Còn chút gì để nhớ- những chân dung...

Trần Huyền Trang
(Valentina85)

Thành viên danh dự
1.Lê Thu Quỳnh
Chuyện bắt đầu từ cách đây đã 4,5 tháng rồi...một bạn gái lớp nga nhỏ bé và dễ thương đã có một ý tưởng hết sức độc đáo một Made in 12 đặc biệt:cắm trại qua đêm tại trường...Thầy Thắng đã đồng ý và hứa sẽ nói giúp mấy lời với BGH. Nhưng vì nhiều lý do nên chương trình đã ko thể theo như ý tưởng ban đầu.Song ko vì thế mà bạn gái ấy bớt quyết tâm...Vẫn phải có một chuơng trình chia tay cho khối 12 hoàn toàn mới mẻ.Và để thực hiện nó Lê Thu Quỳnh-bạn gái nhỏ bé ấy của chúng ta đã ngay từ rất sớm triệu tập những đại diện ưu tú nhất của các lớp,cùng ngồi lại với nhau đưa ra những ý tưởng xây dựng chương trình.Khi ấy là tháng 12/2002.Thế nhưng mọi việc chẳng đâu vào đâu cả.Ko biết mọi người ko đủ nhiệt tình hay ai cũng bận học thi ? Thành phần BTC thay đổi liên tục,những cuộc họp đều chỉ là những cuộc tranh luận gay gắt và kết thúc mà ko thu được một kết quả nào.Quỳnh vẫn ko vì thế mà nản lòng.
Phải đến tháng 3,khi thời gian đã chẳng còn bao nhiêu nữa một cuộc cải tổ đã được thực hiện trong cả BTC và cung cách làm việc.Có một thông báo chính thức đến toàn thể khóa 00-03.Ở các nhóm công việc cũng đã vào guồng.Hi vọng về một chương trình thành công đang nhem nhóm...nhưng cũng chính lúc này biết bao khó khăn đã nảy sinh,thiếu vốn,nhà trường có thể sẽ ko đồng ý cho tổ chức buổi tối vì đang trong thời điểm nhạy cảm....Các cuộc họp vẫn liên tiếp,những ý tưởng vẫn được đưa ra,vẫn tranh luận gay gắt nhưng một bản đề án cụ thể đã hình thành và được BGH chấp nhận.Quỳnh vừa ôn thi HSG quốc gia,vừa lo lắng cho chương trình...chưa bao giờ Quỳnh trốn bố mẹ nhiều như thế,để đi họp để điện thoại liên lạc....
1/4 tờ quảng cáo đầu tiêncủa chương trình đã được dán trên bảng tin của trường.Bạn bè có thể nhận ra một niềm vui nho nhỏ trong ánh mắt cô bạn ấy...lớp 12 nga lần đầu tiên nhận ra một lòng nhiệt tình một sự năng động của một người chưa từng có kinh nghiệm trong nhữgn công việc tương tự..
Cuối tháng 4,công việc cũng đã hòm hòm,nhưng vốn vẫn là một điều ko thể yên tâm,vẫn là một nỗi lo canh cánh....
Thi học kì xong,kết thúc môn thi cuối cùng,BTC họp lại một lần cuối,vốn đã đủ,kế hoạch cho những bước chuẩn bị cuối cùng cũng đã lên hình.
9/5,học hai tiết đầu của cô chủ nhiệm,đến hai tiết sau đa số thành viên BTC đã ko còn yên vị trong lớp học.Quỳnh bùng hai tiết cuối để đi mua nốt số cốc đĩa nhựa,tạt qua Việt Ba xem phần dựng băng phóng sự...Bao nhiêu việc phát sinh,một nỗi lo thiếu vốn lại bắt đầu hình thành khi việc gì cũng ko phải sẽ theo đúng như dự tính....Buổi trưa trở về trường thì nhận một tin tưởng như ko còn có thể xấu hơn :Có thể sẽ phải mời phụ huynh vì tội trốn học,rồi lại ko biết thầy Tuấn tìm có việc gì.Chưa bao giờ mọi chuyện đối với Quỳnh lại trở nên đen tối như thế,nếu bố mẹ biết bùng học làm chương trình? Nếu phía BGH có thay đổi trong quyết định cho tổ chức ??Nhìn Quỳnh lúc ấy ko ai ko khỏi động lòng,một gương mặt đỏ ửng vì cái nắng gay gằt hằn lên những nối lo...Thế nhưng cũng chưa bao giờ thấy Quỳnh bình tĩnh như thế...
May mắn làm sao khi đến chiều thì những gút mắc dần dần được giải quyết...Quỳnh đã có thể thở ra nhè nhẹ.....

----------------------------
Tiếp theo:phan Việt Anh
 
Đó là cái NIỀM TIN của con người sống biết mơ ước và dám biến những mơ ước trở thành hiện thực . Chả dám nói thêm câu nào nữa không thì thành tâng bốc nhau mất
 
Hôm qua anh về trường, vô tình gặp một cô bé ra uống nước, nhỏ nhắn và xinh xắn:). Lúc sau mới biết đó là Lê Thu Quỳnh...:)
Hôm qua, một chuơng trình quá hay, bọn anh có mấy thằng về trường thấy nhớ lắm, nhớ cái nhà tập cách đây 9 năm đã từng có vũ hội, có đốt khinh khí cầu, ném pháo cổ vũ bóng ném, chỗ đằng sau có lần hẹn hò cô bạn ra đưa thư:)...Giờ nhìn lại thấy nó chả khác là mấy mới càng thấy nhớ.... Cũng ngày ra trường lớp 12, con trai thì mặc áo phông trắng để ký lên đó, con gái cũng áo dài trắng, hôm chia tay trông duyên dáng kỳ lạ. Một thằng đại diện cho khối đọc cái bài diễn văn ra trường mà khóa nào cũng lưu truyền để đọc khiến các bạn gái khóc như mưa... giống hệt như những lúc hôm qua nghe các em hát bài "rồi một ngày sẽ qua, trở lại mái trường xưa, ..nhìn lên phía hàng cây.....
 
Trang à, những khó khăn đều do mình tự tạo nên thôi mà.
To anh Tuấn : hóa ra cái người ngồi gẩy đàn ghita ngồi cạnh bạn Nhung là anh Tuấn đấy à. Em không biết
 
Chẳng biết nói thế nào về bạn Quỳnh nữa .
Điều ấn tượng đầu tiên vê Quỳnh, khiến tớ rất rất ... cảm mến ... đó là bạn rất hiền, và ... chẳng biết nói thế nào nhỉ . Trong đời tớ, tớ chưa thấy ai hiền và chịu đựng giỏi như bạn. Những lần thất hứa với ấy, tớ thấy trong ánh mắt ấy sự tức giận, nhưng trong đó cũng có một sự chịu đựng mà tớ thấy khâm phục . Và chính điều đó đã kéo tớ ở lại CCGDN. Thực sự tớ cảm thấy chán nản với những chương trình ca nhạc của trường mình, nhưng sự rộng lượng và chịu đựng của bạn đã làm tớ thay đổi. Đến tận bây giờ, bạn chưa bao giờ thể hiện sự tức giận của bạn đối với tớ. << Mà tớ lại luôn cần điều đó. Một trong những niềm mong mỏi nhất của tớ đó là ... không phải chịu bất kì một sự tức giận của ai, không phải nghe tiếng cãi nhau, quát tháo, phàn nàn về tớ .... >>. Chính vì thế mà tớ ... đã muốn giúp bạn, muốn tham gia vào chương trình. Tớ cảm thấy bạn luôn động viên và giúp đỡ tớ. Điều đó là sự thực. Tớ vẫn nhớ những lần bạn động viên, những lần bạn an ủi tớ sau những vụ tranh cãi về công việc. Bạn tuyệt vời lắm .
Với tớ ... bạn là số 4 . Quỳnh ạ ! Nhưng mà nhiều lúc tớ thấy bạn cũng ... bảo thủ lắm ... Và tớ có nói với ấy rồi :).
Mong ấy thành công trong mọi việc ... !
 
2.Phan Việt Anh
Ấn tượng đầu tiên về P.Anh là hình ảnh một bạn trai có cái miệng nói chuyện khá dễ thương hồi lớp 10 trong một chương trình văn nghệ nào đó đã được tổ chức ở phòng hội đồng,hình như PAnh vừa đàn vừa hát....Cuối 11 đi hát ở Liễu Giai chào mừng SN Bác,hiểu thêm chút chút....Đến lớp 12 thì giọng nói ấy đã trở thành quen thuộc qua Voice of Ams vào thứ bảy hàng tuần.Được biết nhiều về PAnh hơn,được biết PAnh khá năng động và rất nhiệt tình với công tác và những phong trào nhưng sẽ vẫn chỉ là một người xa lạ nếu ko có Made in 12.Ngay từ đầu PAnh ko có ý định tham gia mà chỉ giúp đỡ với tư cách một người đã có kinh nghiệm tổ chức.Thế nhưng người ta đâu thể tự dập tắ ngọn lửa nhiệt tình trong lòng nếu như nó đã trở thành một phần cuộc sống???Ko rõ PAnh thực sự tham gia chương trình từ khi nào,chỉ biết bạn nghiễm nhiên được coi như một Leader.Mọi việc lớn bé đều tới tay PAnh,chuyện gì cũng hỏi qua ý kiến PAnh...Ko dám cho bố mẹ biết việc làm chương trình,nên khi bị một tai nạn bỏng cả chân mà đâu dám kêu?Đến nỗi mẹ nhìn cậu ấm với ánh mắt tò mò:Sao ở nhà cũng mặc quần dài hả con???Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lộ ra,bị mắng một trận tơi bời khói lửa nhưng biết làm sao khi cha mẹ sinh con ra lại cho con một lòng nhiệt tình là vậy???
Liên tục những ngày bùng tiết,và mỗi lần bùng tiết là một lần bị điểm 0.Đến ngày tổng kết mới ngớ người tại sao mình có nhiều 0 đến thế?:D
Vậy mà có chừa đâu,9/5 -ngày đi học đầu tiên sau hơn một tuần nghỉ thi HK,yên vị trong lớp được hai tiết đầu,tiết thứ 3 đã có mặt ở phòng thu để dựng băng phóng sự và lồng tiếng.Công việc thì còn nhiều mà mấy cả một ngày 8 mất điện ko làm gì được.9h tối gọi điện,mẹ PAnh bảo vẫn chưa về nhà....Mà với một gia đình nghiêm khắc như nhà PAnh thì ko chắc đến ngày chạy chương trình người được coi là Leader đã được tham dự để chứng kiến thành quả ngọt ngào sau những ngày vất vả :confused:
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Trang à ...
Quả thật là tớ không biết mình đã tham gia vào chương trình từ lúc nào nữa. Thiệt tình là nghĩ mãi mà không gia. Giờ thì mình thấy mình trở thành một mắt xích của chương trình từ lúc nào không biết nữa .
À, đúng rồi. Hồng Nga đã kéo mình đến với chương trình. Thiệt tình là mình đã rất thờ ơ, và có thể nói là hơi vô trách nhiệm thì đúng hơn. Nhưng thật may, mình đã gắn tên mình vào tờ đề án, cùng đứng ra chịu trách nhiệm về chương trình trước BGH. Nên mình đã chính thức ... buộc mình vào con thuyền mà con thuyền đó còn chưa biết rõ sẽ đi về đâu. Cuối cùng thì con thuyền cũng tới bến. Quả thực đêm hôm đó, mình hạnh phúc vô cùng. Một lần nhìn thấy, sống trong sự mãn nguyện. Phải nói thực. Mình đã làm rất nhiều chương trình, nhưng chưa có chương trình nào khiến mình phải vất vả như thế , chưa có chương trình nào mình phải khổ như thế, và chưa có chương trình nào mang lại niềm vui cho mình nhiều như thế. Mình chỉ biết nói lời cảm ơn .... với tất cả tấm lòng.
Cảm ơn bạn Trang đã " vạch mặt " mình trước bàn dân thiên hạ. Mình thấy thỏa lòng lắm, vì mọi người sẽ hiểu cho mình, và thông cảm cho những lần mình quát tháo, giận dữ ... nhiều khi chẳng có cái lý do nào chính đáng cả.
Mình đã phải đấu tranh với gia đình. Trong mắt các bạn, có thể mình năng động. Nhưng trong mắt bố mẹ thì mình là đứa con hư .... suốt ngày đi ... chẳng chịu học hành gì cả .
Cảm ơn Trang lần nữa. Cái vết bỏng đã khỏi rồi. Giờ đã thành vẩy ... và dần bóc ra được rồi ... ;) ... nói chung là bố mẹ vẫn sẽ không biết được :D
Còn một điều nữa mình muốn nói . CCGDN ... đã giúp mình ... thật vui trong ngày sinh nhật của mẹ. Và mình đã có một ý tưởng để chúc sinh nhật mẹ rồi ... Nhờ mọi người đấy ... cảm ơn mọi người nhiều lắm ...
 
3.Mỹ Lan
Một MC dễ thương đã quá quen thuộc với tất cả mọi người nên việc phụ trách phần nội dung ko ai có thể thay thế bạn gái ấy trong Made in 12 lần này...Theo sát chương trình từ những ngày đầu tiên khi mọi ý tưởng vẫn còn trong thai nghén,cho đến những phút cuối cùng "Còn chút gì để nhớ " hạ màn Lan mới có thể thở phào nhẹ nhõm,chấm dứt những lo lắng,những ngày mướt mồ hôi cặm cụi chăm chút cho một bản nội dung hoàn chỉnh.
Bạn có lẽ ko thể quên được giọng đọc lời bình đáng yêu như một phát thanh viên thực thụ trong phần phóng sự,bạn có lẽ ko thể quên những thước phim ngộ nghĩnh xúc động về khóa 00-03 suốt 3 năm qua...Từng câu từng chữ từng hình ảnh đều do một tay Lan biên tập...Những tối chong đèn viết lời bình trong khi bài học còn dang dở,những đêm thức tới khuya xem hết 3 cuốn băng để chọn cảnh,chưa kể hoàn toàn hai ngày 8,9 phải đóng đô ở studio bên cạnh anh Sơn để dựng băng...mà với những cảnh quay đựơc tính bằng giây như thế đủ để thấy Lan đã vất vả nhường nào???Những bữa trưa ăn vội,những giấc ngủ ko tròn những băn khoăn, cân nhắc...có mấy ai là người có thể hiểu thấu????
 
Wây, thế là bỏ lỡ mất một cuộc vui. Tiếc thế.:((
Trưa hôm thứ bảy có hẹn đứa em ở cổng trường thấy mấy đ/c treo cái biển mới, cứ tưởng mấy thầy sau bao năm cuối cùng cũng đã thay cái biển gỉ, hóa ra là được tặng. He he , mình đứng super soi từ đầu đến cuối,:cool: đứng ngay cạnh chú Việt Anh mà hắn không biết, thế em Quỳnh có phải là em nhà gần lăng Bác nhờ Việt Anh đèo về không???:love3: :love3:
Mấy khóa trước của bác Tuấn đã được nghe danh, hồi trước học ngay bên Giảng Võ thường nhìn sang hâm mộ. Đặc biệt là màn bóng đá bóng ném, lại cả máy bay nữa. Hụ hụ, đến năm của bọn em thì bác Khải lên , thế là teo hết mọi trò. Dạ hộ mỗi năm xin đứt lưỡi được một buổi tổ chức từ 8h-10h30 , đến đúng giờ thì đòi cắt điện...:shock: :nono:

Nghĩ lại càng thấy buồn, lớp học đến buổi cuối cùng vẫn có người nghỉ. Hôm chia tay thì tổ chức hát mấy phát ở trong nhà tập, sau đó lớp nào về lớp ấy, cười đùa một lúc rồi xuống sân chụp một phát ảnh rồi về. Chuẩn bị chụp rồi mà còn có lớp về, ảnh chụp xong thì chẳng biết đứa nào cầm phim... Nước mắt được coi như một thứ xa xỉ ... :(( :(( Nghe mấy thằng bạn đại học kể lớp cấp 3 chia tay mà thèm, đến bây giờ thấy anh em tổ chức vui quá, nghĩ lại thấy tủi thân ( nói thật đấy ).
Lời cuối cùng xin chúc mừng các đồng chí đã đổ thời gian , tiền bạc, công sức, trí tuệ để có được một chương trình thành công ( mặc dù chưa xem ). Hơi bị được của nó đấy.:kiss2: :beerchug: :)>-
 
To anh Hùng : thế anh có muốn xem không ạ. Đăng kí mua đĩa cho bọn em đi. Anh có thể liên hệ với Việt Anh mà.

Nói về Mĩ Lan thì còn phải nhắc đến cái lúc chương trình kết thúc, nhìn Lan hớt hải đi tìm xe mà thấy thương quá. Hôm đấy mà mất xe thật thì đúng là chẳng biết làm thế nào
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Những tối chong đèn viết lời bình trong khi bài học còn dang dở,những đêm thức tới khuya xem hết 3 cuốn băng để chọn cảnh

Hơ hờ ... bạn Trang ới ... nhầm roai ... tớ thức chứ không phải Lan thức ... :p ....
Chết nhá ... thiên vị nhá
 
3.Đặng Thu Trang
Lớp toán ko nhiều con gái,mà con gái lớp toán cũng ko được nhiều người biết đến như các lớp xã hội...Nhưng nếu như ai đã từng có lần tiếp xúc với Trang có lẽ sẽ ko thể nào quên hình ảnh một cô bạn gái cao gầy (mà hồi lớp 10 lớp nga đã từng thắc mắc con gái sao có người cao đến thế :D )mái tóc đen dài với những cá tính hết sức ấn tượng.
Trong made in 12 hiếm có ai làm nhiều việc mà lại toàn những việc vất vả như Trang.Là con gái nhưng ko hề nhỏ bé,lúc nào cũng xông xáo ko có phần nào ko có sự tham gia nhiệt tình của bạn.Phụ trách phần sân khấu -phần nặng nhọc nhất đối với một cô gái,Trang đã làm tự hào cho phái nữ trong mắt bọn con trai.Bạn còn nhớ ko một dòng chữ CÒN CHÚT GÌ ĐỂ NHỚ thật dễ thương,một chiếc màn chiếu được kết những bông hoa tươi thắm,rồi tên 14 lớp khóa 00-03,mỗi lớp một kiểu chữ,mỗi khối một màu như những nét tính cách đặc trưng riêng biệt....Sáng tạo và ấn tượng- đó là cảm nhận đầu tiên của tôi khi nhìn chiếc phông đó,còn bạn thì sao???
Năm ngày trời lang thang trên đường từ sáng đến tối mịt,đi làm đèn lồng,đi kí hợp đòng thuê sân khấu,đặt làm biển trường,đi tận ngoại thành lấy hoa trang trí....Nếu bạn có thể hình dung với cái nắng gay gắt như thế chúng mình nhìn ra đường thôi đã đủ mệt chứ đừng nói đến chuyện đi ngần ấy Km đường....Mà mọi việc đâu phải lúc nào cũng suôn sẻ theo đúng ý mình....Hai chiếc phông ko cùng cỡ,1h trưa mùng 10 Trang lại lặn lội dọc con đường Đê La Thành để tìm cho đựoc một chiếc phông phù hợp...Cái biển trường phải sửa cũng vẫn một mình Trang chạy đôn chạy đáo lo lắng....Rồi thuê bàn thuê ghế...nào có việc gì Trang ko góp phần tham gia???
Thực lòng thì trước chương trình tôi chẳng có chút cảm tình nào đối với Trang nhưng cho đến giờ phút này tôi đã phải nhìn bạn với một con mắt khác và nếu như có ai đó là một trong những người vất vả nhất trong BTC CÒN CHÚT GÌ ĐỂ NHỚ thì người đó ko thể là ai khác ngoài một bạn gái lớp toán cao gầy với mái tóc đen dài Đặng Thu Trang...
 
OH my god, Trang đúng là đỉnh của đỉnh.
Còn mình...chỉ là đỉnh thôi :D
Xin giới thiệu tớ làm được 5 cái đèn lồng và xâu quai cho khoảng chục cái. :D Có đáng khen không :D
 
Vỗ tay cái.. từ ý tưởng đến cách làm của các em đều rất hay, anh qua xem mà chỉ tiếc hồi xưa khóa anh không tổ chức được buổi nào ấn tượng và ý nghĩa như thế :))
 
Nói về bà Trang lớp Toán thì đúng là từ bé đến giờ chưa thấy 1 girl nào nhiệt tình và ... khoẻ đến thế . Nhận vào mình một công việc mà lẽ ra thuộc về một anh cao to nào đó : Dựng và trang trí sân khấu , bà tất tả ngược xuôi trong cái dáng cao gầy nhiều khi trông đến tội . Cũng không thê nhắc tới những đồng hương của bà Trang , những người con khối toán , những người đã đóng góp 1 phần không nhỏ cho thành công của chương trình , cảm ơn các bạn rất nhiều !
 
3&4.Trâm Anh-Mây Hồng
Trước tiên xin cảm ơn Trâm Anh một lần nữa vì số tiền tài trợ ko nhỏ bạn đã xin được giúp chương trình,sau là xin cảm ơn Mây Hồng vì những mối quan hệ của bạn đã giúp CÒN CHÚT GÌ ĐỂ NHỚ có một phần phóng sự cực kì ấn tượng và những thước phim quay toàn bộ chương trình để chúng ta có thể tiếp tục cho ra một VCD về một Made in 12 tuyệt vời như thế.
Nhưng tôi còn muốn nhắc đến những điều khác nữa mà như các bạn đã biết đó chính là những vất vả mà mỗi thành viên BTC đã phải nỗ lực để cho ra đời một chương trình được các bạn đón nhận.
Chịu trách nhiệm phần ăn uống ai cũng tưởng đó là một công việc nhẹ nhàng.Thì nào có gì đâu ngoài việc cầm tiền đi đặt bánh,đặt nước,thêm phần mua cốc đĩa bằng nhựa là hết ...vậy mà bạn có biết ko hai cô bạn gái dễ thương ấy của chúng ta cũng đã phải mệt nhoài,riêng Trâm Anh đã ko có mặt ở nhà từ 7h sáng ngày 10 cho đến tận 12h trưa ngày 11.Toàn những công việc ko tên....
Cả buổi sáng ko làm gì đựoc vì phải học trên lớp đến chiêù mới có thể bắt đầu công việc.Đầu tiên là việc pha Nestea,sau đó là vận chuyển chúng đến trường.Nhà Mây Hồng ko xa nếu như ko muốn nói là gần xịch,nhưng với 6 cái bình nước vừa to vừa nặng như thế thì việc đưa đi cũng là cả một vấn đề,chưa kể vài cái thùng xốp đựng đá....người ta đi buôn chắc cũng ko vất vả bằng....Mây Hồng đang hí hửng tưởng có thể tranh thủ tắm một cái cho mát mẻ sau cả buổi chiều ngồi pha nước như đánh vật với mấy cái bình.Thế nhưng chỉ vừa dội xô nứơc lên người chả kịp xà phòng sữa tắm gì thì Long Thành đã đến....:mrgreen: ...gọi ới ời...vậy là thôi,cứ thế mặc vội quần áo tiếp tục kiên nhẫn đưa từng bình nước một tới trường...
Lúc ấy là 5h45' bánh trái cần phải đi lấy mà người thì ko có,thì ai cũng bận bịu mà,có lúc nào được ngơi tay đâu??Mặt đứa nào cũng bơ phờ vừa nóng vừa mệt,lại lo nữa chứ,ko biết làm sao đây khi thời gian chỉ còn được tính bằng phút ???May làm sao bạn Toản có mặt kịp thời huy động được một lũ đàn em phóng theo xe chị Hồng dẫn đầu phái đoàn đi lấy bánh....
Bánh có rồi nước cũng có rồi,công việc còn lại là sắp xếp cả nghìn cái bánh ấy lên 18 cái bàn...nghe thì có vẻ nhẹ nhàng nhưng cũng đâu phải chuyện đơn giản có thể làm trong chớp mắt....Vậy là hai bạn gái ấy từ 7h sáng cho đến lúc chương trình kết thúc vẫn một bộ quần áo mướt mồ hôi,mái tóc ko kịp chải, gương mặt bơ phờ vì mệt vì đói vì khát....
 
Chỉnh sửa lần cuối:
5&6.Đức Phương-Chí Trung
Bạn xem đĩa phóng sự chỉ kéo dài có 30'...nhưng để có được 30' ngắn ngủi đó nhóm Caramen đã phải vất vả từ trước đó tới hơn một tháng cho những cảnh quay.Những ngày vác máy lang thang khắp trường,rình rập như tên ăn trộm để chộp được những pha đáng đồng tiền bát gạo của lũ bạn bè nghịch ngợm,những lần quay lén thầy cô trong giờ học bạn đâu có thấy được cái dáng lom khom khổ sở của Chí Trung???Rồi lần Đức Phương bị thầy Cường dạy anh đuổi cho chạy mất cả dép...cạch đến tận già...:mrgreen:
Làm trưởng nhóm có nghĩa là kẻ giơ đầu ra chịu mọi trách nhiệm,cứ cái gì có liên quan đến phóng sự là BTC lại hỏi đến Phương,với mỗi lần thay đổi nội dung là mỗi lần có một yêu cầu mới về phóng sự...cái lũ bạn mình thấy vác máy quay nên cũng cứ Phương ới Phương ời sao ko có mặt tớ?Ai cho ấy quay cái cảnh tớ đang ăn???....
Cái đèn chiếu của nhà trừơng ko phải cứ nói mượn là mượn...lại những ngày túc trực ngoài cửa phong thầy Ban xin thầy cái chữ ký...rồi phải chiếu thử...phải đến truờng vào buổi chiều....mầy mò mãi mới biết cách sử dụng...đã thế lại còn bị thầy Khôi chất vấn vì tội thử bằng đĩa phim chưởng....Khổ quá thì đã có đĩa phóng sự đâu thưa thầy !!!
9h tối 9/5 vẫn ngồi ở studio dựng nốt những cảnh quay cuối cùng...11h ngày 10/5 thử máy lại lần nữa nhưng lần này ko phải đĩa phim truởng mà là đĩa phóng sự thật...cả buổi CÒN CHÚT GÌ ĐỂ NHỚ,hai bạn phải phụ trách cái đèn chiếu,ngồi suốt 3 tiếng có dư mỏi nhừ cả người,lại còn khát khô cả cổ mà nào dám đi lấy nước...nhỡ máy có vấn đề thì biết làm sao???
 
Bọn em tổ chức chương trình hay thật, từ ý tưởng đến cách làm, rất ấn tượng và cảm động ;) Anh qua xem một chút mà nhớ hồi xưa khóa anh chẳng có bữa nào chia tay ra hồn cả :)) Thảm
 
Hơ thế ra hôm ấy anh Chi có đến à?Có xem hết chương trinh ko?
 
Back
Bên trên