S
(solamente)
Guest
Câu chuyện ở Bochum
Mới dến Bochum có mấy ngày
Có lá vàng , có những hàng cây
Có người con gái nhà bên cạnh
Trông chừng có vẻ khoái tôi dây
Tính tình của cô, tôi biết dâu
Nói một câu , cô cãi một câu
Mỉm cười trong bụng , tôi thầm nghĩ
Dến là bất hạnh , nếu yêu nhau
Cô có người yêu tên là M
Bạn ý làm sao cứ thẫn thờ
Cả ngày, cả buổi chẳng lên tiếng
Hỏi sao cũng chỉ nói câu " Ờ"
Có một lần tôi hỏi nhỏ cô
"G ơi, có phải ấy thích thở"
Cô cười, liếc mắt , nhìn tôi nói
"Chưa bao giờ, và không bao giờ"
Rồi dến ngày tôi phải trở về
Cô buồn , tôi cũng thấy buồn ghê
Thế rồi di muộn nên bị lỡ
Ánh mắt cô nhìn thật hả hê
Buổi tối hôm ấy ,lúc gặp cô
Tôi liều dưa tặng một bài thơ
Cô cười tủm tỉm , trông duyên lắm
Như dã biết trước tự bao giờ
Bất ngờ vào buổi tối hôm sau
Muộn rồi , tôi thấy họ cãi nhau
"Hay là bởi tại bài thơ dó
Chỉ là xúc cảm , có gì dâu"
"H ơi , tớ xin ấy dừng trêu
Bởi vì tớ dã có người yêu"
-Cô buồn, gọi tôi vào nói chuyện-
Mủi lòng , tôi cũng suýt nghe theo
Sau những ngày dài thức trắng đêm
Khi lệ đã rơi xuống gối mềm
Tôi thấy tim mình như ngừng đập
Bởi vì thương nhớ cứ liên miên
Tôi biết thật lòng , tôi mến cô
Như tôi từng viết ở bài thơ
Không lời dáp trả, cô im lặng
Lạnh lùng như một tiếng thoi dưa
Biết thân mình là kẻ dến sau
Âm thầm nuốt lệ giữa dêm thâu
Tôi chợt giật mình khi hiểu dược
Bây giờ chưa phải dúng lúc dâu
Thắt lại tim mình , tôi rút lui
Dem bao cay dắng , với ngọt bùi
Chôn chặt trong lòng cùng kỉ niệm
Sẽ còn mãi mãi dến mai sau
Mới dến Bochum có mấy ngày
Có lá vàng , có những hàng cây
Có người con gái nhà bên cạnh
Trông chừng có vẻ khoái tôi dây
Tính tình của cô, tôi biết dâu
Nói một câu , cô cãi một câu
Mỉm cười trong bụng , tôi thầm nghĩ
Dến là bất hạnh , nếu yêu nhau
Cô có người yêu tên là M
Bạn ý làm sao cứ thẫn thờ
Cả ngày, cả buổi chẳng lên tiếng
Hỏi sao cũng chỉ nói câu " Ờ"
Có một lần tôi hỏi nhỏ cô
"G ơi, có phải ấy thích thở"
Cô cười, liếc mắt , nhìn tôi nói
"Chưa bao giờ, và không bao giờ"
Rồi dến ngày tôi phải trở về
Cô buồn , tôi cũng thấy buồn ghê
Thế rồi di muộn nên bị lỡ
Ánh mắt cô nhìn thật hả hê
Buổi tối hôm ấy ,lúc gặp cô
Tôi liều dưa tặng một bài thơ
Cô cười tủm tỉm , trông duyên lắm
Như dã biết trước tự bao giờ
Bất ngờ vào buổi tối hôm sau
Muộn rồi , tôi thấy họ cãi nhau
"Hay là bởi tại bài thơ dó
Chỉ là xúc cảm , có gì dâu"
"H ơi , tớ xin ấy dừng trêu
Bởi vì tớ dã có người yêu"
-Cô buồn, gọi tôi vào nói chuyện-
Mủi lòng , tôi cũng suýt nghe theo
Sau những ngày dài thức trắng đêm
Khi lệ đã rơi xuống gối mềm
Tôi thấy tim mình như ngừng đập
Bởi vì thương nhớ cứ liên miên
Tôi biết thật lòng , tôi mến cô
Như tôi từng viết ở bài thơ
Không lời dáp trả, cô im lặng
Lạnh lùng như một tiếng thoi dưa
Biết thân mình là kẻ dến sau
Âm thầm nuốt lệ giữa dêm thâu
Tôi chợt giật mình khi hiểu dược
Bây giờ chưa phải dúng lúc dâu
Thắt lại tim mình , tôi rút lui
Dem bao cay dắng , với ngọt bùi
Chôn chặt trong lòng cùng kỉ niệm
Sẽ còn mãi mãi dến mai sau