Chu Minh Phúc
(chuminhphuc)
New Member
Dạo này bệnh tật nhiều quá, mình muốn thảo luận xem đâu là cái chết kinh hoàng nhất theo bạn nghĩ.....
Theo tôi đó là chết vì bệnh tả, vì sao ư?
Nào giờ chúng ta cùng đặt giả thiết là đã mắc bệnh tả, ai cũng biết triệu chứng kinh hoàng của bệnh là gì: Miệng nôn trôn tháo....
- Đầu tiên bạn sẽ bị đau bụng liên hồi rồi nôn ọe liên tục, đồng thời là chạy vào nhà vệ sinh với tần suất 10 lần 1 tiếng... Cứ nghĩ đến cảnh chạy kô kịp giật nước mà đã rùng mình
- Sau 1 vài tiếng bạn sẽ bị mất nước trầm trọng, mặt mày hốc hác, trắng bệch, 2 mắt lồi ra, mệt lử...
- Rồi đến 1 lúc nào đó bạn lả đi, vì bạn thường xuyên "chạy" nên xác suất bạn lả đi trong wc là rất cao, mà đã lả là ngã, mà đã ngã trong nhà vệ sinh thì rất có thể bạn sẽ rơi vào đống sản phẩm của mình, toi cái đầu mới gội.... 1 Cái chết kô kịp giật nước....
- Tiếp theo là người ta sẽ sớm phát hiện ra bạn thôi, vì kô có ai ngồi trong đó quá nửa tiếng cả... Người ta sẽ gọi cửa ầm ĩ và cuối cùng là phá cửa vào. Cảnh tượng họ nhìn thấy đầu tiên là bạn, chúi đầu vào đó, dính dấp, nhớp nháp, quần áo còn chưa kịp chỉnh tề (nuy) và mùi thì....ôi trời đất ơi....
- Lòng thương người của con người là bao la, cho dù bạn có bị 1 căn bệnh kinh hoàng như thế, thế nên người ta sẽ vội vã bế bạn đi cấp cứu với tình trạng nguyên vẹn đó, may lắm thì trùm thêm cái áo mưa trong cho nó đỡ lây (hoặc đỡ bẩn)
- ĐỢi xe cấo cứu thì đến mục thớt, có mà thành xác ướp rồi (hoặc bị ngâm phóc môn làm tiêu bản) người ta sẽ gọi cho bạn 1 cái xe ôm hoặc ai đó đèo bạn bằng xe máy cho tiện. Mà đặc điểm của cái loại xe này là tự nhiên thoáng mát, kô che chắn
- Và thế là bạn tung tăng dạo phố với điều kiện tự nhiên hiếm có, hi vọng bệnh viện ở gần nhà bạn..... Mọi người sẽ ngước nhìn bạn với con mắt kinh hãi
- Tất nhiên bạn đã đến bệnh viện rồi thì bạn có 2 con đường, 1 là chết, kô còn gì để nói, 2 là sống với điểm danh dự bằng kô và mang 1 nỗi đau khó tả.....
Đó là những viễn cảnh kô xa vời nếu mắc bệnh này, hi vọng Hà Nội sẽ sớm dập được dịch, MỌi người cẩn thận nhé......
Còn ai nghĩ ra cái chết nào kinh khủng hơn kô?
Theo tôi đó là chết vì bệnh tả, vì sao ư?
Nào giờ chúng ta cùng đặt giả thiết là đã mắc bệnh tả, ai cũng biết triệu chứng kinh hoàng của bệnh là gì: Miệng nôn trôn tháo....
- Đầu tiên bạn sẽ bị đau bụng liên hồi rồi nôn ọe liên tục, đồng thời là chạy vào nhà vệ sinh với tần suất 10 lần 1 tiếng... Cứ nghĩ đến cảnh chạy kô kịp giật nước mà đã rùng mình
- Sau 1 vài tiếng bạn sẽ bị mất nước trầm trọng, mặt mày hốc hác, trắng bệch, 2 mắt lồi ra, mệt lử...
- Rồi đến 1 lúc nào đó bạn lả đi, vì bạn thường xuyên "chạy" nên xác suất bạn lả đi trong wc là rất cao, mà đã lả là ngã, mà đã ngã trong nhà vệ sinh thì rất có thể bạn sẽ rơi vào đống sản phẩm của mình, toi cái đầu mới gội.... 1 Cái chết kô kịp giật nước....
- Tiếp theo là người ta sẽ sớm phát hiện ra bạn thôi, vì kô có ai ngồi trong đó quá nửa tiếng cả... Người ta sẽ gọi cửa ầm ĩ và cuối cùng là phá cửa vào. Cảnh tượng họ nhìn thấy đầu tiên là bạn, chúi đầu vào đó, dính dấp, nhớp nháp, quần áo còn chưa kịp chỉnh tề (nuy) và mùi thì....ôi trời đất ơi....
- Lòng thương người của con người là bao la, cho dù bạn có bị 1 căn bệnh kinh hoàng như thế, thế nên người ta sẽ vội vã bế bạn đi cấp cứu với tình trạng nguyên vẹn đó, may lắm thì trùm thêm cái áo mưa trong cho nó đỡ lây (hoặc đỡ bẩn)
- ĐỢi xe cấo cứu thì đến mục thớt, có mà thành xác ướp rồi (hoặc bị ngâm phóc môn làm tiêu bản) người ta sẽ gọi cho bạn 1 cái xe ôm hoặc ai đó đèo bạn bằng xe máy cho tiện. Mà đặc điểm của cái loại xe này là tự nhiên thoáng mát, kô che chắn
- Và thế là bạn tung tăng dạo phố với điều kiện tự nhiên hiếm có, hi vọng bệnh viện ở gần nhà bạn..... Mọi người sẽ ngước nhìn bạn với con mắt kinh hãi
- Tất nhiên bạn đã đến bệnh viện rồi thì bạn có 2 con đường, 1 là chết, kô còn gì để nói, 2 là sống với điểm danh dự bằng kô và mang 1 nỗi đau khó tả.....
Đó là những viễn cảnh kô xa vời nếu mắc bệnh này, hi vọng Hà Nội sẽ sớm dập được dịch, MỌi người cẩn thận nhé......
Còn ai nghĩ ra cái chết nào kinh khủng hơn kô?