Buồn hay vui đây??????????? KỆ BỐ NÓ!!!!!!!!!!
Sao đời lại trớ trêu vậy nhỉ?????
Buồn, nỗi buồn ấy đã qua đi từ lâu rồi, vui, niềm vui đã lại đến, mình đã cảm thấy tin tưởng hơn vào chính mình, tự nhủ chắc chắn mình sẽ thành công, chắc chắn mình sẽ qua đc. Một thời gian dài, bặt vô âm tín, ko muốn nghĩ đến, mà thôi, càng lâu càng tốt, mình đã bảo thôi rồi cơ mà. Chợt một hôm nghe tin cũng vẫn ko có gì. Những ngày ấy trôi qua sao mà đẹp thế, học hành, ko sao, ko học thì chơi, kì thi học kì cũng chả có gì phải nặng nề lắm, suôn sẻ. Thi xong, bây giờ ko phải lo nghĩ gì nữa rồi, đi chơi, vui thật, công nhận là vui, tưởng rằng từ bây giờ cứ sẽ thế này mãi. Vậy mà đang vui vẻ, biết tin, tìm mãi sao ko thấy tên mình, đâu rồi, mày chỉ ở trong số này thôi, sao lại có chuyện ko tìm đc. Lại, 2 lần, 3 lần, vẫn ko thấy, đùa à, đùa thì cũng đừng như thế chứ, tao xin mày, mày hiện ra đi, tao chỉ cần mày xuất hiện 1 lần thôi, 1 lần thôi......( Ôi, this life sao thật tàn nhẫn, đã đem lại niềm vui cho người ta rồi sao lại còn muốn lấy đi nữa??? Tại sao vậy? Phải chăng có gì nhầm lẫn chăng, mà ko, chẳng có gì, cũng chỉ tại mình, tại mình ngu thôi, tại mình..... Nước mắt chả còn đâu mà chảy, đọc đi đọc lại nó vẫn chỉ thế thôi, gặp ai cũng ko thể thông cảm cho mình đc, có lẽ với những người khác, đấy chả là cái gì, ko đc thì thôi, uh, nó cũng có là cái gì đâu, nhưng sao giờ đây, ko có nó mình cảm thấy lạc lõng, cảm thấy sao ấy!!!
Khóc rồi, buôn một lúc, mình cười đc khá nhiều, nhưng rồi vừa dập máy, chả biết làm gì nữa, thôi đi tắm còn đi ngủ. Tắm xong, sao buồn thế này, sao bố mẹ cứ nói cái gì thế nhỉ, sao mắt cứ mở thao láo ??? Làm gì bây giờ, lên mạng, modem ơi, sao hôm nay mày kêu to hơn thường ngày, bắt chước bọn nó chùm trăn lên rồi mà vẫn như bò rống, huhu, sao số mình khổ thế này. Biết bao nhiêu cảm xúc, vừa type vừa buồn, vừa nơm nớp lo sợ, bố mẹ mà nghe thấy là chết con. Buồn quá, muốn buôn mà giờ này gọi cho ai bây giờ, cảm giác như ko còn là mình lúc sáng, lúc trưa, lúc chiều, mình chả tin vào mình nữa.....Có ai hiểu cái sự tự tin và mất đi tự tin là nó như thế nào ko, đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh!!!!!!!!!!!!!! Biết làm sao đc.....
Vẫn biết ko nên nói câu GIÁ NHƯ, nhưng sao mình vẫn muốn nói, nói ra có đc ích lợi gì ko (. " Giá như sáng mai tỉnh dậy vẫn như mọi ngày, ngủ nướng thêm 1 tí, bị mẹ chửi vì lại tắt chuông, cười hề hề; giá như ngày mai đến lớp con Zz nó bảo tao đùa mày tí; giá như ko có tối hôm nay..........."
Sao đời lại trớ trêu vậy nhỉ?????
Buồn, nỗi buồn ấy đã qua đi từ lâu rồi, vui, niềm vui đã lại đến, mình đã cảm thấy tin tưởng hơn vào chính mình, tự nhủ chắc chắn mình sẽ thành công, chắc chắn mình sẽ qua đc. Một thời gian dài, bặt vô âm tín, ko muốn nghĩ đến, mà thôi, càng lâu càng tốt, mình đã bảo thôi rồi cơ mà. Chợt một hôm nghe tin cũng vẫn ko có gì. Những ngày ấy trôi qua sao mà đẹp thế, học hành, ko sao, ko học thì chơi, kì thi học kì cũng chả có gì phải nặng nề lắm, suôn sẻ. Thi xong, bây giờ ko phải lo nghĩ gì nữa rồi, đi chơi, vui thật, công nhận là vui, tưởng rằng từ bây giờ cứ sẽ thế này mãi. Vậy mà đang vui vẻ, biết tin, tìm mãi sao ko thấy tên mình, đâu rồi, mày chỉ ở trong số này thôi, sao lại có chuyện ko tìm đc. Lại, 2 lần, 3 lần, vẫn ko thấy, đùa à, đùa thì cũng đừng như thế chứ, tao xin mày, mày hiện ra đi, tao chỉ cần mày xuất hiện 1 lần thôi, 1 lần thôi......( Ôi, this life sao thật tàn nhẫn, đã đem lại niềm vui cho người ta rồi sao lại còn muốn lấy đi nữa??? Tại sao vậy? Phải chăng có gì nhầm lẫn chăng, mà ko, chẳng có gì, cũng chỉ tại mình, tại mình ngu thôi, tại mình..... Nước mắt chả còn đâu mà chảy, đọc đi đọc lại nó vẫn chỉ thế thôi, gặp ai cũng ko thể thông cảm cho mình đc, có lẽ với những người khác, đấy chả là cái gì, ko đc thì thôi, uh, nó cũng có là cái gì đâu, nhưng sao giờ đây, ko có nó mình cảm thấy lạc lõng, cảm thấy sao ấy!!!
Khóc rồi, buôn một lúc, mình cười đc khá nhiều, nhưng rồi vừa dập máy, chả biết làm gì nữa, thôi đi tắm còn đi ngủ. Tắm xong, sao buồn thế này, sao bố mẹ cứ nói cái gì thế nhỉ, sao mắt cứ mở thao láo ??? Làm gì bây giờ, lên mạng, modem ơi, sao hôm nay mày kêu to hơn thường ngày, bắt chước bọn nó chùm trăn lên rồi mà vẫn như bò rống, huhu, sao số mình khổ thế này. Biết bao nhiêu cảm xúc, vừa type vừa buồn, vừa nơm nớp lo sợ, bố mẹ mà nghe thấy là chết con. Buồn quá, muốn buôn mà giờ này gọi cho ai bây giờ, cảm giác như ko còn là mình lúc sáng, lúc trưa, lúc chiều, mình chả tin vào mình nữa.....Có ai hiểu cái sự tự tin và mất đi tự tin là nó như thế nào ko, đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh!!!!!!!!!!!!!! Biết làm sao đc.....
Vẫn biết ko nên nói câu GIÁ NHƯ, nhưng sao mình vẫn muốn nói, nói ra có đc ích lợi gì ko (. " Giá như sáng mai tỉnh dậy vẫn như mọi ngày, ngủ nướng thêm 1 tí, bị mẹ chửi vì lại tắt chuông, cười hề hề; giá như ngày mai đến lớp con Zz nó bảo tao đùa mày tí; giá như ko có tối hôm nay..........."
Chỉnh sửa lần cuối: