Post này dành cho những trích đoạn văn học yêu thích – hoàn toàn mang tính chủ quan.
Một số đã được post rải rác đâu đó, tớ tập hợp lại đây, mong các bạn chia sẻ những đoạn văn các bạn tâm đắc. Tớ bắt đầu bằng mấy trích đoạn văn học Nga.
Trích từ "Axya" – Ivan Turghenev
“Cả ngày hôm ấy đi qua tưởng như không còn có gì đẹp hơn. Cả hai chúng tôi đều vui vẻ như trẻ con. Axya tỏ ra rất nết na và thuỳ mị. Gaghin sung sướng ngắm nhìn nàng. Tôi ra về rất muộn. Khi ra đến giữa dòng sông Ranh, tôi bảo người lái đò cho thuyền trôi theo dòng nước. Ông già gác mái chèo lên – và dòng sông hùng vĩ đưa chúng tôi đi. Tôi đưa mắt nhìn khắp bốn xung quanh và nghe ngóng, tôi hồi tưởng lại những gì đã xảy ra và tôi cảm thấy trong tôi bỗng dấy lên một nỗi niềm xao xuyến êm đềm… Tôi ngước mắt nhìn lên trời – nhưng cả trên chốn cao xa kia cũng chẳng lấy gì làm yên tĩnh: trời đầy sao và hình như lúc nào cũng đong đưa, chao đảo và luôn luôn giật mình; tôi cúi nhìn xuống mặt nước… nhưng cả dưới lòng sông, trong cái khoảng sâu tăm tối và lạnh lẽo ấy cũng chỉ thấy những vì sao đong đưa, run rẩy; tôi có cảm giác là dù có ở đâu thì cũng vẫn chỉ là quang cảnh ấy – cái trạng thái lo âu, bồn chồn, và ngay cả trogn tôi, nỗi xốn xang cũng biến dần thành niềm khắc khoải. Tôi ngồi chống tay lên mạn thuyền… tiếng gió thổi rì rầm, tiếng nước khẽ róc rách ở phía sau con thuyền làm cho tôi càng băn khoăn, bứt rứt, và làn gió dịu mát do sông phả lên cũng chẳng làm cho lòng tôi dịu vợi; tiếng hoạ mi thánh thót ở hai bên bờ sông, và những âm thanh ấy cứ thấm sâu mãi vào lòng tôi có khác nào một thứ thuốc độc có vị ngọt. Hai dòng lệ sôi lên trong khoé mắt, nhưng đâu có phải là những giọt lệ của một niềm vui vô duyên cớ. Tôi hiểu rằng đó không phải là một cảm xúc mơ hồ vừa nếm trải của những gì mong mỏi mông lung, khi tâm hồn ta giương rộng cánh, ngân vang, khi ta cảm thấy rằng mình hiểu tất cả và yêu hết thảy… Không, trong tôi vừa bừng lên một niềm khát khao tìm hạnh phúc. Tôi chưa biết đó là hạnh phúc gì, tôi chỉ biết đó là hạnh phúc, hạnh phúc tột cùng – đó là điều tôi mong muốn, đó cũng là điều làm cho tôi khổ tâm… Con đò cứ lững lờ trôi theo dòng nước và ông lão lái đò ngồi ngủ gục trên tay chèo.”
"Giờ đây tôi bứt rứt không phải vì bực bội nữa – mà một nỗi sợ hãi thầm kín đang cấu xé tâm can tôi, và tôi cảm thấy đó không phải chỉ là sự sợ hãi… không, đó còn là lòng hối hận, là một niềm thương cảm cháy bỏng nhất: tình yêu – đó chính là tình yêu! một mối tình thơ mộng nhất. Tôi bẻ ngón tay rồi cất tiếng gọi Axya trong bóng tối giữa lúc trời đêm đang đen dần, thoạt tiên tôi còn gọi khẽ, sau đó tôi gọi mỗi lúc một to, to mãi: tôi cứ nói đi nói lại mãi có tới hàng trăm lần rằng tôi yêu nàng, tôi nguyện sẽ không bao giờ sống xa nàng, tôi sẵn sàng hiến dâng tất cả mọi thứ trên đời này để lại được cầm bàn tay lạnh giá của nàng một lần nữa, để lại được nghe thấy tiếng nói nhỏ nhẹ của nàng, để lại được nhìn thấy nàng ở trước mặt tôi… nàng ở ngay trong vòng tay, nàng đã đến với tôi một cách quả quyết, đó là một trái tim hoàn toàn vô tội và tha thiết yêu thương, nàng mang lại cho tôi trọn cả tuổi xuân của nàng… vậy mà tôi đã không ôm nàng vào lòng, tôi đã tự làm mất đi niềm hạnh phúc to lớn là được nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của nàng rạng rỡ lên trong niềm sung sướng, một niềm vui êm đềm… Ý nghĩ ấy đã làm tôi phát điên."
“Ngày mai tôi sẽ hạnh phúc! Hạnh phúc không có ngày mai; hạnh phúc không có cả cái hôm qua; hạnh phúc không nhớ đến quá khứ, không nghĩ đến tương lai; hạnh phúc chỉ có hiện tại, và hạnh phúc cũng không phải là một ngày – mà đó chỉ là một khoảnh khắc.
Tôi không còn nhớ là tôi đã trở về thị trấn Z như thế nào nữa. Tôi đã đi không phải bằng chân, và vượt sông cũng không phải bằng thuyền mà hình như có đôi cánh gì không biết, một đôi cánh mạnh vô song đã sải rộng nâng bổng tôi lên. Lúc đi ngang qua một bụi cây tôi chợt nghe thấy tiếng hoạ mi; tôi dừng lại và lắng nghe một hồi lâu: tôi có cảm tưởng là hoạ mi đang ca ngợi tình yêu của tôi và hạnh phúc của tôi.”
Trích từ "Axya" – Ivan Turghenev
“Cả ngày hôm ấy đi qua tưởng như không còn có gì đẹp hơn. Cả hai chúng tôi đều vui vẻ như trẻ con. Axya tỏ ra rất nết na và thuỳ mị. Gaghin sung sướng ngắm nhìn nàng. Tôi ra về rất muộn. Khi ra đến giữa dòng sông Ranh, tôi bảo người lái đò cho thuyền trôi theo dòng nước. Ông già gác mái chèo lên – và dòng sông hùng vĩ đưa chúng tôi đi. Tôi đưa mắt nhìn khắp bốn xung quanh và nghe ngóng, tôi hồi tưởng lại những gì đã xảy ra và tôi cảm thấy trong tôi bỗng dấy lên một nỗi niềm xao xuyến êm đềm… Tôi ngước mắt nhìn lên trời – nhưng cả trên chốn cao xa kia cũng chẳng lấy gì làm yên tĩnh: trời đầy sao và hình như lúc nào cũng đong đưa, chao đảo và luôn luôn giật mình; tôi cúi nhìn xuống mặt nước… nhưng cả dưới lòng sông, trong cái khoảng sâu tăm tối và lạnh lẽo ấy cũng chỉ thấy những vì sao đong đưa, run rẩy; tôi có cảm giác là dù có ở đâu thì cũng vẫn chỉ là quang cảnh ấy – cái trạng thái lo âu, bồn chồn, và ngay cả trogn tôi, nỗi xốn xang cũng biến dần thành niềm khắc khoải. Tôi ngồi chống tay lên mạn thuyền… tiếng gió thổi rì rầm, tiếng nước khẽ róc rách ở phía sau con thuyền làm cho tôi càng băn khoăn, bứt rứt, và làn gió dịu mát do sông phả lên cũng chẳng làm cho lòng tôi dịu vợi; tiếng hoạ mi thánh thót ở hai bên bờ sông, và những âm thanh ấy cứ thấm sâu mãi vào lòng tôi có khác nào một thứ thuốc độc có vị ngọt. Hai dòng lệ sôi lên trong khoé mắt, nhưng đâu có phải là những giọt lệ của một niềm vui vô duyên cớ. Tôi hiểu rằng đó không phải là một cảm xúc mơ hồ vừa nếm trải của những gì mong mỏi mông lung, khi tâm hồn ta giương rộng cánh, ngân vang, khi ta cảm thấy rằng mình hiểu tất cả và yêu hết thảy… Không, trong tôi vừa bừng lên một niềm khát khao tìm hạnh phúc. Tôi chưa biết đó là hạnh phúc gì, tôi chỉ biết đó là hạnh phúc, hạnh phúc tột cùng – đó là điều tôi mong muốn, đó cũng là điều làm cho tôi khổ tâm… Con đò cứ lững lờ trôi theo dòng nước và ông lão lái đò ngồi ngủ gục trên tay chèo.”
"Giờ đây tôi bứt rứt không phải vì bực bội nữa – mà một nỗi sợ hãi thầm kín đang cấu xé tâm can tôi, và tôi cảm thấy đó không phải chỉ là sự sợ hãi… không, đó còn là lòng hối hận, là một niềm thương cảm cháy bỏng nhất: tình yêu – đó chính là tình yêu! một mối tình thơ mộng nhất. Tôi bẻ ngón tay rồi cất tiếng gọi Axya trong bóng tối giữa lúc trời đêm đang đen dần, thoạt tiên tôi còn gọi khẽ, sau đó tôi gọi mỗi lúc một to, to mãi: tôi cứ nói đi nói lại mãi có tới hàng trăm lần rằng tôi yêu nàng, tôi nguyện sẽ không bao giờ sống xa nàng, tôi sẵn sàng hiến dâng tất cả mọi thứ trên đời này để lại được cầm bàn tay lạnh giá của nàng một lần nữa, để lại được nghe thấy tiếng nói nhỏ nhẹ của nàng, để lại được nhìn thấy nàng ở trước mặt tôi… nàng ở ngay trong vòng tay, nàng đã đến với tôi một cách quả quyết, đó là một trái tim hoàn toàn vô tội và tha thiết yêu thương, nàng mang lại cho tôi trọn cả tuổi xuân của nàng… vậy mà tôi đã không ôm nàng vào lòng, tôi đã tự làm mất đi niềm hạnh phúc to lớn là được nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của nàng rạng rỡ lên trong niềm sung sướng, một niềm vui êm đềm… Ý nghĩ ấy đã làm tôi phát điên."
“Ngày mai tôi sẽ hạnh phúc! Hạnh phúc không có ngày mai; hạnh phúc không có cả cái hôm qua; hạnh phúc không nhớ đến quá khứ, không nghĩ đến tương lai; hạnh phúc chỉ có hiện tại, và hạnh phúc cũng không phải là một ngày – mà đó chỉ là một khoảnh khắc.
Tôi không còn nhớ là tôi đã trở về thị trấn Z như thế nào nữa. Tôi đã đi không phải bằng chân, và vượt sông cũng không phải bằng thuyền mà hình như có đôi cánh gì không biết, một đôi cánh mạnh vô song đã sải rộng nâng bổng tôi lên. Lúc đi ngang qua một bụi cây tôi chợt nghe thấy tiếng hoạ mi; tôi dừng lại và lắng nghe một hồi lâu: tôi có cảm tưởng là hoạ mi đang ca ngợi tình yêu của tôi và hạnh phúc của tôi.”
Chỉnh sửa lần cuối: