Cây ước nguyện

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.

Nguyễn Duy Anh
(Duy Anh)

New Member
Ngày xưa....tại một ngôi làng nhỏ,có một chàng trai phải lên chiến trường.Thế là cô bạn hẹn ước trọn đời âm thầm cầu nguyện,sau đó cô gái gieo một hạt giống ngay cạnh bờ hồ.
Cô gái cẩn thận chăm sóc hạt giống vì cô ta tin rằng khi hạt nẩy mầm,lời ước khi gieo hạt sẽ thành hiện thực.
Người bạn thân hỏi cô ta đã ước gì,cô gái chỉ lắc đầu mỉm cười.Lời ước của cô gái chỉ có một.....
Hy vọng anh ấy có thể bình an trở về
Nhưng cuộc chiến kết thúc....không thấy chàng trai quay về..
Cô gái vẫn cố chấp chăm sóc hạt giống mà cô ta đã gieo trồng....cho dù cuộc chiến kết thúc đã 5 năm rồi,mọi người trong làng cũng khuyên cô gái nên quên anh ta đi.
Bố mẹ đã cố gắng giới thiệu hết nhà này đến người nọ nhưng cô gái vẫn không chịu ưng ai.Cho đến một hôm,bất chấp sự phản đối của cô gái,bố mẹ cô đã gả cô cho một hộ gia đình ở thành thị.
Cô gái đã thử tìm mọi cách để từ chối cuộc hôn nhân,nhưng mọi chuyện chẳng cho ra kết qủa gì.Trước đêm đám cưới,cô gái đột nhiên không chống đối nữa,ngoan ngoãn vận lên chiếc áo cưới khiến tất cả các cô gái trong làng đều ghen tị.
Người nhà nghĩ rằng sau cùng cô ta cũng thấu hiểu nên đã vui vẻ chuẩn bị lễ cưới cho ngày hôm sau,nhưng họ đâu biết rằng cô gái đã lặng lẽ đưa ra quyết định,cô ta sẽ giữ đúng lời hứa với chàng trai trước lúc đi xa......
Ngày tân hôn,hầu như mọi người trong làng đều tập hợp lại,tất cả đều thật lòng cầu chúc cho đôi trai gái,nhưng khi cô dâu xuất hiện,tất cả mọi người đều đứng lặng......chiếc áo cưới không phải màu trắng......chiếc áo đã nhuộm màu đỏ thắm,màu đỏ của máu chảy ra từ cánh tay của cô gái.....
Trước tình cảnh đó,dù cho chú rể bất chấp lời đề nghị của mọi người,quyết cưới cô ta nhưng tất cả mọi người đều kiên quyết từ hôn.
Sau cùng cô gái cũng đã có được sự yên tĩnh mà mình mong muốn,vì cô ta đã bị đuổi khỏi nhà,bị đuổi khỏi làng....
Mười năm.... hai mươi năm.... bốn mươi năm.... sáu mươi năm.... đã từ lâu mọi người lãng quên đi câu chuyện này,cô gái vẫn âm thầm chăm sóc cho cành cây,dù cho tuổi xuân không còn,những bước chân nhanh nhảu năm xưa đã trờ nên chậm chạp,suối tóc đen mượt đã lấm tấm sương mai,gương mặt hằn lên những vết tích của thời gian.
nhưng cô gái vẫn không ngừng chăm bón,ngày ngày ngồi bên gốc cây cho đến màn đêm buông xuống mới quay về túp lều lợp tạm bên bờ hồ........
Cô gái chết trong cô độc....vì gốc cây của cô ta không thể chăm sóc cô ta khi ngã bệnh,không thể gọi bác sĩ đến cứu lấy sinh mạng của chủ mình
Vài chàng trai trong làng không nhẫn tâm nên đã chôn cô ta dưới gốc cây bên hồ.
Kể cũng lạ,bắt đầu từ ngày hôm đó,dù cho tất cả các cây khác đều xanh tươi hay vàng úa theo từng mùa....chỉ có gốc cấy đó,nghe nói từ hôm đó trở đi đã không rơi lấy một phiến lá.......
Hình như thời gian xung quanh đều ngưng đọng.....
Kể từ hôm đó,bên bờ hồ có thêm một truyền thuyết.... dù nam hay nữ,chỉ cần đến bên bờ hồ,chôn một hạt giống có mang theo ước nguyện của mình dưới gốc cây thì ước nguyện sẽ thành sự thật.Đương nhiên trước hết là người đó phải chân thành....



" Vậy.... vậy chàng trai đó đi đâu rồi? "

Nếu ko ai đoán ra thì tui se post tiếp nhé, mấy hôm nay tui buồn lắm đang muốn tâm sự với mọi người. :((
 
Chỉnh sửa lần cuối:
hay chàng trai đó chết thật rùi? chứ ko chết mà để cô ý như thế thì nhẫn tâm quá!
 
câu chuyện rất là....... câu chuyện

Câu chuyện thì rất cảm động nhưng câu hỏi thì chẳng ăn nhập gì cả...... cho dù chàng trai có ở đâu đi nữa thì cuối cùng cô gái cũng phải chết trong cảnh cô đơn thế thì cháng trai sống chết thế nào cũng vậy thôi...........nhưng dù sao thì câu chuyện cũng hay hay....... :) [/FONT]
 
Re: câu chuyện rất là....... câu chuyện

ui'.......nhờ bạn Mod move bai nay vao topic "cay uoc nguyen"
xin chan thanh cam on
 
Nhưng câu chuyện đã kết thúc đâu, bạn Ngân Hà có biết kết thúc thế nào ko?? 0:) 0:) 8-}
 
Nghe bạn tiếp thị như vậy hứa hẹn phần sau sẽ hay ho đây........ ;)
8-| ah! mà ko được vẫn phải giữ ý kiến cũ mới được:dù đoạn sau có hay như thế nào đi nữa thì cô gái vẫn chết mà chưa được gặp chang trai.............thế thì kết thúc như thế nào thì có liên quan gì nữa đâu.......
Nhưng thôi Duy Anh cứ thử kể nốt câu chuyện ra xem nào :)
 
Phần đầu và phần cuối của câu truyện tôi có lược đi một ít nội dung bởi vì nếu viết hết thì quá dài ( sorry vì ko tôi post hết toàn bộ câu truyện nhé nhưng chắc thế là đủ rùi ) ;) ;) ;) .

"Thật ra....chàng trai không hề hy sinh.Sau khi cuộc chiến kết thúc,chàng trai rất may mắn sống sót...nhưng chàng trai không vui chút nào,trong một lần yểm trợ cho hành động,chàng trai đã vô tình bắn trúng một cô gái lánh nạn cùng dân làng,viên đạn bắn xuyên qua lưng và tàn nhẫn trúng tim cô gái.Anh em trong đội an ủi và nói trách nhiệm và lỗi không thuộc về chàng trai,tất cả đều ngoài ý muốn,thậm chí có người đồng ý đứng ra giải quyết vấn đề này.Nhưng chàng trai đã cự tuyệt.....anh ta không muốn che giấu những sai lầm của mình bằng một sai lầm mới do đó quyết định đứng ra lãnh trách nhiệm....
Chàng trai im lặng ngồi bên giường bệnh,dù dân làng có lời trách cứ,đồng đội có người không hiểu,chàng trai chỉ âm thầm chịu đựng,vì...tất cả tâm trí của anh ta đã dồn lên sự an nguy của cô thôn nữ.
Sau 5 ngày đêm không ăn không ngủ lo lắng,cô gái đã tỉnh lại.Nhưng từ đó cô gái đã không thể tự đi trên đôi chân của mình....vì trách nhiệm,chàng trai đã tự nguyện chăm sóc cuộc sống cho cô gái.Sau khi chiến tranh kết thúc,chàng trai cũng không về nhà,thậm chí cầm lòng không viết thư về nhà....chàng trai hy vọng người yêu ở quê nhà xem như anh đã hy sinh,như thế cô ấy có thể tìm cho mình hạnh phúc mới,một hạnh phúc mà anh ta không thể dành cho co ấy.
Cô thôn nữ biết chàng trai không vui,cô ta không hy vọng mang sự bất hạnh của mình cho người khác.Chàng trai cảm động trước lòng thương người của cô thôn nữ nên quyết định......cầu hôn.Và như thế,họ cưới nhau.
Thời gian trôi nhanh,đôi uyên ương đã trở thành vợ chồng già....cho dù tuổi già khiến những bước đi khó khăn,nhưng cả hai vẫn hết lòng yêu thương nhau.
Và.....cho đến ngày ông lão qua đời,khi bà lão dọn dẹp di vật của ông lão mới phát hiện quyển nhật ký của ông lão,sau khi lật ra mới biết rằng suốt bao năm qua ông lão vẫn không thể quên đi hình bóng của người xưa,người con gái vẫn ngày đêm chờ ông bên cây ước nguyện.
Cứ lật một trang bà lão lại khóc...bà đau lòng trước sự chịu đựng đau khổ của ông lão,rõ ràng ông lão không thể quên người xưa nhưng vì trách nhiệm nên đã ở lại nơi này thậm chí không hề biểu lộ sự đau khổ của mình dù là một lời than trách....nhưng trong nhật ký,nỗi nhớ dành cho cô gái sâu đậm đến mức khiến người đọc rơi lệ....phải chăng ngưòi yâu dấu nhất của ông chính là cô gái đó............................................................................................... :(( :(( :(( :(( :(( :(( :(( :(( :(( :((
 
:(( :(( :(( :(( :(( :(( :(( :(( :(( :(( :(( :(( :(( :(( :(( :(( :(( :(( Nếu có một mối tình như thế thì chết cũng cam lòng. Thực sự cảm ơn Duy ANh vì câu chuyện này của bạn! ;) :(( :(( :(( :(( :(( :(( :(( :(( :(( :(( :(( :(( :(( :(( :(( :(( :((
 
Sao bạn Lý lại xúc động thế, đúng là con gái lớp văn, tớ post bài này bởi vì mấy hôm nay tớ buồn quá thui, ko biết chia sẻ cùng ai, cũng ko ai biết nỗi buồn của mình. Biết làm gì đây :-/ :-/ :-/ :-/ ??????

Mà này bọn cậu gọi tớ là Duy Anh thì nhầm rùi ( chắc là chưa biết về tớ đúng ko ? ). Gọi tớ la doanh nhé. ;) ;) ;) . Biệt danh đó.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
:-? Chuyện cũng hay nhưng cốt truyện hơi cũ
Tui đã từng đọc ối chuyên cũng na ná như thế này
Đọc một lần thì còn xúc động chứ bây giờ thì :))
Tâm hồn chai sạn rồi :mad:
 
Anh Lớp trưởng lớp Lý đề nghị ra khỏi chỗ này nếu như không xúc động. À, anh đọc nhiều rồi à? ;;) ;;) Hay hôm nào mang sang cho em xem vài quyển đê! Em đang cần dã man! :(( :(( :(( :(( :(( :(( :(( :(( :(( :(( :(( :(( :(( :(( :(( :(( :(( :(( :(( :(( :(( :(( :(( :(( :(( :((
To Doanh: Không phải con gái lớp Văn hay xúc động mà thực sự tơ thấy rất buồn khi biết một chuyện như thế! Ai cũng thế cả thôi! Tớ thích đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà nghĩ. Mọi người cú thử xem. Hic! :(( :(( :(( :(( :(( :(( :(( :(( :(( :(( :(( Sao cuộc sống khắc nghiệt mà dầy yêu thương thế? tình yêu ở đâu???????? :(( :(( :(( :(( Đến bên em đi :(( :(( :(( Một tình yêu đích thực và yêu em thực! :(( :(( :(( :(( :(( :(( :(( :x
 
Vì sao Doanh lại buồn? Khổ thân ấy!
 
Tớ buồn đơn giản vì tớ buồn ( :-$ ko rõ nguyên do tại sao :-$ ) chỉ có ai thân mới hiểu được thôi. 0:) 0:) 0:) 0:) 0:)
 
UH! Buồn đơn giản vì buồn, nói lí do mà làm giè! Hic! Chúc ấy sớm vui vẻ trở lại!
 
Hà! mày chịu vào đây rùi à?
câu chuyện này buồn quá! dù cho 2 người ấy yêu nhau thế nào đi nữa thì vẫn buồn! ai đời, cả 2 đều chết trong đau khổ thế ko? bùn quá!
 
"cây ước nguyện"... chuyện buồn thật... :)| Sắp Noel rồi... mình cũng muốn có một cây ước nguyện vào Noel này...!!! :)|
 
Ê sao avatar của 2 ng` này giống nhau quá vậy? :confused:
Lời nói cũng chẳng có gì khác==> :-? Nhất định là có một tên bắt chước rồi
 
anh Tuấn thất tình à??? khổ... [-(... thảo nào toàn đọc nhiều những chuyện như thế này!!! :p
 
Nhầm to :-$
Những chuyện như này anh đọc từ lâu rồi = chán rồi
Còn thất tình thì mới đây thôi /:)
Thất tình thì một lúc là hết chứ đâu có lâu dữ vậy? ;;)
 
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Back
Bên trên