Cây xương rồng (The cactus)- O.Henry

Phạm Phương Dung
(girlyeugames)

New Member
Điều quý nhất của Thời gian là nó chỉ thuần tương đối. Theo sự nhất trí chung, phần lớn những hồi tưởng được giành cho người rơi xuống nước đang thì thụp; và ta không quá lời là con người có thể duyệt lại toàn bộ cuộc tình khi họ đang cởi đôi găng tay ra.

Đấy là việc Trysdale đang làm, khi anh đứng bên chiếc bàn trong căn phòng độc thân anh thuê. Trên mặt bàn là một cây xanh trồng trong một chiếc lọ bằng đất nung đỏ. Cây này là một loài xương rồng, với những chiếc lá dài thõng, liên tục đong đưa theo ngọn gió nhẹ nhất trong cử chỉ lạ lùng dường như ra dấu hiệu gì đấy.

Anh bạn của Trysdale, anh trai của cô dâu, đứng kế bên cái tủ bát đĩa, đang phàn nàn vì phải uống rượu một mình. Cả hải đang mặc bộ quần áo dự lễ.
Trong khi Trysdale đang chậm rãi cởi những cúc găng tay, đầu óc anh nhanh chóng và đau xót hồi tưởng lại những giờ vừa trôi qua. Dường như khứu giác của anh vẫn còn đượm mùi hương từ những lẵng hoa xếp dầy đặc trong nhà thờ, và trong tai anh vẫn còn tiếng rầm rì của hàng nghìn giọng hát, tiếng xào xạc của trang phục dòn cứng và, dai dẳng một cách cố chấp nhất, những lời ê a của vị mục sư đang buộc đời cô vào người khác mà không ai gỡ ra được.
Như thể do thói quen của đầu óc anh ta, từ khía nhìn chung cục vô vọng này, anh vẫn cố gắng hết mức để đi đến lý giải tại sao và làm thế nào anh đã để mất cô. Bị một thực tế không thể dung hòa giáng cho anh một cú thô bạo, anh bất ngờ thấy mình đối diện với điều mà từ xưa đến giờ anh chưa bao giờ giáp mặt- cái bản ngã sâu thẳm, nguyên sơ và giản đơn của anh. Anh đã thấy mọi lớp nhung y của tấn trò giả vờ và kiêu kỳ mà anh đã mặc giờ biến thành giẻ rách của tính ngông cuồng. Anh rùng mình với ý nghĩ rằng từ trước đến giờ trong con mắt của thiên hạ trang phục của anh hẳn có vẻ nghèo nàn và tả tơi. tính phù phiếm cùng tật hay dối gạt! Đây là những điểm yếu của anh. riêng cô thì không bao giờ như thế! Nhưng tại sao...

Khi cô đi chậm rãi giữa hai hàng ghế dẫn đến bục làm lễ, anh cảm thấy một nỗi đắc thắng thấp hèn, chán ngán vốn vẫn thường nâng đỡ anh. Anh đã tự nhủ là vẻ nhợt nhạt của cô là do ý nghĩ cô dành cho một người nào khác chứ không phải cho người cô sẽ trao cuộc đời. Nhưng ngay điều an ủi tệ hại này không giữ được lâu. vì lẽ, khi anh thấy cô thoáng ngước lên nhìn, một tia nhìn trong sáng cô dành cho người đã đoạt được cô, tự anh biết rằng anh đã bị quên lãng. Có một lần, cô đã gửi lên anh cùng tia nhìn như thế, và anh đã cố thăm dò ý nghĩa của tia nhìn này. Thật ra, sự lừa dối của anh đã vỡ vụn, mọi chống đỡ đều không còn. Thế thì tại sao cuộc tình lại chấm dứt? Không có bất hòa giữa hai người, không có gì cả.

Cả nghìn lần anh đã duyệt lại trong tâm trí anh sự việc xảy ra trong những ngày cuối cùng trước khi mọi chuyện đều bị đảo lộn.

Cô luôn khăng khăng muốn tung anh lên mấy xanh, và anh đã chấp nhận việc này với cả huy hoàng. Hương hoa cô dâng lên thật ngọt ngào; thật khiêm tốn (anh tự nhủ như thế), đầy tính trẻ con và đầy vẻ tôn thờ, và (có lần anh đoan chắc như thế) thật thành khẩn. Cô đã gán ghép cho anh, đến mức gần như siêu nhân, mọi đức tính và mọi xuất chúng và mọi tài năng; rồi anh đã hấp thụ việc hiến dâng như thể cây cối sa mạc thu lấy những giọt mưa mà không chắc sẽ nở hoa hoặc kết trái.

Trysdale hồi tưởng lại rõ ràng một kỷ niệm đỉnh cao về tính tự kiêu của anh- đầy ngu xuẩn nhưng hối tiếc thì đã muộn.

Đấy là vào một buổi tối khi anh mời cô lên mây xanh để chia sẻ sự vĩ đại của mình. Giờ thì anh quá đau đớn nên không muốn nhớ lại nhiều về vẻ đẹp đầy thuyết phục của cô tối hôm ấy- mái tóc lượn sóng buông thả, mãnh lực lôi cuốn dịu dàng và trinh nguyên của những tia nhìn và lời nói của cô. Trong khi chuyện trò với nhau, cô nói:
- Và Thuyền trưởng Carruthers đã cho em biết là anh nói tiếng Tây Ban Nha như người bản xứ. Tại sao anh giấu em một tài năng như thế? Có việc gì mà anh không biết không?

Thật ra, Carruthers là một anh dốt. Chắc chắn là anh (Trysdale) đã mang tội (đôi lúc anh như thế) thốt lên trong câu lạc bộ của anh một câu châm ngôn nào đấy bằng tiếng Tây Ban Nha mà anh đã moi ra từ các thứ hổ lốn trên bìa sau quyển từ điển. Carruthers, vốn là một trong những người ngưỡng mộ anh hết mình, chính là người đã phóng đại việc phô trương cho một óc thông thái đáng nghi ngờ.

Nhưng hỡi ôi! Hương hoa từ lòng ngưỡng mộ của cô đã trở nên quá ngọt và quá bốc! Anh để cho lời gán ghép lan truyền ra mà không đính chính. Không phản đối gì cả, anh đã cho phép cô choàng quanh vầng trán anh chiếc vòng miện giả hiệu về nên uyên bác Tây Ban Nha. Anh đã để chiếc vòng miện xoắn xít mềm dịu tô điểm cho cái đầu thích chinh phục của anh, mà không cảm thấy có những gai nhọn đang châm chích và sau này sẽ xuyên thủng cả anh.

Cô thật là tươi vui, thẹn thùng và dè dặt làm sao ấy! Cô đã vùng vẫy như con chim bị đánh bẫy khi anh đã đem mọi thứ trọng đại của anh ra đặt dưới chân cô! Anh đã có thể đoán chắc, và giờ anh vẫn đoán chắc mà không nhầm lẫn, là cô đã chấp nhận anh. Chỉ có điều cô không thể trả lời trực tiếp cho anh, vì cô còn e thẹn. Cô bảo:" Ngày mai em sẽ gửi anh câu trả lời"; và anh, kẻ chiến thắng với thái độ buông thả, tự tin, đã mỉm cười ban cho cô quyền được trễ hạn.

Ngày kế, anh nóng nảy trông chờ câu trả lời của cô. Đến trưa, anh nài ngựa của cô đến gõ cửa phòng anh, rồi để lại cây xương rồng lạ lùng trong chiếc bình đất nung đỏ. Không hề có tờ thư hoặc lời nhắn, chỉ có chiếc thẻ cột vào cây xương rồng mang một danh từ ngoại ngữ man di hoặc là một tên thực vật. Anh đã chờ cho đến tối, nhưng vẫn không nhận được câu trả lời của cô. Tự ái to phồng và tính phù phiếm bị tổn thương khiến anh không muốn đến tìm cô. Hai ngày sau, họ gặp lại nhau trong một bữa ăn tối. Họ chào hỏi nhau theo cách bình thường, nhưng cô nhìn anh, ngừng thở, băn khoăn, giận dữ. Anh lịch sự khăng khăng chờ nghe cô giải thích. Với tính nhạy cảm của phụ nữ, cô đoán ra ý anh, rồi trở nên lạnh lùng như băng tuyết. Từ ngày ấy, họ rời xa nhau dần. Anh đã có lỗi chỗ nào? Lỗi thuộc về ai? Giờ trở nên khiêm tốn, anh tìm kiếm câu trả lời giữa những hoang tàn của việc tự thổi phồng. Nếu...

Tiếng nói của người thanh niên tọc mạch chen vào luồng hồi tưởng:
- Này, Trysdale, có chuyện gì thế? Cậu có vẻ đau khổ cứ như chính cậu là chú rể thay vì chỉ đóng vai làm đồng lõa! Nhìn tớ đây này, một món phụ tùng khác, đã đi hai nghìn dặm suốt từ Nam Mỹ trên một con tầu đầy tỏi và gián để nhắm mắt làm ngơ sự hy sinh- hãy nhìn xem tội lỗi tớ chất nhẹ như thế nào trên hai vai! Tớ chỉ có một đứa em gái, và giờ nó đã đi. Này, uống tí gì đi để xoa dịu lương tâm của cậu!
- Tớ không muốn uống gì trong lúc này, cảm ơn.
Anh bạn đi đến gần anh, tiếp tục:
- Rượu cô-nhắc của cậu tồi quá. Ngày nào đấy chạy xuống Punta Redonda để gặp tớ, thử mấy thứ ông già Garcia mang lậu vào. Chuyến đi đáng công lắm. A này! Gặp lại cố nhân ở đây! Cậu đào đâu ra cây xương rồng này thế, Trysdale?
- Món quà từ một người bạn. Có biết loài cây này không?
- Biết rõ lắm chứ! Nó thuộc miền nhiệt đới. Có hàng trăm mọc quanh Punta. Tên nó ghi trên tấm thẻ đây này. Có biết một chữ Tây Ban Nha nào không, Trysdale?
Trysdale đáp, với bóng ma cay đắng của một nụ cười
- Không. Đấy là tên Tây Ban Nha à?
- Đúng thế. Dân bản xứ mường tượng là những chiếc lá của nó vươn dài để ra hiệu cho ta. Họ gọi nó bởi tên này- Ventomarme. Tên có nghĩa là:" Hãy đến mang tôi đi".




Truyện này em đọc lâu lắm rồi, em rất thích, hy vọng các anh chị đọc xong cũng sẽ thích :)
 
Điều quý nhất của Thời gian là nó chỉ thuần tương đối. Theo sự nhất trí chung, phần lớn những hồi tưởng được giành cho người rơi xuống nước đang thì thụp; và ta không quá lời là con người có thể duyệt lại toàn bộ cuộc tình khi họ đang cởi đôi găng tay ra.


Trysdale hồi tưởng lại rõ ràng một kỷ niệm đỉnh cao về tính tự kiêu của anh- đầy ngu xuẩn nhưng hối tiếc thì đã muộn.

Anh rất thích những câu này
Hơi triết lí nhưng cũng là 1 bài học cho nhưng ai hơi "ngu xuẩn"
 
Cái câu anh thích í, lại là cái câu mà em ko hiểu. Tại sao lại "Điều quý nhất của Thời gian là nó chỉ thuần tương đối" ???
Cả truyện em đều hiểu, trừ cái đoạn đầu đấy :-s :-s :-s
 
có lẽ vì học Lý nhiều nên anh bị ảnh hưởng của thuyết tương đối
mà cũng có lẽ vì anh thích câu chẳng có gì là tuyệt đối cả (không nhớ là của ai nữa)

thôi, hôm nay thay ava, để lại cho em cái ảnh đấy nhé:

http://www17.24h.com.vn/news.php/114/119023
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Ủa anh Tuấn học lớp Lý ah? Thế mà em cứ nghĩ anh phải học lớp Văn hoặc là môn xã hội gì đó cơ, ko ngờ đấy :D :D :D
 
Em có truyện này, lại up tiếp lên đây. Truyện này cũng của O.Henry, và cũng hay lắm đấy ạ >:-D<
Xuân về trên thực đơn(Springtime à la carte)-O.Henry

Đấy là một ngày tháng ba.
Không bao giờ, nên nhớ là không bao giờ, bạn viết như thế khi bắt đầu một mẩu chuyện. Không có câu mở đầu nào tệ hại hơn nữa. Như thế là thiếu sáng kiến, khô khan, và có thể rồi chỉ có gió... Nhưng trong hoàn cảnh này, câu trên lại có thể được người đọc chấp nhận. Vì lẽ, câu văn sau đây, đáng lẽ có thể được dùng để khánh thành mẩu truyện, lại quá cường điệu và đường đột nếu ta dứ trước mắt người đọc thiếu chuẩn bị.
Sarah đang khóc trên bản thực đơn của cô.
Cứ nghĩ đến một cô gái New York nhỏ nước mắt trên một bản thực đơn!
Để lý giải việc này, cho phép bạn đoán là có thể do tôm hùm không có trong thực đơn, hoặc là do cô đã thề trong mùa Chay tịnh(*) là sẽ không đụng đến món kem lạnh, hoặc là cô đã lỡ gọi món hành, hoặc là cô đã có một bữa ăn sáng thịnh soạn. Rồi khi mọi giả thuyết này đều không đúng, xin bạn vui lòng để câu chuyện được tiếp tục.
Cái ông đã tuyên bố rằng thế giới chỉ là một con sò mà ông có thể dùng thanh gươm để tách nó ra thì có thể gây tiếng vang lớn hơn là do ông có thực tài. Tách hai mảnh của con sò bằng gươm thì chẳng có gì khó cả. Nhưng có khi nào bạn thử tách con sò trên cạn với cái máy đánh chữ không?
Sarah đã cố tách cái vỏ sò bằng vũ khí của cô. Không biết gì về tốc ký, cô không thể tham gia vào vũ trụ tài năng mà bạn thấy thường đi ăn trưa với đồng nghiệp cấp cao của họ trong thời gian xe điện ngầm bãi công. Cô chỉ là thư ký đánh máy làm việc tự do trong những nghề kỳ lạ chuyên lo ghi chép.
Thành tựu sáng chói và danh giá nhất trong việc Sarah đấu tranh với đời là sự dàn xếp với Nhà hàng Schulenberg's - một cái tên Đức. Nhà hàng này nằm kế cận tòa nhà có phòng cho cô thuê. Một buổi tối nọ, sau một bữa ăn đáng giá 40 cent gồm năm món (được dọn ra cho khách cũng nhanh như khi bạn ném năm quả bóng vào một ông da đen), Sarah mang đi bản thực đơn. Nó được viết bằng nét viết thảo hầu như không ai đọc ra. nó là chữ Anh hoặc chữ Đức, mà cách viết lại lộn xộn đến nỗi nếu bạn không cẩn thận bạn có thể bắt đầu bữa ăn bằng cây tăm xỉa răng, rồi đến bánh ngọt, rồi đến món súp và ngày trong tuần(**).
Ngày kế, Sarah cho Schulenberg xem một tờ thực đơn hoàn chỉnh, chữ đánh máy đẹp, với tên các món ăn được sắp xếp đầy hấp dẫn đúng theo nghĩa vụ của chúng và đặt dưới tiểu tựa thích hợp, từ các món ăn chơi đến việc không nhận trách nhiệm về áo choàng và dù của khách.
Schulenberg xem như được thực thụ nhập tịch thành công dân Mỹ ngay tại chỗ, nhờ việc chỉnh sửa ngữ pháp và chính tả trên bản thực đơn của ông! Sarah đạt được thỏa thuận với ông. Cô sẽ đánh máy tờ thực đơn cho hai mươi mốt bàn ăn trong nhà hàng - một bộ thực đơn mới cho mỗi bữa ăn tối, và thực đơn mới cho các bữa sáng và trưa khi món ăn có nhiều thay đổi hoặc khi tờ thực đơn cũ đã nhăn nheo. Để bù lại, mỗi ngày Schulenberg cung cấp cho Sarah ba bữa ăn do một anh bồi - đầy hăng hái nếu có thể được - mang đến tận phòng trọ. Mỗi buổi chiều Sarah sẽ nhận một bản nháp thực đơn viết bằng bút chì, thảo ra những gì mà Định Mệnh sẽ dành cho thực khách ngày hôm sau.
Hai bên đều hài lòng với thỏa thuận này. Bây giờ thực khách của Schulenberg biết món mình ăn có tên gọi là gì, tuy đôi lúc vẫn còn hoang mang do chính bản chất lôi thôi của các món ăn ấy. Còn Sarah thì được ngày ba bữa trong mùa đông lạnh lẽo, vô vị, và chính yếu đấy là điều cô cần.
Một ngày, bản niên biểu thời tiết dối trá cho là mùa xuân đã đến. Mùa xuân sẽ đến khi nó phải đến. Tuyết của tháng giêng vẫn còn cố chấp bao phủ trên đường phố. Các đàn oc-gan vẫn còn chơi khúc nhạc về mùa hè, với bao âm điệu rộn rã của tháng mười hai. Các ông bắt đầu ghi chú ba mươi ngày trước để nhớ mua áo mùa Phục Sinh. Những người gác dan đã đóng vòi hơi nước(***). Và khi những việc như thế xảy ra, ta có thể biết rằng thành phố vẫn còn bị mùa đông xiết chặt.
Một buổi chiều, Sarah run rẩy trong phòng ngủ lịch sự của cô; tòa nhà được sưởi, được quét dọn kỹ càng, mọi tiện nghi đều có; phải nhìn tận mắt mới đánh giá cao được. Cô không có việc gì để làm ngoại trừ mấy bản thực đơn của Schulenberg. Sarah ngồi trên chiếc ghê đu làm bằng gỗ cây liễu kêu cót két, và nhìn ra ngoài cửa sổ. Tấm lịch trên tường khóc với cô không ngớt: " Mùa xuân đã đến, Sarah, mùa xuân đã đến, báo cho cô biết đấy. Hãy nhìn con số của tôi đây, Sarah, các con số của tôi chỉ về mùa xuân. Cô cũng có các số đo đẹp - các số đo của mùa xuân - nhưng tại sao cô lại nhìn ra cửa sổ buồn bã thế kia?"
Phòng của Sarah nằm ở mặt sau của tòa nhà. Khi nhìn qua cửa sổ cô có thể thấy bức tường gạch đỏ không cửa sổ của một nhà máy chế tạo bao bì trên con đường kế bên. Nhưng bức tường trong suốt như thủy tinh, và Sarah đang nhìn xuống một con đường mòn dài, rợp bóng cây anh đào và cây du, với hai bên lề lót những bụi mâm xôi và dây hồng dại.
Đội tiền quân đích thực của mùa xuân thì quá tinh tế, tai và mắt ta khó nhận ra. Người khác phải có hoa huệ tây đang nở, sơn thù du, tiếng hót của chim xanh - ngay cả lời nhắc nhở thô thiển như là cái bắt tay vĩnh biệt của kiều mạch và sò biển - trước khi học có thể dang rộng chào đón Nàng Xuân trong vòng tay vô vị.
Vào mùa hè năm trước, Sarah đã đi về miền quê và yêu một nông gia.
Khi bạn viết truyện, không bao giờ bạn nên viết trở về quá khứ theo cách như thế. Đấy là thứ nghệ thuật tồi, làm què quặt mọi sự chú ý. Phải tiến tới, tiến tới nữa.
Một tiếng gõ trên cánh cửa làm tan biến những mơ màng của Sarah về những ngày hạnh phúc ấy. Anh bồi đã mang bản thảo tờ thực đơn cho ngày hôm sau, do ông già Schulenberg thảo nháp bằng viết chì.
Sarah lưu lại trang trại Sunnybrook trong hai tuần. Ở đấy, cô đã yêu Walter, con trai của nông dân Franklin. Mấy nông dân đã từng yêu và thành hôn và trở thành cỏ trong thời gian còn ngắn hơn. Nhưng anh trai trẻ Walter Franklin là một nhà nông học tiến bộ. Walter đã tán tỉnh và chiếm được con tim của Sarah trên con đường mòn ấy, đầy bóng mát và các bụi mâm xôi. Họ đã ngồi bên nhau và hái các nụ hoa bồ công anh(****) để bện thành một vương miện cho mái tóc của cô. Anh đã phóng đại ca ngợi vẻ đẹp của các nụ hoa vàng trên mái tóc nâu của cô, và cô đã bỏ lại sợi dây chuỗi của mình ở đấy, bước đi về nhà vung vẩy chiếc mũ rơm trên tay. Họ hẹn sẽ cưới nhau vào mùa xuân - Walter bảo vào lúc có những dấu hiệu đầu tiên của mùa xuân. Và rồi Sarah phải trở lại thành phố để gõ máy đánh chữ.
Sarah ngồi xuống bên cái máy đánh chữ, luồn một tờ giấy cứng giữa hai trục lăn. Bình thường cô làm khá nhanh, chỉ trong vòng một tiếng rưỡi đồng hồ là cô đánh xong hai mươi mốt bản thực đơn.
Hôm nay thực ăn có nhiều thay đổi hơn bình thường. Các món súp lỏng hơn, không còn có thịt heo trong các món ăn chơi, mà lại có rau diếp Nga trong số các món thịt nướng. Tinh thần sang cả mùa xuân lan tràn trên khắp bản thực đơn. Thịt cừu, vốn ngay trước đây còn nhảy nhót trên các sườn đồi xanh, đã được khai thác với nước sốt để kỷ niệm các vũ điệu. Bài hát của sò biển, tuy không bị ngậm miệng im tiếng, đã trở nên một khúc thầm thì mùa xuân. Cái chảo chiên được xếp xó, bất động, sau mấy thanh vỉ của cái lò nướng. Danh sách các món bánh trái cây dài ngoằng ra; các loại bánh nhiều béo đã biến mất; thịt xúc xích, với tấm áo dầy cộm quấn quanh không ở nán lại lâu.
Các ngón tay của Sarah nhảy múa như đàn chuồn chuồn lượn trên mặt nước ao mùa xuân. Cô đánh tên từng món ăn theo thứ tự từ trên xuống dưới, lấy mắt để diều chỉnh chính xác vị trí mỗi tên tùy dài hay ngắn.
Ngay trên các món tráng miệng là danh sách các loại rau. Cà rốt và đậu, măng tây trên bánh mì nướng, các loại cà chua và ngô phục vụ quanh năm, đậu ngự, bắp cải - và rồi -...
Sarah đang khóc trên bản thực đơn của cô. Những giọt lệ từ sâu thẳm của mối thất vọng thiêng liêng nào đấy dâng lên trong tim cô và trào ra khóe mắt. Cô gục đầu xuống trên cái giá của máy đánh chữ, và các phím canh cách tạo nên khúc đệm khô khan cho những nức nở của cô.
Vì cô đã không nhận được thư từ gì của Walter trong hai tuần nay, và món kế tiếp trên bàn thực đơn là món rau bồ công anh, bồ công anh trộn với trứng gì đấy - nhưng để ý làm gì đến trứng - bồ công anh với những nụ hoa vàng chói mà Walter đã dùng để phong cho cô làm nữ hoàng của tình anh và cô dâu tương lai của anh - bồ công anh, quân tiên phong của mùa xuân, vương miện sầu thảm của nỗi sầu thảm trong cô - đã gợi lại cho cô về những ngày hạnh phúc nhất.
Thưa bà, tôi thách bà dám cười nếu bà trải qua cuộc trắc nghiệm đau khổ này: giả dụ bà thấy những nụ hoa hồng mà ông ấy đã tặng bà khi bà trao con tim mình cho ông ấy, giờ được dùng làm món rau trộng với nước sốt Pháp dọn lên trước mắt bà ở nhà hàng Schulenberg! Nếu nàng Juliet thấy những biểu tượng của tình yêu do chàng Romeo trrao tặng bị làm nhục như thế thì hẳn cô sẽ uống thứ thuốc độc ấy sớm hơn là trong tình sử Shakespear đã viết.
Nhưng nàng xuân quả là ác độc! Nàng cần gửi tín hiệu của mình đến thành phố bao la nhưng lạnh lẽo với toàn đá và sắt. Không có ai để nhờ gửi ngoại trừ anh liên lạc viên rắn rỏi ấy với lớp áo xanh nhám và dáng vẻ khiêm tốn. Anh chỉ là một quân sĩ phiêu lưu, cây dent-de-lion - răng sư tử, theo như giới bồi Pháp gọi. Khi nở, anh hỗ trợ cho tình yêu, lồng lên mái tóc nâu của cô nàng tôi; khi còn non và mọng và còn búp, anh đi vào cái nồi luộc và phát đi tín hiệu của cô chủ tối thượng của anh.
Dần dần, Sarah cố cầm nước mắt. Cần phải đánh máy xong các bản thực đơn, nhưng, vẫn còn chìm đắm trong cơm mơ lặng lờ về hoa bồ công anh vàng chói, cô lơ đãng lướt các ngón tay trên bàn phím một lúc, với trí óc và con tim vẫn còn vương trên con đường mòn giữa cánh đồng với anh nông gia trẻ. Nhưng chẳng bao lâu cô đã nhanh chóng trở lại với nhưng đường mòn lát đã của khu Mahattan, rồi cái máy đánh chữ lại lách tách vang lên như chiêc mô tô của cảnh sát đi giải tán đám đình công.
Lúc 6 giờ, anh bồi mang bữa ăn tối đến cho cô và mang đi các bản thực đơn đánh máy. Khi Sarah ăn, với một tiếng thở dài cô gạt qua một bên đĩa rau bồ công anh trộn trứng. Khi những nụ hoa vàng chói thắm đượm tình yêu đã bị chuyển thể thành mớ rau đen đủi thấp hèn ấy, những hy vọng mà cô ấp ủ từ mùa hè qua cũng héo úa, tàn tạ theo. Tình yêu có thể tự nuôi dưỡng nó, như Shakespear đã nói; nhưng Sarah không thể nuốt nổi món bồ công anh vốn khi còn là hoa cảnh đã tô điểm bàn tiệc tinh thần đầu đời dọn cho tình cảm chân thật của con tim cô.
Lúc 7 giờ 30, đôi vợ chồng phòng bên bắt đầu cãi vã nhau; người đàn ông ở tầng trên đang thử nốt nhạc A trên cây sáo của ông; ga đốt xuống thấp hơn, ba chiếc goòng than đá bắt đầu xuống hàng - âm thanh duy nhất khiến cái máy hát ghen tức; các con mèo trên hàng rào biết đây là giờ cô đọc sách. Cô lấy một quyển ra đọc, bắt đầu lang thang cùng với nhân vật chính trong truyện.
Chuông cửa kêu vang. Bà chủ ra trả lời. Sarah bỏ mặc nhân vật chính, nghe ngóng. Đúng thế, bạn cũng sẽ làm y như cô vậy! Rồi có một tiếng nói mạnh mẽ vang lên từ hành lang bên dưới, rồi Sarah phóng ra cửa, để mặc quyển sách nằm trên sàn nhà.
Bạn đã đoán đúng. Cô chạy xuống đến đầu cầu thang cùng lúc anh nông gia của cô cũng chạy lên đến đấy, nhảy một bước ba bậc, rồi cắt ngay lấy cô, gặt cả cô, không còn để lại gì cho dân đi mót. Sarah nức nở:
- Tại sao anh không viết thư cho em? Tại sao thế?
- New York quả là một thành phố lớn. Tuần trước anh đến tìm em tại địa chỉ cũ. Lúc đấy anh mới biết là em đã dời đi thứ năm rồi. Anh cảm thấy an ủi phần nào, vì tránh được thứ sáu xui xẻo. Nhưng nó cũng không ngăn anh truy lùng em cùng với cảnh sát và nhiều cách khác, kể từ ngày ấy.
Sarah cả quyết:
- Em có viết thư cho anh!
- Anh không hề nhận được.
- Thế thì làm thế nào anh tìm được em?
Anh nông gia trẻ nở một nụ cười xuân
- Tối nay anh ghé vào nhà hàng kế bên. Anh không cần biết ai là chủ; vào mùa này trong năm anh chỉ muốn ăn một món rau xanh gì đấy. Anh lướt mắt qua bản thực đơn đánh máy lịch sự ấy để tìm món như thế. Khi anh đọc xuống quá món bắp cải, anh đánh bật cái ghế ngã chỏng chơ, ầm ỹ gọi ông chủ. Ông ấy cho anh biết em ở đây.
Sarah thở phào vui sướng
- Em nhớ ra rồi. Đấy là món rau bồ công anh, ghi duới bắp cải.
- Anh nhận ra nét chữ W nằm cao hơn hẳn các chữ khác do máy đánh chữ của em tạo ra. Chắc đi đâu trên cả quả đất này anh cũng nhận ra nó!
Sarah ngạc nhiên:
- Sao thế? Trong từ "bồ công anh" không có chữ W!
Anh trai trẻ rút từ túi áo ra bản thực đơn, chỉ vào một dòng.
Sarah nhận ra đấy là bản thứ nhất cô đánh máy ban chiều: ở góc trên bên phải bẫn còn một vết nhòe nơi một giọt nước mắt của cô rơi xuống. Nhưng trên dòng chữ nơi người ta đáng lẽ đọc được tên loại cây trên cánh đồng cỏ, tâm tư vương vấn về các nụ hoa vàng chói đã khiến các ngón tay cô gõ những phím chữ kỳ lạ.
Chen giữa hai món bắp cải và ớt xanh dồn thịt là món:
"Walter yêu dấu, trộn trứng luộc"

-----------------------------------


(*) Thời gian 40 ngày trước Lễ phục sinh, khi nhiều tín đồ Ky-tô thực hành nghi thức tôn giáo gồm nhịn ăn và tỏ lòng sám hối về tội lỗi của mình.
(**) Người phương tây bắt đàu bữa ăn bằng món súp, thường là "súp trong ngày" nếu là trong nhà hàng, cuối cùng là bánh ngọt. Vì thực đơn viết lộn xộn nên thứ tự các món ăn bị đảo lộn, và lại viết không rõ ràng nên món "súp trong ngày" đọc thành "ngày trong tuần".
(***) Hơi nước nóng được bơm vào hệ thống ống dẫn đến các phòng để sưởi ấm.
(****) Cây thảo nhỏ, vì lá có răng cưa sắc nên tiếng Pháp gọi là dent-de-lion (răng sư tử); Anh ngữ phiên âm thành dandelion. Thường mọc hoang phổ biến ở khí hậu mát (có ở Đà Lạt, Tam Đảo...) một vài chủng được trồng làm rau.
 
Ủa anh Tuấn học lớp Lý ah? Thế mà em cứ nghĩ anh phải học lớp Văn hoặc là môn xã hội gì đó cơ, ko ngờ đấy :D :D :D

không Dung à
anh không học lớp chuyên nào đâu
trong 3 môn khối A thì anh học khá nhất là hóa--> hôm nào anh em mình bàn về chủ đề này nhé
anh cũng không học khá văn cho lắm (nói chung là không khá các môn xã hội, cỡ 7,5), chỉ là thích đọc văn thơ thôi thi thoảng có làm thơ

chết, lại spam rồi. anh phanh bút đây (à, phanh chat chứ nhỉ)
 
hihi ;)) em cũng học dốt mấy môn xã hội lắm, dốt gần nhất lớp í ;)) chỉ có khoái đọc truyện thui. Mà anh Tuấn còn biết làm thơ chứ em chẳng biết tí nào hết :-s :-s Mà hình như trong này có mỗi 2 anh em mình spam thui í nhỉ
 
hihi ;)) em cũng học dốt mấy môn xã hội lắm, dốt gần nhất lớp í ;)) chỉ có khoái đọc truyện thui. Mà anh Tuấn còn biết làm thơ chứ em chẳng biết tí nào hết :-s :-s Mà hình như trong này có mỗi 2 anh em mình spam thui í nhỉ

hihi
Lúc Dung bảo nghĩ anh học lớp văn hay lớp xa hội nào, anh cười ngất, tí thì ngã lăn xuống đất
Thơ anh viết dở ẹc mà, có lẽ phải gọi là thẩn mới đúng. Anh có post nó lên HAO đấy, nếu thích em qua phần thơ mà đọc, đừng cười nhé
Anh đang viết 1 bài mới, có 2 câu cuối rồi, đang viết ngược lên và thấy khó hơn viết xuôi nhiều ;))
Có lẽ không phải chỉ có anh em mình spam đâu. Nhưng 2 đứa mình là hay spam nhất
Mà Dung học sáng hay học chiều nhỉ? Nếu học sáng thì có khi chiều nào anh em mình gặp mặt nói chuyện cho vui, ok không?
 
Lúc Dung bảo nghĩ anh học lớp văn hay lớp xa hội nào, anh cười ngất, tí thì ngã lăn xuống đất
ấy chết, thế ngã chưa ạ ;))


Mà Dung học sáng hay học chiều nhỉ? Nếu học sáng thì có khi chiều nào anh em mình gặp mặt nói chuyện cho vui, ok không?
em học chiều :D :D
À em muốn đổi tên cái topic này thành "truyện ngắn O.Henry" thì phải nhờ ai nhỉ?
 
Tiếc quá! Thế là không nói chuyện với em được rồi
Anh tiếc là anh chưa ngã xuống đâu em ạ. Phải ngồi đấy đọc tiếp xem em gái anh viết gì nữa chứ
về việt đổi tên topic, em có thher liên lạc với anh Nguyễn Thành trung, chị Lê Diêu Linh hoặc chị Nguyên Thảo
 
nick anh là shinichi_shinigami
mấy chữ anh hay kí dưới mỗi bài thơ í
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Các anh các chị có truyện gì của O.Henry hay hay ko, post lên đi ạ ;;)
 
Cái câu anh thích í, lại là cái câu mà em ko hiểu. Tại sao lại "Điều quý nhất của Thời gian là nó chỉ thuần tương đối" ???
Cả truyện em đều hiểu, trừ cái đoạn đầu đấy :-s :-s :-s
đây là lối nói bóng bẩy quen thuộc của O'Henry. Cái này cũng dễ hiểu thôi mà. Phải xem câu sau. Ý ông ấy muốn nói trong lúc đi găng tay chỉ trong khoảnh khắc thôi mà anh chàng này nhớ lại cả 1 cuộc tình dài

----------

anh cũng là fan của O'Henry đây. Vui quá. Có người chung sở thích
 
Back
Bên trên