh, thi thoảng có chú xe ôm chạy chợ, chủ yếu là những chợ rau sinh hoạt sớm chạy trên đường, hoặc lác đác vài chú đi tập thể dục, vài chú đua xe dạt nhà trên đường về đi ngủ. Đến nhà Hát lớn gặp một em gái đến sớm nhất đoàn, bị bu loa lên là các anh cao su để em một mình mấy thằng dạt nhà nó cứ hỏi thăm.:D...
Cuối cùng thì lão Tỳn cũng tới, anh em nhanh chóng lên xe và phi thẳng qua cầu Chương Dương bắt đầu hành trình hoành tráng.. Quyết tâm sẽ ko ăn phở ở Hà nội để thử thưởng thức quả phở hay bánh đa gì đó Thái Nguyên gọi là cho nó có chất "du lịch".. :D

Xe ra Quốc lộ đi lên Thái Nguyên, đầu tiên thong thả lướt nhẹ qua Đông Anh với đồng lúa xanh ngào ngạt buổi sáng..lững thững như con đò trong bài hò gì mà

"Đò về Đông Ba đò qua Đập Đá
Đò về Vĩ Dạ thẳng Ngã ba Tình"


Anh em trên xe vừa đi vừa nghe rồi bình phẩm nhạc, chả là bố Tỳn nhân tiện khoe con xe bố có bộ Dàn nghe hay nhất Hà nội. Nhạc nhẽo chán rồi cũng bắt đầu mệt, xe qua Thái Nguyên lúc nào rồi mà cả hội quên mất cả ăn phở sáng. Rời khỏi Thái Nguyên là đoàn bỏ lại những thành phố đông đúc, chật chội, bắt đầu đi tới những vùng đồi núi trập trùng, đẹp không thể nào mà tả xiết. Anh lúc này bắt đầu tháo máy, thò ra cửa sổ chụp lia lịa. Gì chứ cứ "núi với đồi" là anh bao giờ cũng thích, thế mới sợ... Mà cảnh núi đồi Việt nam đẹp bỏ xừ, em công nhận không?
Cho em xem mấy tấm anh chụp này

CaoBang-T-38.jpg


CaoBang-T-110.jpg
 
Back
Bên trên