Còn tôi với tôi...

  • Bắt đầu duongthugiang
  • Ngày bắt đầu
Soi thấy mình trong bài ''Khóc''. Có những khi thấy đời là giả dối, có những khi thấy đời là tầm thường, ta khóc làm chi, tốn nước mắt làm gì cho những điều nhỏ nhặt ấy.Có những kẻ sinh ra đã biết mình không thể khóc những giọt nước mắt yếu hèn. Những giọt nước mắt đôi khi chỉ chạy ra từ trái tim run lên mình xúc động và cảm phục, cảm phục những điều đáng quý vẫn còn tồn tại. Như vàng ẩn trong cát, như ngọc trai dưới đáy đại dương, lấp lánh, quý giá mà đâu phải đẽ cảm nhận?


''Em sẽ chỉ khóc khi đứng trước những mảnh đời
Cô đơn lẻ loi nhưng vẫn giữ trong mình ước mơ vươn tới
Những chặng đường gian nan...
Dẫu biết mình không qua nổi
Vẫn chẳng chùn bước chân...''
 
Back
Bên trên