Câu chuyện cuộc sống

Nguyễn Cẩm Vân
(kike)

Ban tranh ảnh
Câu chuyện này là câu chuyện của các bạn, câu chuyện về cuộc đời của mỗi người chúng ta. Nếu chúng ta, ngay giờ phút này, ngồi nghĩ lại quãng đời đã qua, hồi tưởng lại các ký ức vui, buồn, các tình cảm mà chúng ta đã từng trải qua,... mọi thứ, chúng ta cảm thấy rằng chúng ta thật sung sướng khi đã trải qua những giờ phút đó. Và từ bây giờ, chúng ta cảm nhận rằng cuộc sống của chúng ta là một quyển sách, đó là quyển sách cuộc đời. Quyển sách này chưa kết thúc, chúng ta là những người viết nên trang sách cho chính chúng ta. Và vì thế, hãy hít một hơi thật sâu vào và bắt tay vào việc.

Gia đình: Đã có bao giờ bạn nói với cha mẹ, anh chị em của bạn rằng bạn yêu thương họ chưa? Tôi dám nói là chưa. Chúng ta đôi khi không để ý đến những gì chúng ta có và không trân trọng nó. Chúng ta không tỏ bày sự yêu thương của chúng ta với những người trong gia đình, để rồi một ngày kia, ta phải hối tiếc vì điều đó. Tôi đã mất đi ông bà nội, và cả bà cô nữa. Tôi cảm nhận rất rõ sự hối tiếc trong lòng vì đã không nói lên được lời yêu thương đối với họ. Và bây giờ, họ đã ra đi, tôi không còn cơ hội để làm được điều đó nữa.

Bạn bè: Đã có bao giờ, bạn định nghĩa bạn bè của mình phải là người thế nào chưa? Tôi cũng dám chắc là chưa, và tôi chúc mừng cho bạn vì điều đó. Chúng ta phải có bạn bè, và chúng ta trân trọng tình bạn mà chúng ta đang có với nhau. Tôi rất hân hạnh được làm quen với rất nhiều người bạn, những người đã không hề để ý đến các tính xấu của tôi mà làm bạn và chia sẻ mọi sự với tôi. Và tôi biết rằng khi họ cần, tôi sẽ ở bên cạnh họ.

Tình yêu: Bạn có bao giờ nghĩ người yêu của mình phải là người như thế nào chưa? Tôi dám chắc là rồi. Nhưng có bao giờ bạn nghĩ rằng, người yêu lý tưởng của mình là không hề tồn tại không? Rằng điều bạn cần là một người chia sẻ với mình như một người bạn và hơn thế nữa không. Rằng tình yêu giống như một cuộc chơi kéo co giữa hai người không? Khi bạn và bạn của mình có tranh chấp, nếu cả hai người cùng kéo, sợi dây sẽ đứt, nhưng nếu một người kéo, còn người kia thả, sợi dây sẽ không đứt mà bền vững mãi không. Nhưng bạn hãy nhớ, nếu bạn là người kéo, đừng kéo quá nhiều, vì sợi dây không dài lắm để đối phương thả đâu. Đừng bỏ phí bất kỳ cơ hội nào. Hãy trân trọng những gì mình có.

Hôn nhân: Bạn có bao giờ nghĩ về cuộc sống gia đình chưa? Tôi không dám nói đến điều này nhiều. Vì bản thân mình cũng chưa có kinh nghiệm, nhưng sự tưởng tượng của con người là vô hạn. Bạn có nghĩ rằng hôn nhân sẽ gắn kết hai người lại với nhau không? Rằng bạn phải chấp nhận tất cả mọi thứ của đối phương và chung sống với nhau. Tôi không nghĩ sâu xa đến thế. Tôi chỉ hy vọng rằng mình làm được điều này. Nếu có một lúc nào đó, tôi, hay đối tượng của tôi tức giận, điều duy nhất tôi làm là ôm người đó vào lòng và nói "Anh yêu em" bởi vì tình yêu thì xóa đi các bất đồng và gắn kết chúng ta lại với nhau.

Con cái: Con cái là hình ảnh của chúng ta. Vì thế, hãy cố gắng tạo ra một hình tượng tốt, mà qua đó, chúng ta có thể thấy được kết quả của điều chúng ta làm qua con cái chúng ta. Và chúng ta hạnh phúc về điều đó.

Sự nghiệp: Bạn có bao giờ nghĩ mình sẽ làm gì chưa? Chắc là có rồi bạn nhỉ. Nhưng cho dù gì đi nữa, hãy nhớ lấy nguyên tắc của sự thành công: "Nỗ lực trước, gặt hái sau". Hãy cố chiêm nghiệm điều này. Nó rất quan trọng đối với bạn. Và hãy nhớ, không hề có cố gắng nào là vô ích cả.

< Chôm by kike >
 
Nguyễn Cẩm Vân đã viết:
Gia đình: Đã có bao giờ bạn nói với cha mẹ, anh chị em của bạn rằng bạn yêu thương họ chưa? Tôi dám nói là chưa. Chúng ta đôi khi không để ý đến những gì chúng ta có và không trân trọng nó. Chúng ta không tỏ bày sự yêu thương của chúng ta với những người trong gia đình, để rồi một ngày kia, ta phải hối tiếc vì điều đó. Tôi đã mất đi ông bà nội, và cả bà cô nữa. Tôi cảm nhận rất rõ sự hối tiếc trong lòng vì đã không nói lên được lời yêu thương đối với họ. Và bây giờ, họ đã ra đi, tôi không còn cơ hội để làm được điều đó nữa.

... may là đã nói được những điều cần nói cho gia đình .,.... đến khi phải xa rồi mới nói hết được những cảm xúc của 1 đứa con ... cũng hối hận lắm chứ ... nhưng mà may là vẫn chưa muộn ... gia đình luôn đứng ở vị trí đặc biết nhất trong trái tim con.... :* ....

Bạn bè: Đã có bao giờ, bạn định nghĩa bạn bè của mình phải là người thế nào chưa? Tôi cũng dám chắc là chưa, và tôi chúc mừng cho bạn vì điều đó.
bạn lý tưởng thì chẳng bao h nghĩ tới cả ... vì nhóc cũng chẳng biết nhóc hợp với cái thể loại nào mà bày đặt ....:D ..với cả mỗi người 1 vẻ , 1 nét riêng .... mình mà định nghĩa sẵn rồi thì sau này hối tiếc lắm .... :p
Chúng ta phải có bạn bè, và chúng ta trân trọng tình bạn mà chúng ta đang có với nhau. Tôi rất hân hạnh được làm quen với rất nhiều người bạn, những người đã không hề để ý đến các tính xấu của tôi mà làm bạn và chia sẻ mọi sự với tôi. Và tôi biết rằng khi họ cần, tôi sẽ ở bên cạnh họ.
.. bạn bè với nhóc quan trọng lắm .... nhóc chẳng dám mơ là chơi với nhiều người ... cũng không muốn chơi với rất nhiều người .... vì chơi nhiều quá không kham nổi ... rồi sẽ mất hết ... " lúc đến thì sao đến thật nhanh , thật nhiều ... mà sao lúc đi cũng giống như lúc đến " ... chẳng muốn điều đó xảy ra ... vì thế mà nhóc đã tự tìm cho mình những người mình thức sự yêu quý ... để biết khi mình cần ai cũng sẵn sàng chia sẻ ..... thế được coi là hạnh phúc nhỉ ... :D[/QUOTE]


Tình yêu: Bạn có bao giờ nghĩ người yêu của mình phải là người như thế nào chưa? Tôi dám chắc là rồi. Nhưng có bao giờ bạn nghĩ rằng, người yêu lý tưởng của mình là không hề tồn tại không? Rằng điều bạn cần là một người chia sẻ với mình như một người bạn và hơn thế nữa không. Rằng tình yêu giống như một cuộc chơi kéo co giữa hai người không? Khi bạn và bạn của mình có tranh chấp, nếu cả hai người cùng kéo, sợi dây sẽ đứt, nhưng nếu một người kéo, còn người kia thả, sợi dây sẽ không đứt mà bền vững mãi không. Nhưng bạn hãy nhớ, nếu bạn là người kéo, đừng kéo quá nhiều, vì sợi dây không dài lắm để đối phương thả đâu. Đừng bỏ phí bất kỳ cơ hội nào. Hãy trân trọng những gì mình có.
... được nghe kể là trên TG này .. mỗi người đều có 1 nửa của mình ... nhưng hiếm ai tìm được đúng nửa kia ... :( .. dù biết chắc mình không có cái cơ may được đứng trong số ít ỏi ấy ... nhưng vẫn luôn vui vẻ lắm ... vì biết ở 1 nơi nào đó trên trái đất này ..... mình có 1 cái gì đó mà theo ý nghĩa nó thuộc về mình .... chẳng biết nó như thế nào nhỉ .... mình cũng tò mò lắm chứ .. dù sao mình cũng để tương lai trả lời ... dù thế nào cũng biết thôi ... nên cứ cho phép mình cái quyền mơ mộng 1 chút .... :D .. mơ mộng 1 cái lý tưởng ... chỉ mơ thôi ...còn biết là chẳng có ai như thế rồi.... :D .. ;) ...

Hôn nhân: Bạn có bao giờ nghĩ về cuộc sống gia đình chưa? Tôi không dám nói đến điều này nhiều. Vì bản thân mình cũng chưa có kinh nghiệm, nhưng sự tưởng tượng của con người là vô hạn. Bạn có nghĩ rằng hôn nhân sẽ gắn kết hai người lại với nhau không? Rằng bạn phải chấp nhận tất cả mọi thứ của đối phương và chung sống với nhau. Tôi không nghĩ sâu xa đến thế. Tôi chỉ hy vọng rằng mình làm được điều này. Nếu có một lúc nào đó, tôi, hay đối tượng của tôi tức giận, điều duy nhất tôi làm là ôm người đó vào lòng và nói "Anh yêu em" bởi vì tình yêu thì xóa đi các bất đồng và gắn kết chúng ta lại với nhau.
... hôn nhân là cả 1 chuyện lớn mà so với cái tuổi của nhóc bây h thì chưa đủ trình để dám nghĩ tới ...còn bé quá mà ... cái chuyện ấy nó phức tạp lắm ... càng lớn càng thấy cái complication của nó ... vì thế mà càng lớn ... nhóc cũng càng thêm tự hào và hãnh diện về bố mẹ mình ...... tuyệt vời quá ..... :*

Con cái: Con cái là hình ảnh của chúng ta. Vì thế, hãy cố gắng tạo ra một hình tượng tốt, mà qua đó, chúng ta có thể thấy được kết quả của điều chúng ta làm qua con cái chúng ta. Và chúng ta hạnh phúc về điều đó.
... heheh ... nói thế nào chăng nữa thì cũng phải thú thật là nhóc cũng đã nghĩ đến cái chuyện lớn hơn cái chuyện hôn nhân này rồi ..... :D .... cứ mỗi lần nhóc va vấp hay ngã xuống .. hay gặp 1 chuyện gì .... nhóc đều tìm ra cái lý do và cách xử trí ... để khuyên con mình mai sau ... :p ... nhóc thì cái gì cũng nghĩ được mà ... :D ..

Sự nghiệp: Bạn có bao giờ nghĩ mình sẽ làm gì chưa? Chắc là có rồi bạn nhỉ. Nhưng cho dù gì đi nữa, hãy nhớ lấy nguyên tắc của sự thành công: "Nỗ lực trước, gặt hái sau". Hãy cố chiêm nghiệm điều này. Nó rất quan trọng đối với bạn. Và hãy nhớ, không hề có cố gắng nào là vô ích cả.
... đúng ... không hề cố gắng nào là vô ích cả ..từ hồi sống tự lập đến h mới nghiệm ra cái điều mà không hề đơn giản với 1 con bé 15 như nhóc ... nhóc đã trải qua bao nhiêu là thứ suốt 1 tháng xa nhà ... nhóc đã cố gắng hết sức rồi ... và những gì nhóc nhận được cũng đã mãn nguyện lắm rồi ... chẳng có gì đẹp hơn chính những cái giây phút này .. nhóc tự đứng lên ... vượt qua bằng chính đôi chân của 1 con bé 15 ....:)) ... b-)

< Chôm by kike >[/QUOTE]
 
thế là cuộc sống khá ổn đấy chứ nhỉ B-)
 
Bây giờ chị mới biết Em Vân là một đứa con ngoan tuyệt đấy, post bài hay quá :)
 
Nguyễn Cẩm Vân đã viết:
thế là cuộc sống khá ổn đấy chứ nhỉ B-)

.... ổn tùy từng lúc thôi chị nhỉ ... b-) .. nghĩ lại mới thấy lúc đấy thì ổn thật ... thế mà mỗi lúc nó lại khác ... bây h thì chẳng ổn tí nào ... thế mới biết cuộc sống nó nghiệt ngã , phũ phàng quá .,... :((
 
Ở tuổi các em bây giờ, không có cái gì có thể làm cho "bất ổn" được, nên em cố gắng enjoy nhé :-$
 
... thế hả chị ,,,, em tưởng mỗi tuổi có cái bất ổn riêng chứ ,.,,, :( ...
 
cái "bất ổn" ở tuổi các em chỉ là một chuyện bình thường của người lớn thôi, Nên không có gì thay đổi nhiều cuộc sống nếu có một vài "bất ổn" :)>-
 
.. nhưng so với tuổi bọn em thì những vẫn đề đấy lại rất tình hình chị Thảo ạ .... :D .... thoai .. nói chung là mỗi người 1 cách nhìn ... :)>- b-) ... em không có ý định dám cãi chị Thảo ....:D ...
 
:D theo em thì cuộc sống ko fai là 1 màu hồng,...nhưng được sống,và đặc biệt là được sống 1cuộc sống như chị em mình đã là 1 điều hạnh phúc rồi...cho nên kiểu rì cũng phải cố mà enjoy chị nhỉ ;)
 
ok, công nhận là bây giờ em cảm thấy rất tình hình, nhưng mà cái "tình hình" đấy không phải lo lắng đến mất ăn mất ngủ đúng không?
 
Back
Bên trên